Tiểu Ôn Nhu

Chương 50: chap-50




Chương 50: Bàn chuyện

*Chương có nội dung hình ảnh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Để anh hôn một cái.”

Buổi tối, Diêu Vi An đăng trong vòng bạn bè —

“Các bạn thân mến, tôi muốn thông báo cho mọi người một tin. Có thể tôi phải tạm thời rời khỏi hội sinh viên, ra quyết định này, tôi thật sự rất đau khổ. Trong khoảng thời gian qua, liên tiếp vài đêm tôi mất ngủ. Nguyên nhân chắc hẳn mọi người cũng biết rồi. Gần đây xảy ra một số chuyện khiến tôi rất khó tiếp nhận. Đêm qua giấu mình trong chăn khóc đến hai giờ sáng, áp lực của tôi thật sự rất lớn, đi khám bác sĩ, bác sĩ nói tôi có khuynh hướng mắc bệnh trầm cảm. Hiện giờ tôi, không có khả năng, không có cách nào gánh vác công việc trong hội sinh viên, nhưng mọi người yên tâm, tôi sẽ xử lý xong công việc trong tay mới rời đi, cố gắng hết sức không gây phiền phức cho mọi người, cảm ơn mọi người đã thông cảm【bắn tim】.”

Trong vòng bạn bè thu hút rất nhiều bình luận, nhiều người trong hội sinh viên để lại lời nhắn phía dưới.

“Ôi ôi ôi, đàn chị đừng đi, chúng em không nỡ rời xa chị.”

“Thật khó chịu, vì sao chị lại muốn đi.”

“Đương nhiên bởi vì sự kiện kia rồi.”

“Ồ, coi như muốn đi, người đó cũng không nên là đàn chị chứ, hội sinh viên không thể không có đàn chị được.”

Diêu Vi An thống nhất trả lời lại: “Mọi người không cần đoán linh tinh đừng gây tổn thương người khác, thật sự bởi vì tính cách tôi không tốt, có một số việc rất khó tiếp nhận, không liên quan đến người khác.”

Lâm Sơ Ngữ ngồi trên giường tức giận ném điện thoại, nói: “Cô ta cũng quá biết giả vờ đi, mặc dù bên ngoài là đang giải thích, nhưng nói những câu lập lờ nước đôi, chính là muốn gắp lửa bỏ tay người, để mọi người cảm thấy Yên Yên ép cô ta ra đi.”

“Hiện giờ bệnh trầm cảm, thật sự càng ngày càng phổ biến, giống như bất cứ ai cũng mắc được bệnh ấy.” Lạc Dĩ Nam hỏi Tô Hoàn: “Bệnh này rất cao cấp à?”

“Ít nhất nghe qua khá nghiêm trọng.” Tô Hoàn đắp một lớp mặt nạ mỏng lên mặt, kéo dài giọng nói: “Hay cho một đóa bạch liên hoa thuần khiết thánh thiện không biết giả bộ, Yên Yên, đối thủ lần này, so với chị gái ngu ngốc kia còn khó đối phó hơn nhiều.”

Hoắc Yên xem hết các bình luận, sau đó mặt không đổi sắc cho Diêu Vi An một cái like.

Lâm Sơ Ngữ lại gần: “Wow, sao cậu lại like cho cô ta.”

Hoắc Yên thản nhiên nói: “Cô ta không phải muốn để cho tớ nhìn thấy sao, tớ like để nói cho cô ta biết, tớ thấy rồi.”

Lâm Sơ Ngữ chu mỏ: “Cô ta rõ ràng đang ép cậu rời đi, Hoắc Yên, nếu như cậu không làm việc trong hội sinh viên, vậy tớ cũng theo cậu, không làm.”

“Tớ không đi.” Hoắc Yên bình tĩnh nói: “Bệnh trầm cảm là của cô ta, sao tớ phải đi.”

Tô Hoàn khen ngợi: “Tốt, chính là thích cái dáng vé tràn đầy ý chí chiến đấu của cậu.”

Ngày hôm sau, Hoắc Yên tới phòng tài vụ của hội sinh viên, mọi người nhìn thấy cô, rõ ràng trở lên hơi kỳ quái.

