Tiểu Phú Bà Nhà Bạch Tổng

Chương 31: 31: Manh Mối Đứt Đoạn




Chuyến bay của Thượng Quan Tịch Mộng và Quý Tín Hào hạ cánh an toàn tại vùng đất Minh Thành, vốn dĩ cô và anh ta đã định sẽ sang tận nhà của Thượng Quan Bân ở Mỹ để tra hỏi, nhưng sau khi chuẩn bị xong mọi thứ thì cô lại nhận được tin Thượng Quan Bân ở nước ngoài nợ tiền người ta nên đã cùng vợ mình trốn về Minh Thành.

Nhưng ông ta lại mặc kệ đứa con gái Thượng Quan Diệp An phải ở lại gồng gánh khoản nợ không nhỏ kia, vì để điều chỉnh tình hình của tập đoàn Thượng Quan ở nước ngoài nên chỉ có cô và Quý Tín Hào đến Minh Thành, cô vẫn để Tăng Mẫn đến đi để giúp đỡ Diệp An, đợi khi cô tra hỏi rõ ràng Thượng Quan Bân thì cô sẽ sang đó để xem xét tình hình, bây giờ chống chọi được đến đâu thì cứ chống chọi đến đó.

Lúc này Thượng Quan Bân và Trương Đào đang nhàn nhã ngồi ở trong một căn nhà lớn, vừa bàn chuyện thiên hạ vừa chế giễu gia đình cô, Thượng Quan Tịch Mộng đi vào, lúc ông ta nhìn thấy cô thì hoàn toàn không ngạc nhiên, nói:

- Nhanh thật đấy, cháu gái yêu quý của chú đúng là tai mắt tinh tường.

- Cũng không tinh tường như chú ba, vừa nghe tin gia đình vỡ nợ liền cùng vợ ân ái chạy về nước, bỏ lại thanh danh và con gái ở nước ngoài để làm bia đỡ đạn.

Người ta thường nói hổ dữ còn không ăn thịt con, chú ba thì lại khiến cháu sáng mắt, không ngờ chú lại là hạng người "Người không vì mình thì trời chu đất diệt"!

Đối với tính cách mỉa mai người khác của Thượng Quan Tịch Mộng thì Thượng Quan Bân cũng nghe qua nhiều lần rồi, ngày hôm nay cô đã đến tận đây thì ông ta cũng hiểu bản thân chẳng còn con đường chạy chốn nữa.

Xong vẫn thản nhiên ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.

Nhìn dáng vẻ không sợ trời, không sợ đất của ông ta càng khiến cho Thượng Quan Tịch Mộng căm ghét hơn, cô liền nhíu mày, hỏi:

- Ông không còn gì để nói với tôi sao?

- Cháu gái yêu à, bây giờ cháu cũng đem con rể của chú tới rồi, vậy thì chú nói gì nữa đây? Có trách cũng trách Diệp Lam quá tin người.

Thượng Quan Tịch Mộng và Quý Tín Hào nhìn nhau, sau đó đều không nói gì.

Lúc này, Trương Đào mới lấy ra từ trong tủ một tệp tài liệu dày, nhìn cô, nói:

- Thứ cháu cần ở đây, cháu gái yên tâm đi, chú thím đi đến bước đường cùng rồi, cũng chỉ chờ sự phán quyết của cháu thôi.

Thượng Quan Tịch Mộng có chút nghi hoặc, tại sao cô cứ có cảm giác lần này cô lấy được thông tin dễ dàng như vậy? Với tính cách của hai vợ chồng Thượng Quan Bân và Trương Đào thì sẽ chối đây chối đẩy...!Chắc chắn bên cạnh đó có một cái bẫy.

Quý Tín Hào cũng định lên tiếng, nhưng Thượng Quan Bân lại anh ta một cái, nói:

- Hi vọng con gái tôi không tin lầm người, Quý Tín Hào...!Giúp chúng tôi chăm sóc tốt cho Diệp Lam.

Còn Diệp An...!Chúng tôi có lỗi với con bé.

- Diệp An rất tốt, ít nhất trong cái nhà này vẫn còn có cô ấy là cứu được.

Nhưng mà...

Còn chưa kịp để Thượng Quan Tịch Mộng nói hết thì khóe miệng của Thượng Quan Bân và Trương Đào đã chảy máu, trong thức ăn có độc?

