Chương 7: Tâm ý
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cô nhóc này có quan hệ gì với cậu, cậu đối với với cô nhóc cũng quá khác biệt!”
“Suy nghĩ của em, đối với anh mà nói rất quan trọng.”
Trên mặt anh, Hoắc Yên thấy được biểu cảm cẩn thận nghiêm tục. Khi Phó Thời Hàn nghiêm túc, vẻ mặt này cực kỳ mê người.
Đôi mắt đen lấp lóe tia sáng khiến ánh nắng chiếu vào cửa sổ sau lưng cũng ảm đạm nhạt màu.
Không đợi Hoắc Yên phản ứng, “rắc” một tiếng, chốt cửa bị xoay một vòng, cửa phòng bị người khác đẩy ra.
Thẩm Ngộ Nhiên cầm theo một cái túi đựng cánh vịt đi vào.
“Hàn tổng, tớ mua cánh vịt quay tiêu, cậu có muốn đến ăn một…”
Lời nói còn chưa dứt, Thẩm Ngộ Nhiên liền nhìn thấy Hoắc Yên quy củ đứng trước bàn làm việc, “ồ” một tiếng thật dài ––
“Đây không phải là học muội bị mất tiền hôm đó sao?”
“Xin chào đàn anh.” Hoắc Yên dáng vẻ ngoan ngoãn, ôn nhu chào hỏi anh ta.
Thẩm Ngộ Nhiên đổi sang chế độ tiền bối, lo lắng hỏi thăm: “Đã tìm thấy tiền chưa?”
“Tìm được rồi.” Hoắc Yên nói ra: “Một bạn học nhặt được, trả lại tiền cho em.”
Thẩm Ngộ Nhiên nhìn Phó Thời Hàn, cười nói: “Vậy thì tốt, học muội biết không, em rơi tiền khiến Hàn tổng của bọn anh rất lo lắng, lúc đó không nói hai lời liền đuổi theo…”
Một viên phấn chuẩn xác rơi thẳng vào túi cánh vịt của Thẩm Ngộ Nhiên.
Thẩm Ngộ Nhiên trợn mắt há mốm: “Cái đệt! Hàn tổng, lố quá đấy.”
“Không muốn thì đừng ăn.”
Phó Thời Hàn thần sắc nhàn nhạt, lại nhặt một viên phấn lên ước lượng, Thẩm Ngộ Nhiên vội vàng quay lưng bảo vệ túi cánh vịt mỹ vị của mình: “Phó Thời Hàn, đừng tưởng rằng ném trúng thì tớ sợ cậu! Có bản lĩnh chúng ta thi múa ballet trên sân bóng.”
Hoắc Yên che miệng cười: “Thấy các anh đang bận, em đi trước nhé.”
“Sao thấy anh lại muốn đi.” Thẩm Ngộ Nhiên cười cười: “Em và chủ tịch của bọn anh vừa thì thầm cái gì.”
“À, không phải thì thầm, là Hàn ca hỏi em vì sao không…”
Phó Thời Hàn thản nhiên nói: “Chúng ta nói cái gì, em không cần báo cáo với cậu ta…”
“Ôi chao, gọi hẳn Hàn ca, tình huống gì thế này, trong tất cả các nữ sinh ở trường ta, lần đầu tiên anh thấy có người dám gọi như thế trước mặt cậu ta đấy.”
Lông mày Thẩm Ngộ Nhiên giật lên giật xuống: “Hai người quen biết nhau?”
“À thì…”
Hoắc Yên không biết Phó Thời Hàn nghĩ như thế nào, cô cũng không muốn gây thêm phiền phức cho anh, chỉ có thể trong ba sáu kế chuồn là thượng sách.
Lúc Hoắc Yên đang định chuồn đi, Phó Thời Hàn gọi cô lại.
“Chờ một chút.”
Anh kéo ngăn tủ ra, lấy một lọ kem chống nắng màu vàng còn nguyên tem ném cho Hoắc Yên: “Hội sinh viên phát.”
“Hả?” Hoắc Yên xem xét lọ kem chống nắng, phía trên toàn tiếng Nhật, cô không biết đây là nhãn hiệu gì: “Các anh còn phát cái này sao?”
“Chúng ta có phát cái này à?” Thẩm Ngộ Nhiên cũng có chút mờ mịt.
Ánh mắt Phó Thời Hàn rất có tính uy hiếp trừng mắt nhìn Thẩm Ngộ Nhiên, trong tích tắc Thẩm Ngộ Nhiên bừng tỉnh, vỗ ngực nói: “Phát phát phát! Hội sinh viên làm từ thiện, người nào cũng có phần!”
Thì ra là thế, Hoắc Yên gật đầu, bỏ kem chống nắng vào cặp sách.