Đầu tiên là mấy người làm việc trong phòng, một cô gái cũng làm sang năm hai như Hoắc Yên, bình thường rất thích vây quanh Diêu Vi An, mở miệng khép miệng một tiếng chị Vi An, làm ra vẻ rất thân mật.

Lúc Hoắc Yên tới tìm cô ta trả hóa đơn, cô ta lấy cớ công việc bận rồi, một cuộc lại một cuộc điện thoại, để Hoắc Yên đứng đợi ở cửa ra vào rất lâu.

Cuối cùng lúc giao hóa đơn, cô ta nói thiếu chữ ký của trưởng Ban Tuyên truyền, nếu không không báo cáo được.

Trưởng Ban Tuyên truyền, là Hoắc Tư Noãn.

Hiện giờ mọi người đều biết, Hoắc Tư Noãn không còn là vị hôn thê của Phó Thời Hàn, mà em gái của cô ta thuận lợi lên chức, trở thành bạn gái danh chính ngôn thuận.

Đủ loại lý do mọi người không biết, duy nhất có một chuyện rõ ràng, quan hệ giữa Hoắc Tư Noãn và Hoắc Yên, cực kỳ không tốt.

Cô ta bắt Hoắc Yên đi tìm Hoắc Tư Noãn lấy chữ ký, mục đích cũng là muốn cô khó xử.

Ban đầu nghĩ rằng Hoắc Yên sẽ trực tiếp từ chối hoặc dứt khoát nổi giận, nếu thế cô ta sẽ lợi dụng cơ hội bắt bẻ Hoắc Yên, nói cô ỷ lại Phó Thời Hàn là chủ tịch ra vẻ kênh kiệu.

Lại không ngờ, Hoắc Yên không hề nói gì, chỉ gật nhẹ đầu rồi bình tĩnh hòa nhã ra khỏi văn phòng.

Dáng vẻ ung dung bình thản này, ngược lại khiến cô ta cảm thấy khó chịu.

Hoắc Yên cầm hóa đơn đi vào phòng tập múa của Hoắc Tư Noãn.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, toàn bộ căn phòng được phủ bởi lớp ánh sáng màu vàng ấm. Hoắc Tư Noãn mặc váy tập múa bó sát người màu đen, một mình nhẹ nhàng nhảy múa.

Bên trong sự mềm mại có mang theo một chút cảm giác mạnh mẽ.

Hoắc Yên ngồi trên ghế dài, chơi điện tử một lúc.

Hai mươi phút sau, Hoắc Tư Noãn luyện múa xong, quay người đi tới trước mặt Hoắc Yên, lạnh nhạt hỏi: “Tới làm gì?”

“Hóa đơn cần chữ ký của chị.” Hoắc Yên đưa giấy tới.

Hoắc Tư Noãn cũng không làm khó cô, nhận bút tì bên tường nhanh chóng ký tên.

Nhiều ngày không gặp, cô ta nhìn qua tinh thần rất tốt, trên mặt hơi đổ mồ hôi, cùng với dáng vẻ chật vật ở khách sạn, tưởng như hai người khác.

Bởi vì Lâm Sơ Ngữ cũng ở Ban Tuyên truyền, nên nghe cô bạn nhắc qua, sau khi Hoắc Tư Noãn đăng trong vòng bạn bè làm rõ chuyện, đám chị em Thôi Giai Kỳ kia liền không tiếp tục chơi với cô ta nữa, mà cô ta có vẻ cũng khiêm tốn rất nhiều, mỗi ngày ngoài lên lớp và làm việc cho hội sinh viên, chính là đến phòng múa luyện tập.

Không xã giao, không hư tình giả ý, không xa hoa lãng phí, cuộc sống của cô ta trở lên không có gì đáng để khoe, cũng đơn giản hơn rất nhiều.

Hoắc Yên nhận lại hóa đơn, đứng dậy rời đi, Hoắc Tư Noãn gọi lại: “Cô và Phó Thời Hàn ở cùng một chỗ?”

Hoắc Yên không lảng tránh, gật nhẹ đầu.

Hoắc Tư Noãn nhếch miệng cười nhạt: “Rất lâu trước kia, tôi đã nhìn ra được, anh ấy đối xử với cô rất khác biệt, chưa từng có một cô gái nào có thể khiến anh ấy chăm sóc yêu thương như vậy, ngay cả ánh mắt khi nhìn cô, cũng không giống những người khác.”