Cô liền chạy đến bên cạnh xem nhưng đã quá muộn rồi, chẳng lẽ hai người họ chỉ là công cụ bị lợi dụng thôi sao? Nhưng gia tộc Thượng Quan đời đời uy danh, muốn lợi dụng cũng không phải chuyện khả thi, hơn nữa Thượng Quan Bân cũng không phải kẻ ngốc, ông ta mưu tính cả đời cũng vì vị trí gia chủ Thượng Quan, bây giờ lại đột ngột chết thì đúng là rất kì quái.

- Tịch Mộng, em xem thử tài liệu họ đưa đi đã.

Thượng Quan Tịch Mộng liền mở tệp tài liệu ra, bên trong là một cái USB, còn có một mẫu giấy nhỏ, đây là di ngôn cuối cùng của Thượng Quan Bân.

"Tịch Mộng, xem được cái này thì chú và thím ba của cháu cũng đã đền mạng cho cha mẹ cháu rồi nhỉ? Đúng, năm đó chú là người đã đâm xe vào xe của cha mẹ cháu, khiến hai người họ chết thảm...

Nhưng mà, thật ra chú chỉ định gây ra tai nạn, để ông nội chú ý đến đứa con út như chú, nhưng chú không ngờ trên xe của cha mẹ cháu lại là một mồi lửa lớn, chỉ vừa va chạm nhẹ cũng đủ để bốc hỏa...!Chú không có ý giết họ, chỉ là sự cố kia lại khiến chú bị nắm thóp nhiều năm, chú thật sự không biết tại sao chiếc xe của cha mẹ con lại bốc cháy nữa...!Nhiều năm nay chú và thím ba của cháu sống cũng chẳng yên ổn gì, nhưng người nắm thóp đằng sau chú lại không biết.

Tịch Mộng, xem như chú cầu xin cháu, hãy giúp người chú ngu muội này chăm sóc tốt cho Diệp An và Diệp Lam, hôn sự của hai đứa nó...!Đều dựa vào cháu, phiền cháu rồi".

Đọc xong bức thư cuối cùng thì hai mày của cô liền nhíu lại, Quý Tín Hào giống như thói quen liền đưa tay xoa, nhưng còn chưa chạm được cô thì cô đã né sang một bên, bàn tay của anh giữa không trung có chút ngượng ngùng, sau đó thì cũng chỉ mỉm cười một cái, nói:

- Em khác trước rồi.

- Vậy sao? Tôi không để ý.

- Theo như Thượng Quan Bân và Trương Đào đào nói thì ở phía sau còn có người giật dây, em nghĩ đó là ai?

Cô lắc đầu, ngoài Phùng Nguyên ra thì còn có ai hận cha cô đến tận xương tủy chứ.

Nhưng mà ông ta yêu mẹ cô như vậy, cho dù có hãm hại thì cũng chỉ nhắm vào cha của cô, chứ không thể nào liên lụy đến mẹ cô, lúc biết tin cha mẹ cô qua đời thì ông ta còn kinh hãi, đến khi cha mẹ cô hạ táng thì ông ta còn lén đến mộ của mẹ cô khóc lóc thê thương, hôm đó cô vì không chấp nhận được nên tối đó đã lén đến thăm cha mẹ, trùng hợp bắt gặp được Phùng Nguyên.

Nhưng nếu đã loại trừ Phùng Nguyên thì người hung thủ năm đó là ai? Chẳng lẽ thật sự đó chỉ là tai nạn sao? Là do vụ án đó quá rõ ràng hay thật sự là do cô quá đa nghi?

- Tịch Mộng, chúng ta làm gì tiếp theo?

- Anh về Kế Thành trước đi, tôi sẽ bay sang Mỹ trợ giúp Diệp An...!Anh và Diệp Lam cũng nên tổ chức hôn lễ rồi, đứa bé của cô ấy không thể không có cha, con cháu nhà Thượng Quan cũng không thể sống không danh phận.

Nói xong, Thượng Quan Tịch Mộng liền xoay người rời đi, trước khi đi thì cô cũng đã nhờ người của Bạch Quán Tông đến xem xét tình hình chỗ này, biết tin vợ mình cần giúp đỡ thì anh cũng ba chân bốn cẳng mà thúc giục Tuyệt Vệ quân nhanh chóng làm.

Quý Tín Hào nhìn bóng lưng của cô, cười nhẹ một cái, nói:

- Em thay đổi rồi, tình cảm của em đã thay đổi rồi nhưng mà...!Không phải vì anh phản bội em, mà chính em đã phản bội em.

Thượng Quan Tịch Mộng, chúc em nửa đời sau hạnh phúc...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.