Phó Thời Hàn dặn dò: “Ngày mai huấn luyện quân sự phải nhớ bôi, đừng phơi nắng giống như gấu đen (*).”
(*)
Xem ảnh 1
Hoắc Yên bĩu môi: “Vậy cảm ơn nhiều.”
Đợi Hoắc Yên rời khỏi văn phòng, thay bọn họ đóng cửa lại, Thẩm Ngộ Nhiên vẫn còn kinh ngạc nhìn Phó Thời Hàn trước mặt: “Cái tình huống gì tình huống gì thế Hàn tổng, cô nhóc này có quan hệ gì với cậu, cậu đối với với cô nhóc cũng quá khác biệt!”
Phó Thời Hàn nâng đôi mắt u tối lên, nhàn nhạt nhìn anh ta, hỏi lại: “Không nghe thấy em ấy vừa gọi tớ là gì à?”
Hàn ca.
Thẩm Ngộ Nhiên nhíu mày: “Cậu là học sinh cấp hai sao, còn ca ca muội muội, ngây thơ quá.”
Phó Thời Hàn hơi lắc cái cổ, tiếng răng rắc vang lên, anh đứng dậy ra khỏi văn phòng: “Tối nay trực đến chín giờ.”
“Này! Đừng tưởng rằng cậu là chủ tịch hội sinh viên là có thể tùy tiện bóc lột sức lao động của tớ!”
**
Giữa hè ánh nắng nóng bóng thiêu đốt, huấn luyện viên quân sự hừng hực khí thế kéo màn che.
Buổi tối của ngày huấn luyện đầu tiên kết thúc, toàn bộ phòng ký túc xá 409 ngoại trừ Lạc Dĩ Nam ra ngoài, ba người khác cơ bản đều tê liệt.
Lâm Sơ Ngữ nằm trên giường, hữu khí vô lực la hét: “Mệt chết rồi, hôm nay mới là ngày đầu tiên, hơn mười ngày tiếp theo làm sao chịu nổi.”
Tô Hoàn đắp một cái mặt nạ phục hồi da: “Không được, tớ phải làm một bệnh án ở bệnh viện trường, còn tiếp tục như vậy, công sức tiểu tỷ tỷ ta vất vả dưỡng da đều hủy hết.”
Lúc này Hoắc Yên nhận được điện thoại của chị gái Hoắc Tư Noãn, hẹn cô gặp mặt dưới lầu.
Khai giảng đã nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên Hoắc Tư Noãn chủ động liên lạc với Hoắc Yên.
Sau khi Hoắc Yên xuống lầu, không tìm thấy bóng dáng của Hoắc Tư Noãn, cô ngó nghiêng trong vườn hoa ký túc xá nữ một lúc, mới thấy Hoắc Tư Noãn ở góc khuất trên đường mòn lát đá.
Hoắc Tư Noãn mặc một bộ váy màu trắng, trên mặt trang điểm kỹ càng, vô cùng xinh đẹp.
“Chị.” Hoắc Yên chạy tới: “Em tìm chị mãi.”
Hoắc Tư Noãn đưa tay giữ cô lại, trên mặt đầy ý cười: “Để chị nhìn xem, cao lên không ít rồi.”
“Ha ha.”
Hoắc Yên nhìn chị gái, luôn cảm giác giống như ngôi sao trên TV, mặc kệ mặc quần áo gì, mặc như thế nào, Hoắc Yên đều cảm thấy Hoắc Tư Noãn rất có khí chất.
Người từ nhỏ cô sùng bái nhất, chính là chị mình.
“Chị, chị tìm em có chuyện gì vậy?”
“Em đến trường nhiều ngày rồi, chị vẫn chưa có thời gian qua xem em một chút.” Hoắc Tư Noãn áy náy nói: “Em không giận chị chứ?”
“Sao thế được.” Hoắc Yên khoác tay: “Em biết chị bận nhiều việc, không sao đâu.”
Vốn dĩ cô còn muốn kéo tay chị gái như khi còn bé, cùng chị gái tâm sự, nhưng nhìn chị gái mặc một bộ váy màu trắng xinh đẹp, lại nhìn mình một chút, áo dài tay bị giặt cũ nát phối cùng quần hoa nhỏ.
Xấu xí.
Cô tự giác giữ khoảng cách với Hoắc Tư Noãn.
Không biết từ lúc chị em trở nên xa lạ, rất khó thân thiết như trước kia.
Có lẽ… là do cô suy nghĩ quá nhiều, sau khi lên đại học, cô toàn suy nghĩ lung tung.
“Đúng rồi, em có liên lạc với Phó Thời Hàn không?” Hoắc Tư Noãn đột nhiên hỏi.
Không hiểu sao trái tim Hoắc Yên nảy một cái: “Sao?”
