Tuy biết rõ thành Lâm Dương là thiên hạ của Thừa Thiên Môn, nhưng kỳ thật lúc trước Đường Đa Lệnh cũng không có vì điều này mà có bất kì kiêng kị gì, bởi vì y không nghĩ sẽ có lúc y thực sự gặp tận mặt Kim Đao Sai, cũng như trước khi xuyên việt, y cũng sẽ không có cơ hội nào gặp mặt tổng bí thư thành phố.
Cho nên, khi thời khắc này thật sự xảy ra, Đường Đa Lệnh bị chấn động trong tư tưởng. Nếu như không có hai tên kí sinh Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn này, giờ khắc này vốn dĩ sẽ trở thành thời khắc hạnh phúc nhất, có thể cùng bí thư thành phố gọi huynh gọi đệ, đó là một loại vinh dự thế nào chứ?
Đáng tiếc hiện giờ Đường Đa Lệnh chỉ hận không thể thu nhỏ lại thu nhỏ, ẩn hình lại ẩn hình mình lại, cũng như ngày hôm đó bôi trắng mặt mình bằng bột mì, chỉ cần Kim Đao Sai và những người khác không nhìn thấy y là được.
Cho dù đã được Hoa Tương Dung cho uống thuốc an thần 1, nhưng trong nội tâm Đường Đa Lệnh vẫn còn có chút lo lắng. Đương nhiên, y cũng không phải là đang lo lắng Kim Đao Sai có ý không tốt với y, y chỉ là không thể nào tưởng tượng được chuyện Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn sẽ gặp chuyện không may.
Có lẽ là đúng như lời Hoa Tương Dung, cái hình tượng sợ hãi và hèn mọn bỉ ổi ngày đó đã khiến Kim Đao Sai thất vọng triệt để, sau đó, bên ngoài ngoại trừ ngẫu nhiên có Vương Đại Tiền và các đệ tử khác của Thừa Thiên Môn đến ăn vằn thắn, Đoạn Bối Sơn và Thừa Thiên Môn cũng không có liên quan gì khác.
Đường Đa Lệnh rốt cuộc cũng yên lòng, lại trở lại làm Vua vằn thắn khoái hoạt mà bình thản.
Ứng phó qua thời gian cơm tối chật ních người, Đoạn Bối Sơn cũng sắp đóng cửa rồi. Lúc này còn hơi sớm, nhưng Đường Đa Lệnh cũng không có biện pháp nào khác, trong hậu viện kia còn có hai tên đại nam nhân gào khóc đòi ăn cơm. Y cũng không dám phàn nàn, hai cái tên nam nhân kia chịu chờ tới giờ này mới chịu đòi ăn cũng là nề mặt y rồi.
Lúc Đường Đa Lệnh đang ở trong phòng bếp vội vàng nấu cơm, tiểu nhị A Khánh đang cố gắng đóng cửa quán lại. Đóng cửa sớm như vậy, làm việc lại nhàn, tiền công cũng không ít, công việc như vậy cũng không dễ tìm, hắn nhất định không thể có sai sót.
Lúc ván cửa cuối cùng đang muốn cài xuống, trong mắt A Khánh đột nhiên có một cái chân, trong nội tâm lập tức không vui, hắn cũng muốn về nhà sớm để ăn đồ ăn thơm ngào ngạt do chính tay mẫu thân hắn nấu mà.
Nhưng lão bản đã từng nói, khách đến tiệm ăn vằn thắn là thượng đế, mặc kệ là lúc nào cũng không thể đắc tội, cho nên A Khánh đành phải đỡ tấm ván cửa, cố gắng cười nói:”Vị khách quan này tới thật không khéo, tiểu *** đã đóng cửa rồi.”
“Đóng cửa? Sao lại đóng cửa lúc này? Chẳng lẽ trong nhà lão bản có chuyện gì sao?” Một thanh âm ôn hòa nhưng không thiếu sức mạnh nói.
“Gần đây bổn *** đều đóng cửa lúc này.” A Khánh tình tình nhẫn nại nói, cái quy củ này cũa lão bản mặc dù có chút kì lạ, nhưng cũng đối xử với hắn rất tốt. 2
“À, như vậy sao. Đến cả bán thêm một chén vằn thắn cũng không được?” Thanh âm kia nói thêm, cũng không có một chút oán khí nào.
Khách nhân đã khách khí vậy, A Khách cũng không thể không khách khí, vội ngẩng đầu lên khuyên nhủ, “Thật sự là không có ý này…” Hắn đang nói liền dừng lại, nam tử trước mắt này không phải là người ngày đó dẫn người dọa tất cả khách trong tiệm chạy hết, môn chủ Thừa Thiên Môn sao? Lão bản thế nhưng đã dặn dò, vị môn chủ này là thượng đế của thượng đế, nếu hắn đến thăm nhất định phải lập tức bẩm báo lão bản.
