Tiểu Phú Bà Nhà Bạch Tổng

Chương 22: 22: Người Đàn Ông Của Tôi Cô Dám Động!




Phùng Kiều Chi bị câu nói của cô làm cả kinh hãi, nhưng cô ta vốn đã chuẩn bị xong tâm lý rồi nên vẫn cố gắng tỏ ra gương mặt bình tĩnh ngồi xuống nhìn cô.

Nhưng từ trước đến giờ với một thiên kim tiểu thư như cô ta thì làm sao có cơ hội tận mắt nhìn thấy Thượng Quan Tịch Mộng hành xử chứ, tuy hôm nay là lần đầu tiên Phùng Kiều Chi đến tìm cô với cương vị là một người “Bạn”… Ừ chắc vậy.

- Thật ra tôi có thể giúp Bạch gia, nhưng mà tôi có điều kiện.

Thượng Quan Tịch Mộng nhìn thấy cô ta đang dương dương tự đắc liền cười thầm trong bụng, nhưng vì tò mò yêu cầu của cô ta nên cô cũng kiên nhẫn ngồi xem cô ta sẽ nói cái gì.

Ngay sau đó thì Phùng Kiều Chi còn luôn miệng nói về những chuyện mà Phùng gia có thể làm, nào là hỗ trợ chống lưng của Bạch gia, lựa chọn nhưng phương pháp tối tân nhất của y học hiện nay để giúp Bạch Quán Tông khỏi bệnh, sau đó còn có thể giúp Bạch gia thu mua lại Tuyệt Vệ quân, hoặc nếu Bạch gia thích thì Phùng gia vẫn vui lòng lùi lại làm hậu phương cho Bạch gia.

Nghe qua thì đúng là rất hấp dẫn, không chỉ có thể giúp đỡ Bạch gia mà còn có thể giúp dược Bạch Quán Tông, đúng là dâu hiền vợ thảo của Bạch gia vẫn luôn ao ước đây mà.

Thượng Quan Tịch Mộng vẫn ngồi ở vị trí lãnh đạo, nhìn cô ta, xong lại nói:

- Nói thẳng ra thì Phùng tiểu thư cũng chỉ muốn vị trí Bạch tam thiếu phu nhân của tôi thôi đúng không?

- Chỉ cần cô đồng ý để anh Quán Tông lấy tôi, thì tôi sẽ giúp Bạch thị lần này.

Nghe câu nói vô cùng nực cười kia của Phùng Kiều Chi đã khiến cho cô cảm thấy buồn cười, nhưng không chỉ vậy mà ngay người đang xem qua camera như Bạch Quán Tông và Hoàng Sước cũng cảm thấy kinh tởm và buồn nôn.

Tuy nhiên, lần này hình như tâm tình của Thượng Quan Tịch Mộng không được tốt lắm nên cô liền cười nửa miệng, nói:

- Người đàn ông của tôi.

Cô dám động!

- Chị à, dù sao thì đối với chị anh Quán Tông cũng chẳng là cái gì, tại sao chị không trả anh ấy cho em đi, thay vào đó chị ly hôn với anh ấy, xem như là trút được gánh nặng được rồi.

À… Em nghe nói chị có tình cảm thắm thiết với Quý thiếu đúng không? Chị ly hôn xong thì có thể tái hôn với anh ấy rồi, chúng ta một đôi chia tay bốn người hạnh phúc.

Chuyện tốt vậy chẳng lẽ chị lại không cần?

Bạch Quán Tông nghe nhưng câu này liền máu nóng nổi lên, anh đưa tay chỉ về phía của mình, sau đó liền chỉ về phía màn hình máy tính, ngơ ngác hỏi:

- Cô ta… Cô ta ở trước mặt tôi đào góc tường nhà tôi sao? Cô ta còn chê cuộc hôn nhân của tôi chưa đủ thảm à?

- Thiếu gia, dù sao những lời Phùng tiểu thư nói cũng như mấy kẻ điên nói lung tung, quan tâm làm gì chứ.

Bạch Quán Tông đương nhiên là khong thèm quan tâm rồi, anh chỉ sợ chị vợ của mình còn chưa kịp yêu thương mình thì đã bị những lời xúi giục của kẻ khác làm cho mối quan hệ vợ chồng vốn dĩ chưa mấy hòa hảo lại tan tành.

Nhưng mà anh cũng muốn xem thái độ của cô đối với chuyện này thì sẽ ra làm sao.

Nhưng Thượng Quan Tịch Mộng nghe đến ba chữ Quý Tín Hào là cảm thấy khí huyết không thông, ánh nhìn của cô vốn là chế giễu nhưng hiện tại đã thay đổi thành một ánh nhìn chết chốc.

Cô nhìn Phùng Kiều Chi đang luyên thuyên không ngớt về những chuyện quá khứ, giống như là không thể tiếp tục nghe nữa, cô liền nói:

- Đủ chưa?

- Chị gái à, em cũng không ngại kiếp chung chồng đâu, nếu chị không ngại thì hai chúng ta có thể cùng hầu hạ anh Quán Tông.

- Tôi không ngại, nhưng tôi bị dị ứng với những thứ dơ bẩn, đột nhiên chồng tôi lại đem một thùng rác về ở cùng, thì tôi sợ bản thân sẽ khó chịu, mà một khi Thượng Quan gia khó chịu, thì tôi không biết được Phùng Kiều Chi em gái yêu quý của tôi sẽ sống được bao nhiêu ngày nữa.

Phùng Kiều Chi nghe đến đây liền tức giận đập tay mạnh lên bàn, cô ta còn trừng mắt nhìn về phía của cô, còn không ngừng nói:

- Thượng Quan Tịch Mộng! Cô đừng có mà quá đáng, đây là thời pháp trị, cô dám giết tôi diệt khẩu sao?

Cô cười nhạt, cũng thành thật nói với cô ta rằng hiện tại là thời pháp trị thì sao chứ, rõ ràng là vẫn có lỗ hỏng trong bộ máy chính trị, không chỉ vậy mà thế giới hiện nay có tiền là có tất cả, mà thứ cô không thiếu nhiều nhất chính là tiền, thử hỏi nếu như cô có thể dùng tiền bịt miệng thiên hạ, thì một Phùng Kiều Chi có là gì chứ?

Cô ta nghe đến đây liền hoảng hốt, sau đó tức giận bỏ mặt, còn không quên cảnh báo cô rằng sẽ có ngày cô ta giành lấy tất cả, những thứ mà vốn là của cô ta, thì vẫn sẽ là của cô ta!

Thượng Quan Tịch Mộng nhìn thấy cô ta rời đi thì liền ngồi lại, nghĩ ngợi gì đó trong vô thức cô lại nhớ đến cha mẹ mình, Nếu như cha mẹ còn sống thì họ đã có thể cho cô lời khuyên về những chuyện này, cô nhìn xa xăm, bất giác mỉm cười nhẹ nhàng, nói:

- Cha, mẹ… Rốt cuộc là con cố gắng nhiều như vậy là vì cái gì chứ?

- Vì cuộc sống tốt đẹp sau này.

Nghe thấy giọng nói của Bạch Quán Tông, cô liền xoay người lại, nhìn anh xong cũng chỉ nở một nụ cười nhạt.

Cuộc sống tốt đẹp thì cô chưa bao giờ nghĩ đến, thương trường đáu đá một sống hai chết, chuyện tình trường cũng âm mưu toan tính, cái danh vị tiểu thư cao cao tại thượng cô đã làm đáng chán ghét rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.