“Em không biết sao, cậu ấy học cùng khoa với em, là đàn anh của em.” Hoắc Tư Noãn nhìn chằm chằm vào mắt Hoắc Yên, nghi ngờ hỏi: “Em gặp qua chưa?”
“Ừm, trước kia có tham gia hoạt động của hội sinh viên, gặp, đã gặp rồi.” Hoắc Yên không hề thấy thấp thỏm hay chột dạ gì: “Chị, sao đột nhiên hỏi cái này?”
Hoắc Tư Noãn cười cười: “Hôm đó cậu ấy nhắc đến em, chị còn tưởng em gặp rắc rối gì.”
“Mới không có.”
Hoắc Yên nhếch miệng, chẳng lẽ Phó Thời Hàn chạy tới trước mặt chị gái tố cao sao, tiểu tử này, nhàm chán…
“Chị mang cho em ít kem chống nắng.” Hoắc Tư Noãn đưa túi cầm trong tay cho Hoắc Yên: “Em xem em đi, mới có ngày đầu tiên, mặt đã bị phơi đỏ rồi, nếu không chăm sóc tốt, kết thúc mười ngày huấn luyện quân sự, em xác định biến thành người châu Phi đi.”
Hoắc Yên ngượng ngùng cười, nhận túi đồ trong tay Hoắc Tư Noãn: “Cảm ơn chị, nhưng kem chống nắng em có rồi, là hội sinh viên…”
Hoắc Yên còn chưa nói dứt, Hoắc Tư Noãn nhìn đồng hồ trên tay: “Buổi tối chị còn phải đến phòng múa tập luyện, chị đi đây, có chuyện gì em cứ gọi cho chị.”
“Ừm, được.”
Hoắc Tư Noãn mặc váy trắng, vội vàng rời khỏi đường mòn, biến mất trong màn đêm.
Hoắc Yên nghĩ thầm, chị gái đối xử với cô thật tốt, trong nội tâm cô lại sinh ra khoảng cách với chị gái, chắc là ít nhiều vì ghen tị, đúng là không nên.
Cô hít sâu, thầm hạ quyết tâm, nhất định phải điều chỉnh tâm lý thật tốt.
Ngay khi Hoắc Yên muốn rời đi, sau lưng đột nhiên có tiếng người lên tiếng.
“Thì ra chị ta thật sự là chị gái của cậu.”
Hoắc Yên kinh ngạc quay đầu, phát hiện cách đó không xa dưới bóng cây, một cô gái đang bước tới.
Chính là Lạc Dĩ Nam.
Cô ấy mặc một bộ đồ thể thao bó sát người, làm nổi bật đường cong kiêu ngạo, sắc mặt đỏ bừng, đang chạy bộ trong vườn hoa.
Lạc Dĩ Nam là người cao nhất trong phòng, bình thường luôn hoạt động một mình, mỗi ngày đều bận rộn đi sớm về muộn, nghe nói cô bạn nhảy Hip-hop rất giỏi, còn từng được giải thưởng.
Tính cách cô bạn này xa cách lạnh lùng, ngay cả người không cố kỵ điều gì như Tô Hoàn cũng không dám ý kiến gì, cô bạn giống như chị cả trong phòng, rất có uy tín.
Không ngờ người đầu phát hiện ra mối quan hệ của Hoắc Yên và Hoắc Tư Noãn, lại là Lạc Dĩ Nam.
“Khó trách tối đó Tô Hoàn nói xấu chị ta, cậu lại kích động như vậy.” Lạc Dĩ Nam khoanh tay, giống như chợt hiểu ra.
Đã bị phát hiện, Hoắc Yên cũng không giấu diếm, thoải mái thừa nhận: “Hoắc Tư Noãn là chị gái tớ.”
“Chị ta tặng đồ cho cậu?” Lạc Dĩ Nam chú ý tới cái túi trên tay Hoắc Yên.
“Đưa ít mỹ phẩm dưỡng da.”
“Chị ta đối xử với cậu không tồi.”
“Đúng vậy, chị gái tớ đối xử với tớ rất tốt…”
Hoắc Yên còn chưa nói xong, bị Lạc Dĩ Nam ngắt lời: “Nhưng hai chị em gặp mặt, có cần phải lén lút gặp ở vườn hoa không ai qua lại không, ai không biết còn tưởng cặp đôi yêu nhau hẹn hò.”
“Chính là tùy tiện nói lung tung thôi.” Lạc Dĩ Nam nhún vai, thẳng thắn nói: “Cho cậu đồ, đứng ở dưới lầu không được sao, trốn trốn tránh tránh, là sợ bị người ta phát hiện ra quan hệ chị em của hai người, sợ cô em này làm chị ta mất mặt?”
Trái tim Hoắc Yên đột nhiên nhói lên như bị gai đâm.
