Tiểu Ôn Nhu

Chương 29: chap-29




Chương 29

“Anh chỉ đối xử tốt với một người phụ nữ, chính là vợ của anh.”

Phó Thời Hàn đối nhân xử thế luôn giữ thái độ “Quân tử chi giao đạm nhược thủy” (*), khiêm tốn hữu lễ, rất ít khi khiến người khác mất mặt.

(*) Ý chỉ tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt nhẽo như nước nhưng lâu dài thân thiết.

Nhưng lúc này đây, trước mặt bao nhiêu người anh cự tuyệt quà sinh nhật của Hoắc Tư Noãn, cơ bản có thể nói rằng khiến cô ta mất hết mặt mũi.

Mặc dù lý do là món quà quá quý giá, nhưng mấy món quà anh chị em họ tặng, có thứ nào rẻ đâu? Còn không phải anh vẫn vui vẻ nhận sao, nhưng hết lần này đến lần khác anh lại không nhận quà của Hoắc Tư Noãn.

Mọi người không rõ nguyên nhân, mà vành mắt của Hoắc Tư Noãn đã đỏ lên, cố nén không cho nước mắt chảy ra.

Lúc này, nữ sĩ Đường Uyển Chi, mẹ của Phó Thời Hàn đi tới: “Thời Hàn, Tư Noãn tặng quà cho con là tấm lòng chân thành của con bé, mau nhận đi.”

Ngày thường Phó Thời Hàn rất nghe lời mẹ, mọi người thầm nghĩ nếu bà đã mở miệng, bất kể thế nào Phó Thời Hàn cũng sẽ nhận lấy phần quà này.

Nhưng Phó Thời Hàn lại lắc đầu, còn nói lại câu trước đó, món quà quá quý giá không nhận nổi.

Đường Uyển Chi hiểu rõ tính cách cứng rắn của con trai mình, trước mặt mọi người đã từ chối hai lần nói rõ Phó Thời Hàn quyết tâm cho dù thế nào cũng không nhận món quà này.

Bà đành phải xoay người an ủi Hoắc Tư Noãn: “Tư Noãn à, món quà này đúng thật có hơi đắt tiền, Thời Hàn nhận không hay lắm, dì thay nó cảm ơn tấm lòng của con.”

Móng tay Hoắc Tư Noãn bấm chặt lên hộp quà màu đen đến trắng bệch, có thể thấy cô ta đã dùng bao nhiêu sức lực.

“Không sao.” Lúc nói chuyện, đôi môi Hoắc Tư Noãn đều đang run rẩy: “Không sao, tuyệt đối không đắt, cũng chỉ hai vạn tệ thôi, chẳng qua con cảm thấy đồ như vậy mới xứng với anh Thời Hàn, nếu anh ấy không thích thì thôi vậy.”

Cô ta cẩn thận từng chút bảo vệ lòng tự trọng của mình, không muốn bị người khác xem nhẹ, không muốn khiến đồng bạn xung quanh xem thường.

Cùng là món quà đắt tiền, người khác tặng anh có thể nhận, nhưng Hoắc Tư Noãn tặng anh lại không nhận, còn nói cái gì mà nhận không nổi.

Rõ ràng anh muốn khiến cô ta khó xử, rõ ràng xem thường gia đình cô ta…

Hoắc Tư Noãn nhắm mắt, hít sâu để tâm trạng bình tĩnh lại. Nhưng đúng vào lúc này, hộp quà trong tay đột nhiên bị người ta cưới đi, Hoắc Tư Noãn bất ngờ mở mắt, phát hiện hộp quà bị Hoắc Yên cầm trong tay.

“Em làm gì!”

Hoắc Yên gắt gao nhìn chằm chằm Hoắc Tư Noãn, hộp quà cầm trong tay hơi run rẩy “Hạn vạn tệ, không đắt sao?”

Hoắc Tư Noãn cảm thấy không ổn, trách cứ: “Hoắc Yên, em đừng làm loạn, đưa đồ cho chị.”

Cô ta tiến lên muốn cướp lại hộp quà trong tay Hoắc Yên, Hoắc Yên lùi ra sau một bước tránh cô ta.

