Tiểu Niệm - Viên Tiểu Viên

Chương 2




Ngày ta huyễn hoá thành hình người, hoa ngô đồng bên cạnh ao rơi lả tả xuống đất, gió khẽ thổi qua, hương thơm lan toả khắp viện.

Ta bấm quyết, đổi cho mình một thân y phục màu quýt, giống với sắc màu của ráng chiều lần đầu tiên gặp hắn.

Ta vui vẻ đi quanh phủ tìm Diệp Tranh. Tuy đã ở đây mấy tháng, nhưng ta hoàn toàn không biết gì về Tướng phủ cả. Đi tham quan một lúc, cá chép nhỏ vẫn sợ hãi thán phục trước sự to lớn của Tướng phủ, nhưng chẳng mấy chốc liền theo hơi thở quen thuộc lần tới tiểu viện ở rừng trúc. Đó là nơi ở của Diệp Tranh và mẫu thân hắn.

Sân nhỏ nhưng lại rất tinh xảo. Bên trong, mùi thuốc Đông y thoang thoảng. Một tiếng ho khan dữ dội từ trong phòng truyền đến, có lẽ bệnh tình mẫu thân không nhẹ, đã ngấm vào tận xương tuỷ. Tục ngữ nói, ân cha nghĩa mẹ nặng tựa Thái Sơn. Cách tốt nhất để tiếp cận hắn bây giờ chính là trị bệnh cho mẫu thân của hắn.

Thế là ta giở chút pháp thuật với gã sai vặt thân cận của Diệp Tranh, nói ta là lang y nổi danh trong giang hồ tình cờ đi ngang qua đây, thế là được đưa vào trong phủ.

Ta rất mong chờ lần chính thức gặp mặt này, trong lòng hân hoan, còn có chút bối rối. Hắn mặc y phục trắng tinh, trông rất thong dong tự tại, nhưng chỉ chăm chăm hầu hạ mẫu thân, một ánh mắt cũng không thèm cho ta! Ta phải tu luyện ròng rã tám mươi mốt ngày mới có thể đứng trước mặt ngươi đấy!

Trước tiên tạm tha cho hắn vậy, ta phải chữa bệnh cứu người đã. Thoại bản viết thế nào nhỉ, yêu ai yêu cả đường đi? Chữa khỏi bệnh của mẫu thân hắn, mọi chuyện đều dễ dàng thương lượng rồi.

Chẳng bao lâu sau, không quan tâm là yêu thuật tiên thuật hay thảo dược, tất cả đều sử dụng hết. Cuối cùng mẫu thân của hắn cũng được ta điều dưỡng đến sắc mặt hồng hào, cơ hồ có thể xuống giường đi lại được. Một buổi sáng, ta đang ngẩn người nhàm chán bên hồ nước, hắn bỗng nhiên lặng lẽ xuất hiện ở phía sau. Trái lại khiến ta giật cả mình.

“Ngươi tên là gì?” Hắn hờ hững thả thức ăn cho cá, cũng không thèm liếc mắt nhìn ta. Trước kia hắn thậm chí còn không thèm hỏi tên của ta, thân phận của ta trong lòng hắn chỉ là một lang y không hơn không kém.

Bỗng nhiên ta phát hiện ra ta còn chưa có đặt tên cho mình. Thỏ trắng lúc nào cũng gọi ta là con cá này con cá nọ. Mơ hồ nhớ tới trong thoại bản do một tên thư sinh nghèo túng viết, cách gọi “cô nương” rất chi là được ưa chuộng, mặc dù cốt truyện hơi ngược một chút, cuối cùng kết cục vẫn viên mãn, mà ta cực kì thích loại kết cục này. Rất nhanh ta đã nghĩ cho mình một cái tên.

Ta nhanh trí nói, “Tiểu Niệm, tên ta là Tống Tiểu Niệm.”

“Tiểu Niệm.” Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên của ta, thanh âm trong trẻo rung động. “Ta sẽ nhớ kĩ, đa tạ cô nương đã trị bệnh cho mẫu thân của ta. Sau này nếu cô nương có tâm nguyện hoặc khó khăn gì, Diệp Tranh chắc chắn sẽ giúp.”

“Khó khăn thì tạm thời không có, tâm nguyện ngược lại lại có một cái.” Ta cười nhẹ nhàng.

“Mời nói.”

“Ta muốn ngươi, lấy thân báo đáp.”

Hắn ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lảng tránh. Ta thấy hai tai hắn ửng đỏ.

Đây là thẹn thùng à? Trong thoại bản không hề có cái kịch bản này nha.