Lạc Dĩ Nam nói xong, thấy Hoắc Yên không có phản ứng, lắc đầu, tiếp tục chạy.
Trên đường, bên tai cô đều vang vọng lời nói của Lạc Dĩ Nam.
Hoàn toàn chính xác, hẹn gặp nói chuyện, dưới lầu ký túc xá không phải là được rồi sao, Hoắc Tư Noãn là cô gái được nuông chiều, từ nhỏ sợ nhất muỗi cắn, vừa mới rồi đứng trong vườn hoa chắc không ít con muỗi được ăn no.
Bởi vì mình khiến Hoắc Tư Noãn mất mặt sao?
Hoắc Yên nhớ lại lúc học cấp ba, Hoắc Tư Noãn rất ít khi nói về em gái học lớp dưới với người ngoài.
Khó trách khai giảng lâu như vậy, Hoắc Tư Noãn chưa từng tới gặp cô, chỉ ngẫu nhiên gọi một cuộc điện thoại.
Nếu nói bận rộn, Phó Thời Hàn so với Hoắc Tư Noãn còn bận hơn, nhưng khai giảng được mấy ngày, lúc nào cũng thấy anh lắc lư trước mặt cô.
Không muốn thừa nhận, thật ra cũng rất bình thường, Hoắc Tư Noãn ưu tú như thế, mà bản thân lại quá bình thường, hơn nữa còn có chút ngốc nghếch.
Cho dù ai cũng không muốn thừa nhận…
Cửa phòng ngủ mở ra, Lâm Sơ Ngữ ôm chậu rửa mặt đang muốn ra ngoài, lại phát hiện Hoắc Yên rầu rĩ đứng ở cửa ra vào, không biết đứng bao lâu.
“Ô, cậu đứng ngốc ở đây làm gì.” Lâm Sơ Ngữ nhìn xung quay, không thấy người khác, liền kéo cô vào phòng: “Ra ngoài lâu vậy, trở về còn thất hồn lạc phác, thành thật khai báo đi gặp ai!”
“Ra ngoài mua đồ.”
Nếu Hoắc Tư Noãn không muốn bị người khác biết, Hoắc Yên liền không nói Hoắc Tư Noãn là chị gái mình.
Tô Hoàn cũng hứng thú, từ trên giường đi xuống, cầm túi đồ trong tay Hoắc Yên: “Mua cái gì đấy.”
Lúc này Hoắc Yên mới hồi phục tâm trạng, hữu khí vô lực nói: “Dưỡng da và kem chống nắng.”
Tô Hoàn rờ mó túi đồ một chút, ném ra ngoài: “Mua đại ngoài trường học?”
Hoắc Yên giật giật đuôi mắt: “Có thể nhìn ra?”
“Không phải có nhãn hiệu sao?”
Tô Hoàn quăng túi: “Cảnh cáo cậu, đồ bôi lên mặt phải cẩn thận, đừng dùng linh tinh, đã dùng phải dùng đồ tốt, loại này mười mấy đồng một hộp, bôi cũng phí công, còn loại kem chống nắng này, cửa hàng giá rẻ đều có, bôi trên người thì được, tuyệt dối không được bôi mặt.”
“Ừm.”
Tô Hoàn tiếp tục nói: “Cậu nhìn Hoắc Tư Noãn người ta một chút, gương mặt đó, được chăm sóc biết bao, cậu với chị ta dáng dấp rất giống nhau, nhưng da cậu lệch da chị ta mấy tông.”
Hoắc Yên nhìn cái túi mỹ phẩm bị Tô Hoàn điên cuồng diss, cảm giác có chút khó chịu.
Nhưng vô luận thế nào, chị gái tặng đồ, nhận không phải bổn phận, mà là tình cảm, cô không nên bởi vì không phải đồ tốt mà oán giận.
Cuối cùng… vẫn rất khó khăn.
“Đúng rồi, trên bàn cậu không phải có một chai Shiseido sao, đây là sản phẩm bán chạy nhất trên trang Tiểu Hồng Thư, cậu dùng loại đó chống nắng là đúng, những thứ vớ vẩn này ném đi được rồi.” (*)
Tô Hoàn nói, là kem chống nắng Phó Thời Hàn cho cô.
Hoắc Yên lắc lắc lọ kem chống nắng trong tay: “Đây là hội sinh viên phát.”
Tô Hoàn nhíu mày nói: “Ôi, cậu vẫn hài hước thế, hội sinh viên làm từ thiện sao không phát cho tớ một lọ chống nắng mấy trăm tệ.”
Hoắc Yên mở to mắt: “Cậu nói lọ này, mấy trăm tệ?”
(*) Editor: Kem chống nắng anh Hàn tặng đây nha, anh Hàn thật có mắt nhìn, loại này dùng thích lắm)
Xem ảnh 2