“Đây là đồ chị đòi ba mẹ mua?” Hoắc Yên hung dữ trừng mắt nhìn cô ta, trầm giọng chất vấn: “Bỏ ra hai vạn tệ?”

Hoắc Tư Noãn cảm thấy không ổn, không hiểu vì sao một người nhu nhược và vô hại như Hoắc Yên đột nhiên lại dùng ánh mắt đấy nhìn cô ta.

“Hoắc Tư Noãn, chị có thấy quá đáng không, mỗi tháng tiền lương của ba mẹ mới có mấy ngàn tệ, chị bắt ba mẹ cho chị hai vạn vì muốn mua quà tặng cho người khác.” Giọng nói của Hoắc Yên có chút khàn khàn: “Chị có biết tiền này ở đâu không?”

Sắc mặt Hoắc Tư Noãn sắp không giữ được nữa, trước mặt bạn bè cô ta cẩn thận từng chút bảo vệ lòng tự trọng của mình, trước nay không hề nhắc tới công việc của ba mẹ, càng tránh nhắc tới hoàn cảnh gia đình, chính là không muốn để người khác xem thường.

Mà Hoắc Yên lại dễ như trở bàn tay, vạch trần sự phù phiếm mà cô ta cố gắng tô vẽ…

Cô ta như phát điên xông tới bên người Hoắc Yên, quát lớn: “Tao không cho phép sao mày dám nói, mày im miệng cho tao! Mày không cần thể diện nhưng tao cần!”

Cô ta nói xong không đợi Hoắc Yên phản ứng, đoạt lấy cái hộp trong tay Hoắc Yên rồi quay người chạy ra ngoài.

Đường Uyển Chi lo lắng cảm xúc của Hoắc Tư Noãn kích động như thế sẽ xảy ra chuyện, vội vàng nói: “Thời Hàn, con mau đi xem Tư Noãn thế nào rồi.”

Nhưng giờ phút này Phó Thời Hàn lại nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của Hoắc Yên, trong mắt chỉ chứa mình cô, nhỏ giọng an ủi, cố gắng giúp cô bình ổn lại cảm xúc, đâu còn quản được người khác thế nào.

Đường Uyển Chi thấy thế, hiểu ra được mấy phần, lại vội vàng bảo mấy anh em họ đuổi theo Hoắc Tư Noãn.

Cô ta vừa rời đi, Đường Thiên Mạch lập tức ầm ĩ hẳn lên: “Ơ ơ kìa, hôm nay là sinh nhật anh họ, đừng vì vài người vớ vẩn ầm ĩ mà không thoải mái, mọi người tiếp tục chơi.”

Đường Uyển Chi nhìn Phó Thời Hàn nói: “Con trai, con theo mẹ vào thư phòng một chút.”

Hoắc Yên lo lắng nhìn Phó Thời Hàn.

Anh đi theo mẹ lên thư phòng tầng hai, lúc đứng dậy còn nhẹ nhàng vỗ gáy Hoắc Yên, vứt cho cô một ánh mắt an ủi.

Hai mươi phút sau, Phó Thời Hàn đi ra khỏi thư phòng, bạn bè đang chơi đùa ngoài phòng khách, không thấy bóng dáng Hoắc Yên đâu. Phó Thời Hàn lượn quanh lầu hai một vòng, tìm được cô ở trong phòng mình.

Cô cuộn chân lại, ngồi một mình trên bệ cửa số, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa vàng nhạt chiếu vào trong phòng, dát lên người cô một tầng sáng ôn hòa.

Đôi lông mày thon dài nhăn lại, lông mi dày dài cong lên, đôi môi phấn hồng như cánh hoa anh đào.

Cô hơi cong người, trong tay cầm chiếc đồng hồ Rolex đã cũ.

Phó Thời Hàn im lặng không một tiếng động đi qua, ngồi bên trên bệ cửa bên cạnh cô, ánh mắt nhẹ nhàng như gió thổi, liếc nhìn đồng hồ trong tay Hoắc Yên, lại rơi xuống mi tâm nhíu chặt của cô.