“Ta đùa chút thôi.” Ta bị bộ dạng khẩn trương của hắn chọc cười.

Luận về tuổi tác, hình dáng này của ta bất quá chỉ lớn hơn hắn ba bốn tuổi. Lúc rảnh rỗi ta có nhìn xuống mặt hồ quan sát kỹ bản thân, gương mặt dù không đẹp lung linh như thỏ trắng, nhưng cũng rất trẻ trung ưa nhìn, trông tuổi tác cũng không quá lớn. Mấy năm nữa thôi, chờ ngươi trưởng thành, khẳng định sẽ già hơn ta. Thiếu niên nhà ngươi còn lo lắng cái gì đây? Ta âm thầm tính toán trong lòng.

Những ngày tiếp theo bình yên trôi qua. Diệp Ngô thị, mẫu thân của Diệp Tranh thật sự là một nữ tử hiền lương thục đức, cũng rất thích ta. “Diệp Tranh, chỗ này của ta cũng không có vấn đề gì. Vừa vặn Tiểu Niệm cô nương muốn đi mua thảo dược, con đi cùng nàng đi.”

Mẫu thân Diệp Tranh quả nhiên chính là thần trợ công. Bà lúc nào cũng tạo cơ hội để ta và nhi tử bà có thể ở cùng một chỗ. Ra ngoài dùng bữa này, đi mua thuốc này, khiến ta và thiếu niên lạnh lùng Diệp Tranh ngày càng thân thiết hơn. Kịch bản thuận lợi như nước chảy thành sông. Mặc dù thời gian không dài, nhưng khiến ta lúc nào cũng hạnh phúc.

Ra vào tướng phủ nhiều lần, khó tránh khỏi việc gặp được một số người. Người kia chính là người đã câu ta lên, Đại công tử Diệp Tường. Mỗi lần nhìn thấy hắn, ta đều giận không có chỗ phát tiết. Thường ngày hắn bắt nạt Diệp Tranh, Diệp Tranh nhẫn nhịn, ta cũng chỉ đành làm bộ không nhìn thấy.

Nhưng càng ngày hắn càng quá đáng, nguyên nhân là do bệnh tình của mẫu thân Diệp Tranh chuyển biến tốt đẹp, Tướng gia lại bắt đầu quan tâm tới mẫu tử hắn. Điều ấy khiến mẫu thân Diệp Tường, Đại phu nhân Tướng phủ ghen ghét, rất là không vui.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, chân trước Tướng gia vừa rời kinh làm công vụ, sau lưng liền náo loạn. Nói cái gì mà mảnh rừng trúc này phong thuỷ không tốt, muốn mẫu tử Diệp Tranh phải chuyển ra đình viện xa lắc xa lơ. Bệnh của Diệp Ngô thị vừa mới chuyển biến tốt, căn bản không nên chuyển ra lúc này.

“Không sao, nếu họ muốn chúng ta chuyển thì chuyển đi, đừng gây chuyện.” Ngô thị bất đắc dĩ nói.

“Chuyện này sao có thể?” Diệp Tranh không khỏi lo lắng. Mấy ngày nay nhập thu, thời tiết bắt đầu lạnh hơn, đối với bệnh tình của Ngô thị vô cùng bất lợi.

Giằng co mấy ngày, Diệp Tường lại mang một nhóm gia đinh cường tráng đến, cưỡng ép muốn họ chuyển ra. Người xung quanh chỉ dám nhìn, không dám ra tay giúp đỡ. Địa vị của Đại phu nhân ở Tướng phủ không tầm thường, nói một không ai dám nói hai.

Nói là dọn nhà nhưng thực chất có chút thô bạo giống như cướp bóc. Bọn gia đinh cường tráng như cố ý chân tay vụng về, va chỗ này đụng chỗ kia không nói, còn biến nơi này trở thành một mảnh hỗn độn.

Ngô thị ở trong nhà tức giận đến nỗi ho khan vài tiếng.

Lúc này Diệp Tranh rốt cuộc không nhịn được nữa, xông lên ngăn bọn họ lại, lại bị một đại hán là người luyện võ đẩy một cái ngã xuống đất.

Diệp Tường đi qua, khinh bỉ từ trên cao nhìn xuống: “Ngươi và mẫu thân ngươi đều tiện như nhau…”

Ta ở một bên quan sát mà tức đến nổ phổi, đầu óc nóng lên liền ra tay.