Hoắc Yên ngồi bên cạnh cô ta, không biết chị mình nói những lời này có ý gì.

“Tôi nhìn rõ, lại không muốn thừa nhận, luôn cảm thấy nếu như không thừa nhận liền có thể gạt được chính mình, còn khoác một lớp áo phù phiếm quanh người, tiếp tục thêu dệt giấc mơ công chúa của mình.”

Hoắc Yên nói: “Con người sẽ luôn phải trưởng thành.”

“Đúng vậy, mộng đẹp tan vỡ, người tỉnh lại hẳn là lúc trưởng thành.” Hoắc Tư Noãn kéo dài âm điệu, lười biếng nói: “Mặc dù cô nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng rất nhiều chuyện, xem ra hiểu rõ hơn tôi.”

Lúc Hoắc Yên từ phòng tập múa đi ra, hàng cây bạch quả (*) hai bên của tòa nhà nghệ thuật bị gió thổi qua, phiến lá xào xạc, báo hiệu cuối thu.

(*)

Xem ảnh 1

c50 gjhgj

Hoắc Tư Noãn nói so với cô ta, Hoắc Yên càng hiểu chuyện chín chắn hơn, chẳng qua trong cái thời niên thiếu ngây ngô ấy, có bé gái nào mà không muốn ở trong căn phòng được bố mẹ trang trí thành phòng công chúa trong những câu chuyện cổ tích chứ?

Cô cũng không muốn sớm hiểu chuyện như vậy.

Năm nay mùa thu đến muộn, gió thổi vù vù mang theo hơi lạnh, cô kéo cổ áo, nhanh chân rời đi.

Buổi tối, Phó Thời Hàn hẹn Hoắc Yên tới rạp chiếu phim tư nhân xem phim. Khi Hoắc Yên vội vàng chạy tới, Phó Thời Hàn đã đợi cạnh thang máy hơn nửa tiếng rồi.

Anh mặc một chiếc áo bằng vải nỉ màu xám nhạt, quần màu đen gọn gàng ôm lấy đôi chân dài cao thẳng cân xứng.

Anh đứng bên thang máy vừa chờ đợi vừa nhìn đồng hồ đeo tay, cũng không hề lộ ra chút biểu cảm mất kiên nhẫn.

Có nữ sinh bên cạnh ấn nút cùng đợi thang máy với anh, thỉnh thoảng vuốt lại tóc, dặm lại lớp trang điểm, sau đó liếc trộm anh.

Bước vào thang máy, cô nàng thấy anh không đi vào, mở miệng hỏi: “Soái ca, muốn lên lầu không?”

Phó Thời Hàn lịch sự trả lời: “Không cần, tôi đợi bạn gái tôi.”

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, anh thậm chí còn không thèm nhìn ánh mắt thất vọng của mấy cô nàng kia.

Hoắc Yên chạy một mạch đến, thấy anh vội vàng đi tới.

Nét mặt ngàn năm không đổi của Phó Thời Hàn cuối cùng cũng nở ra một nụ cười khó nhịn, đưa tay giữ người Hoắc Yên lại, sờ cái trán nóng bỏng của cô, dịu dàng nói: “Chạy cái gì.”

“Lần đầu tiên hẹn hò đã đi muộn, thật sự không tốt.” Hoắc Yên áy náy nói: “Trả hóa đơn cho hội sinh viên bị muộn, anh đợi bao lâu rồi.”

“Không nhiều không ít, vừa vặn nửa tiếng.”

“Ôi, em xin lỗi!”

Phó Thời Hàn nhéo má trắng nõn của cô: “Đi nào.”

Anh ôm bờ vai Hoắc Yên, hai người cùng bước vào thang máy, ngay lúc đó không biết từ đâu xuất hiện một nhóm người chen chúc vào thang máy.

Phó Thời Hàn vòng qua Hoắc Yên để cô đứng vào góc trong cùng, cánh tay chống bên tường, dùng cơ thể chắn cho cô một không gian nhỏ tránh bị người khác đè ép.