Anh đưa tay vuốt nhẹ trán Hoắc Yên, cho đến khi cô không còn nhíu mày nữa.

“Món quà đó, là em dùng tiền làm thêm đi mua?” Anh lên tiếng hỏi.

Hoắc Yên biết chắc không thể lừa được Phó Thời Hàn, anh thông minh như vậy, không cần nghĩ cũng biết, huốn chi bây giờ mỗi buổi tối Tô Hoàn đều cùng Hứa Minh Ý nói chuyện phiếm trên WeChat, bí mật nhỏ gì của cô cũng đều bị Tô Hoàn khai ra hết.

Thế là Hoắc Yên nhẹ nhàng gật đầu.

“Mục đích làm thêm, cũng là vì cái này?”

“Đúng.” Hoắc Yên thành thật nói toàn bộ: “Là cảm thấy anh đã trưởng thành, em cũng không nên trẻ con nữa, tặng anh món quà chẳng ra món quà.”

Đôi môi Phó Thời Hàn mấp máy, đi tới trước bàn học của mình, kéo ngăn tủ thứ hai từ dưới lên ra, nhỏ giọng nói: “Tới đây xem bảo bối của anh đi.”

Hoắc Yên tò mò thò đầu qua đó.

Mấy bức tranh được xếp xuống dưới cùng, còn có một chồng thiệp chúc mừng do chính tay cô làm, trên giấy vẽ một con búp bê đơn giản, bên cạnh còn có linh tinh đủ loại món đồ chơi nhỏ.

Đầy ắp một ngăn kéo, là quà sinh nhật mỗi năm cô tặng cho anh.

Phó Thời Hàn nhìn bọn nó, trong đôi mắt mang theo một loại cảm xúc mềm mại sâu sắc.

“Anh giữ lại tất cả?”

Hoắc Yên kinh ngạc không thôi, cô nghĩ rằng những món đồ nhỏ này sớm đã không còn, dù sao mỗi khi nhận Phó Thời Hàn đều nói mấy câu lạnh nhạt ghét bỏ một phen, nói chỉ có trẻ con như cô mới tự mình làm mấy món đồ này.

Hoắc Yên luôn cảm thấy có vẻ anh không quý trọng những món đồ nhỏ đó, thế nhưng bấy giờ cô không có điều kiện giống như bạn bè của anh, tặng anh máy chơi game, mũ lưỡi trai hoặc là đồ công nghệ mà con trai thường thích.

Quà năm nay đã là món quà tốt nhất nằm trong khả năng của cô rồi.

“Em tặng quà, không cần biết là cái gì, đều ở trong này.” Phó Thời Hàn nắm tay cô, nặng nề ấn lên lồng ngực mình.

Đều ở trong tim anh.

Không hiểu sao Hoắc Yên đỏ mặt.

Phó Thời Hàn đóng ngăn kéo lại, nhìn Hoắc Yên nói: “Bây giờ rõ rồi chứ?”

Hoắc Yên lè lưỡi: “Biết rồi.”

Phó Thời Hàn cười nhẹ một tiếng, giơ hộp quà trong tay lên: “Nhưng… món quà năm nay có vẻ nặng quá, cho nên anh đang nghĩ, cảm thấy hẳn là đền bù đắp cho em một thứ gì đó.”

“Không cần mà.” Hoắc Yên xua tay nói: “Không sao em…”

Cô còn chưa nói xong, liền bị Phó Thời Hàn kéo vào trong ngực, miễn cưỡng chặn lại mấy câu còn nghẹn trong cổ họng của cô.

“Một cái ôm có được không?”

Một tay Phó Thời Hàn ấn sau gáy ép cô vào lồng ngực cứng rắn của mình, khuôn mặt Hoắc Yên cách một tầng quần áo mỏng, dán chặt lên làn da của anh.

Cô thậm chí còn nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, vừa nồng nhiệt vừa mạnh mẽ.

Đầu óc Hoắc Yên bắt đầu xung huyết, tay nắm chặt lấy phần áo ở eo anh, tạo ra một ít nếp nhăn.

Cái ôm này của Phó Thời Hàn giống như dùng hết sức lực, giống như muốn khảm cô vào cơ thể mình.