Một đạo ánh sáng màu cam quét qua, Diệp Tường không hiểu tại sao đã ngã lăn ra đất, bọn gia đinh bên cạnh cũng chỉ lo lắng suông không biết nên làm thế nào, trố mắt đứng yên nhìn nhau. Diệp Tường bị doạ đến tè ra quần, bò ra ngoài: “Yêu… Yêu thuật… Ngươi chờ đó!”

Diệp Tranh đứng bên cạnh đầu tiên nhìn ta chằm chằm. Ta chột dạ nghĩ biện pháp giải thích cái loại tiên pháp yêu pháp này là gì mới có thể khiến hắn không bị doạ sợ. Không ngờ hắn chỉ sửng sốt một lát, sau đó nhìn ta bật cười.

Đây là lần đầu tiên ta thấy Diệp Tranh cười thoải mái đến như vậy, vui vẻ như vậy, dường như thổi tan hết thảy mây mù.

Lòng ta rung động, vì nụ cười này, cũng đáng.

Đêm hôm đó, sau khi thu xếp tốt mọi việc, Diệp Tranh cùng ta tản bộ ở hậu viện. Dưới ánh trăng và mùi hoa thơm nức mũi, hắn chuẩn bị cho ta một mâm dứa không biết từ đâu ra.

“Sao ngươi biết ta thích ăn cái này?” Hai mắt ta sáng bừng.

Ánh mắt hắn giống như ánh sao trong đêm tối, “Ta thấy lúc nàng ăn hoa quả, luôn luôn chọn quả này, nên sai bọn hạ nhân để lại cho nàng.”

Ta vui vẻ bắt đầu ăn.

“Tiểu Niệm cô nương…” Hắn vừa nhìn ta ăn, vừa khó khăn mở miệng.

“Gọi ta là Tiểu Niệm.”

“Tiểu Niệm…” Dường như hắn đối với cách xưng hô này không được tự nhiên cho lắm, có lẽ là xoắn xuýt vấn đề tuổi tác và bối phận.

“Tại sao nàng lại đối xử tối với ta như vậy?” Dường như hắn rất khó khăn mới có thể nói ra câu này.

“Vì thích ngươi nha, tự nhiên muốn đối xử tối với ngươi.” Ta thốt ra.

“Thích…”

“Ngươi không thích ta ư?” Ta ngừng ăn, thực ra ta vẫn có chút sợ hãi không muốn biết đáp án.

“Nàng rất đặc biệt.” Hắn suy nghĩ một chút, nói.

“Thật ư? Đặc biệt chỗ nào?” Ta vui mừng khôn xiết. “Đặc biệt” này có thể hiểu là duy nhất không nhỉ, chí ít trong lòng hắn ta không giống những người khác, lượng thay đổi dẫn đến chất cũng sẽ thay đổi theo nha.

“Đặc biệt chỗ nàng có hơi ngốc một chút…”

“A?” Ta bị lời nói của hắn làm cho sững sờ, có chút hoang mang.

“Nàng lúc nào muốn nói gì liền nói cái đó, muốn làm gì liền làm cái đó. Bình thường các cô nương khác đều không giống như nàng.”

“Ừm.” Ta nhẹ giọng nói. Nhưng mà ta vốn không phải cô nương bình thường, ta chỉ là cá chép tinh mà thôi. Xem ra ta phải xem nhiều thoại bản hơn để học tập mới được.

“Nàng giận à?” Hắn cẩn thận hỏi.

“Không có, tại sao lại giận? Ta đang nghĩ ta có nên sửa đổi hay không.” Ta cười ha ha, vỗ nhẹ đầu của hắn, tranh thủ chiếm một chút tiện nghi.

Hắn mất tự nhiên nhìn ta nói, “Không cần sửa, ta thích nàng đặc biệt như vậy.”

Đậu xanh! Một câu này khiến lòng ta rung động một trận. Thiếu niên này bình thường trầm mặc ít nói, không ngờ mới mở miệng mà đã có thể nói một câu ấm áp như vậy. Thật là hợp ý ta.

Ánh trăng ấm áp, thật hi vọng thời gian cứ mãi dừng lại ở giây phút này.

Nhưng mấy ngày sau, nghe nói Đại công tử bị kinh sợ không nhẹ, trong lòng nghi thần nghi quỷ, không được yên bình. Đại phu nhân bắt đầu đi tìm giang hồ thuật sĩ, chuẩn bị diệt trừ yêu tà. Quả nhiên thà đắc tội quân tử còn hơn đắc tội với tiểu nhân.

Vài ngày sau, trong phủ xuất hiện một lão đạo sĩ.