Hoắc Yên ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng, nơi cổ anh, xương quai xanh tinh tế xinh đẹp, thật khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Hít sâu, phải thu lại đói khát.

Trong thang máy đều là nam nữ trẻ tuổi, vóc dáng Phó Thời Hàn cao nhất, bên cạnh có cô gái giả vờ không để ý, ánh mắt lại không ngừng dính lấy cơ thể anh.

Chàng trai có vóc dáng có khuôn mặt như này, trên đường rất hiếm khi gặp được.

Hoắc Yên không thích bạn trai mình bị người khác ngấp nghé, thế là đưa tay nắm góc áo ở hông anh, im lặng tuyên bố chủ quyền.

Phó Thời Hàn liếc một cái liền hiểu suy nghĩ của cô gái nhỏ, thế là đưa tay ra khoác vai Hoắc Yên, ôm cô vào trong ngực mình.

Lúc này nữ sinh bên cạnh mới ngượng ngùng thu lại ánh mắt.

“Đinh” một tiếng đến tầng, anh nắm tay Hoắc Yên ra khỏi thang máy.

Trước cửa rạp chiếu phim có quầy bán đồ uống, Phó Thời Hàn dẫn cô đi qua gọi một cốc trà táo đỏ nóng.

Hoắc Yên nhăn nhó đòi uống Pepsi.

“Đồ uống có ga.” Lúc Phó Thời Hàn nói ra bốn chữ này, nét mắt rõ ràng là ghét bỏ.

“Em nói anh này, anh không được xem thường đồ uống có ga đâu, người ta bán nhiều năm như vậy, bao nhiêu người vẫn uống, đồ uống ấy mà, dễ uống là được, quản cái gì mà có ga hay không.”

Hoắc Yên lầm bầm như chim bồ câu, kết quả Phó Thời Hàn phóng một ánh mắt nghiêm nghị tới, cô lập tức đổi giọng: “Thật ra trà táo đỏ cũng rất ngon, ấm dạ dày…”

Nữ phục vụ trẻ tuổi nhìn một màn này, không nhịn được phì cười, cô gái này đúng là nhát gan, nhìn dáng vẻ “chồng quản nghiêm” chỉ có thể cúi đầu chu môi không dám cãi lại, đáng yêu cực kỳ.

Lúc tiến vào rạp chiếu phim, trong tay Hoắc Yên cầm một cốc trà táo đỏ nóng, nghiến răng nghiến lợi nhìn cốc Pepsi trong tay Phó Thời Hàn, cực kỳ không phục: “Anh… anh không phải ghét đồ uống có ga à?”

“Đúng vậy.” Phó Thời Hàn thẳng thắn thừa nhận: “Anh mua để ngắm, không được sao?”

“Lãng phí!”

Phó Thời Hàn có vẻ đặc biệt thích nhìn dáng vẻ tức giận của Hoắc Yên, cười nói: “Bản thiếu gia vui vẻ là được.”

Biết cứng rắn không được, thế là Hoắc Yên đổi chiến thuật, lấy lòng hỏi: “Anh không uống, có thể cho em uống một ngụm không?”

Phó Thời Hàn lập tức ngậm lấy ống hút: “Ừm, uống ngon thật.”

Hoắc Yên: …

Đáng ghét.

Phó Thời Hàn thấy cô không lên tiếng, một mình phụng phịu, thế là đưa ống hút tới trước mặt cô: “Uống đi.”

Hoắc Yên nghi ngờ nhìn anh, sợ anh lại trêu mình, không tin tưởng: “Thật?”

Phó Thời Hàn chắc chắn nói: “Chỉ cần em không chê.”

“Không chê.”

Thế là Hoắc Yên vui vẻ ngậm ống hút hút mạnh một hơi, bọt khí tiếp xúc với đầu lưỡi, cảm giác đá tan lành lạnh, thật sự khiến người ta hạnh phúc mà.

“Hoắc Yên, thương lượng với em chuyện này.”

“Anh nói đi.”

Khóe môi anh hơi cong ngậm lấy ý cười: “Uống một ngụm, để anh hôn một cái.”

Editor: Tự dưng nhớ đến câu thần chú “Ăn một quả khế, trả một cục vàng.”:smile:))

PS: Chương sau anh Hàn cầm thú v~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.