Hoắc Yên nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thì thầm: “Sắp… sắp không thở được.”

Lúc này Phó Thời Hàn mới buông cô ra, hai người ngồi trên bệ của hồi lâu, bầu không khí đột nhiên có chút kỳ lạ, thế là anh đưa tay ra gõ trán cô, dạy bảo: “Sau này không có sự đồng ý của anh, không được phép tùy tiện tiêu tiền.”

“Sẽ không.” Hoắc Yên che trán mình: “Một năm chỉ có một lần, sau này em kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, sẽ tặng anh món quà tốt hơn.”

Khóe môi Phó Thời Hàn thấp thoáng ý cười: “Em rất thích tặng quà cho anh?”

Hoắc Yên cười hì hì, vỗ vai anh nói: “Anh đối xử với em tốt như vậy, em sẽ càng đối tốt với anh hơn, tuyệt đối không để anh thiệt thòi.”

Phó Thời Hàn cúi đầu nhìn đôi mắt trong trẻo của cô, đưa tay nghịch ngợm bím tóc đuôi ngựa, nhỏ giọng nói: “Đồ ngốc.”

“Dì nói gì với anh, có mắng anh không?” Hoắc Yên vừa nghĩ ra, vội vàng hỏi.

“Vẫn là mấy câu kia, nói anh nên đối xử tốt với chị em một chút, không nên gây khó dễ cho cậu ta trước mặt nhiều người như thế.”

Hoắc Yên lại hỏi: “Vậy anh nói sao?”

“Em đoán anh sẽ nói thế nào?”

“Em không đoán được.” Hoắc Yên thành thật trả lời.

Phó Thời Hàn rất ít khí làm trái ý người nhà, nhưng trong nhiều chuyện anh cũng có nguyên tắc riêng của mình.

“Anh nói với bà, không có cái gì nên hay không nên làm, đối tốt với một người, phải xuất phát từ trái tim.” Phó Thời Hàn cụp mắt, lông mi dày dài che phủ đôi đồng tử.

Anh nghiêm túc nhìn cô, trong mắt lóe lên ánh sáng: “Trên thế giới này, anh chỉ đối xử tốt với một người phụ nữ, đó là vợ anh.”

Hoắc Yên gật đầu đồng ý, lại vội vàng nói: “Dì khẳng định sẽ nói, tương lai anh cưới chị em, chị ấy chính là vợ anh.”

Phó Thời Hàn nhếch môi: “Cho nên anh cũng nói với bà, nếu nhất định phải cưới con gái nhà họ Hoắc, người đó hẳn là…”

Phó Thời Hàn còn chưa nói xong, Đường Thiên Mạch đột nhiên gõ cửa rầm rầm: “Anh, nhanh xuống giúp em đi, Thẩm Ngộ Nhiên tên khốn này, thắng em mấy ván rồi!”

Phó Thời Hàn liếc mắt, đi dép vào rồi đứng dậy mở cửa.

Đường Thiên Mạch thò cái đầu nhỏ vào trong phòng, nhìn Phó Thời Hàn rồi lại nhìn Hoắc Yên, đôi mắt đen láy đảo một vòng, nhỏ giọng nói: “Có phải em… làm phiền hai người không?”

“Em nói xem.”

“Anh, em sai rồi!” Đường Thiên Mạch luôn miệng xin lỗi: “Nhưng dù sao cũng bị làm phiền rồi, vậy anh làm người tốt làm đến cùng đi, giúp em một ván, bọn em thua bị bạt tai, anh phải báo thù giúp em!”

Trên mặt Phó Thời Hàn tràn đầy ghét bỏ, chỉ sợ cũng chỉ có Đường Thiên Mạch Thẩm Ngộ Nhiên hai người này mới nghĩ ra cách chơi đó.

Đường Thiên Mạch xông tới sau lưng Hoắc Yên gào thét: “Em gái Hoắc Yên, muốn chơi không! Rất kích thích! Á á!”

Phó Thời Hàn nắm cổ áo của Đường Thiên Mạch, xách cô nàng lên, cao giọng nói: “Không muốn sống?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.