Đoàn người của Đại phu nhân hùng hùng hổ hổ tiến vào tiểu viện ở rừng trúc. Diệp Tranh không muốn ta ra ngoài, nhưng ta không thể không ra. Nếu ta ở trong này, mẫu thân hắn chắc chắn sẽ bị liên luỵ.

Cái vị trước mắt này nhìn kiểu gì cũng không giống người lương thiện. Lão đạo sĩ đi vài vòng quanh cái sân nhỏ hỗn loạn, phán một câu, “Có yêu khí.”

Ánh mắt liền khoá chặt trên người ta. Ta bỗng nhớ tới thoại bản nào đó về một bạch xà yêu và thư sinh, sau này bị một người gọi là Pháp Hải hoà thượng làm hỏng mối nhân duyên tốt. Mấy kẻ hoà thượng và đạo sĩ này chuyên phá hoại nhân duyên của người ta mà.

Hắn không đợi ta giải thích mà lập tức vọt tới chỗ ta, bộ dáng trông chẳng ra sao thế nhưng không ngờ pháp thuật lại cao như vậy. Ta không khỏi giật mình, vừa định ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, hắn liền sử dụng một lá bùa, cố định ta trong một quầng sáng. Ta cũng không phải kiểu người ngoan ngoãn chịu chết, giờ phút này không quan tâm mặt mũi nữa, vội vàng dùng pháp thuật đánh trả lại.

“Quả nhiên là yêu vật. Không cùng một tộc, tất sẽ là kẻ ác.” Lão đạo sĩ lạnh lùng nói.

Yêu quái cái đầu ngươi ấy! Yêu quái cũng không phải là không có yêu quái tốt! Cá muốn làm người là sai sao? Cá muốn yêu đương dễ dàng sao? Ta còn chưa có hại ai cả! Vì sao ngươi hết lần này đến lần khác đều lấy danh nghĩa trừ yêu vệ đạo để che giấu mấy chuyện giả nhân giả nghĩa? Mắt thấy sắp bị lão đạo sĩ bức ra đuôi cá, ta bắt đầu nóng nảy. Tất cả hạ nhân đứng cạnh quan sát đều choáng váng.

Nhưng vào lúc này, Diệp Tranh vốn bất động phía sau không biết quơ lấy một cây gậy từ chỗ nào, lao vào đánh lão đạo sĩ.

“Đi mau!” Hắn hô to một tiếng. Mà một tiếng kia khiến lòng ta ấm áp. Hắn không bởi thân phận của ta mà ghét bỏ ta, hắn không nghe lời của lão đạo sĩ nói ta là yêu quái không phải là người lương thiện, hắn còn muốn bảo vệ ta chu toàn…

“Diệp Tranh…” Trong mắt như bị bao phủ bởi sương mù, ta đứng yên tại chỗ. Đúng vậy, ta không muốn đi. Ta không dám nghĩ nếu bây giờ đi thì mọi chuyện sẽ trở nên như thế nào. Nếu lần này đi, không biết bao giờ mới có thể gặp lại nhau…

Vào thời khắc mấu chốt, chân trời bỗng xẹt qua một tia chớp, kéo ta chạy đi. Đó chính là thỏ tinh.

Hai chúng ta chạy trốn lão đạo sĩ cả quãng đường, chạy vào núi sâu mới có thể tránh được một kiếp

Chúng ta nằm trên một đồng cỏ, đầu tiên là nhìn nhau cười, sau đó ôm nhau mà khóc, “Ngươi không muốn sống nữa à!” Thỏ trắng trách cứ, nhưng lại khiến ta yên lòng.

Thỏ trắng tinh hiện tại tên là Bạch Vũ, du ngoạn nhân gian, tiến bộ không nhỏ. Trong thời gian đó cũng trải qua một kiếp yêu đương kinh thiên động địa, nhưng đối phương lại là một kẻ phụ bạc. Thỏ trắng đau lòng, quay lại tìm ta. Ai ngờ đúng lúc gặp phải chuyện lão đạo sĩ đang truy sát ta, thiếu chút nữa cả hai đều tiêu tùng.

“Pháp thuật kém cỏi liền bị người ta khi dễ!” Bạch Vũ chịu đủ gian nan vất vả ở nhân gian nên cảm ngộ sâu sắc, sống chết níu giữ ta ở lại tu luyện lại từ đầu.

Cuối cùng, hai chúng ta tìm được một thánh địa giao giới ở giữa tuyết sơn. Tu luyện ở đây vô cùng có lợi cho việc tăng linh lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.