“Khách quan ngài chờ một lát, tiểu nhân đi hỏi lão bản đã.” A Khánh buông ván cửa chạy nhanh như chớp, lại để cho Kim Đao Sai vốn định nói “Nếu thật sự không được thì thôi,” đành phải đứng nguyên chỗ chờ.
Trong phòng bếp Đường Đa Lệnh đang nấu nướng khí thế ngất trời, tuy cả ngày đều quanh quẩn trong bếp có chút mệt mỏi, nhưng vừa nghĩ tới hai người trong nhà kia không phải đồ ăn do y làm thì không ăn, trong lòng vẫn có chút cao hứng, cứ như là công trạng của công tác mình rốt cuộc đã được lãnh đạo tán thành.
Nhìn A Khánh nho nhỏ chạy vào, Đường Đa Lệnh vui vẻ nói: “Chuẩn bị xong rồi thì ngươi về đi. Trong nồi kia ta vừa có hai cái chân heo, ngươi mang hai cái đó về, bất quá đừng cho Nhị lão bản và Tam lão bản biết.”
A Khánh còn lo lắng móng heo gì nữa, hạ giọng kêu lên:”Lão bản, Kim môn chủ lại tới nữa kìa!”
“Kim môn chủ nào?” Cái xẻng trong tay Đường Đa Lệnh suýt nữa rơi vào trong nồi. Y đương nhiên biết là Kim môn chủ nào, nhưng lại khát vọng A Khánh sẽ nói cho y biết là một Kim môn chủ khác.
“Không phải là Kim môn chủ cùa Thừa Thiên Môn sao?” A Khánh trẻ tuổi cũng không hiểu được chân ý của lão bản mình.
“Hắn, hắn tới làm gì?” Đường Đa Lệnh đang suy nghĩ có nên đổi cái xẻng trong tay mình thành dao phay hay không.
“Hắn nói hắn muốn ăn vằn thánh.” A Khánh mỗi chữ mỗi câu nói đều sợ không nói được rõ ràng.
“Ăn vằn thắn? Ngươi không nói cho hắn biết chúng ta đóng cửa rồi sao?”
“Ta có nói, nhưng Kim môn chủ lại hỏi có thể bán cho hắn một chén vằn thắn được không, ta đây đâu làm chủ được, cho nên đến đây hỏi ngài.”
“Cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên không được! Chúng ta làm kinh doanh quan trọng nhất là bất kể già trẻ lớn bé, đến giờ đóng cửa là không bán nữa, mặc kệ hắn là ai đều kiên quyết không thể thương lượng cửa sau!”3. Đường Đa Lệnh hiên ngang lẫm liệt như chiến sĩ phản hủ. 4
“Lão bản, nhưng ngài đã đặc biệt dặn dò Kim môn chủ là thượng đế của thượng đế, không thể đối xử như người thường, huống chi người ta hiện giờ đang đứng trước cửa, có tới cửa sau hay không thì có quan hệ gì.”
Đường Đa Lệnh biết rõ vị này chính là thượng đế của thượng đế nên mới không muốn đi đối phó, nhưng y cũng biết A Khánh càng không thể đối phó nhân vật này, đành phải thở dài, hỏi: “Có mấy người tới?”
“Chỉ có một mình Kim môn chủ, ta nhìn rất cẩn thận, mấy người ngày đó trừng mắt hù người không có tới.” Nếu mà so sánh, A Khánh cảm thấy Kim môn chủ kỳ thật cũng không có gì nguy hiểm.
Đường Đa Lệnh nghĩ thầm: “Một người là tốt rồi, thật sự không cần thả A Hoa, A Ngọc ra, có lẽ cũng có thể ngăn cản được.”
“Được rồi, ngươi mời Kim môn chủ vào ngồi đi, sau đó ngươi cứ đi về, để tự ta tiếp đãi hắn.” Hắn cũng không muốn cho thiếu niên chất phát này chứng kiến mấy cảnh bạo lực máu me không nên thấy.
Có lão bản tự mình tiếp đãi, A Khánh đương nhiên nhẹ nhàng thở ra, khách khí mời Kim Đao Sai đi vào ngồi xuống, đương nhiên cũng không quên bán cho hắn một cái vé ăn vằn thắn, sau đó liền vô cùng cao hứng về nhà ăn cơm.
Đợi A Khánh đi rồi, lúc này Đường Đa Lệnh mới đi ra khỏi bếp, lại càng không ngừng xoa bóp tay, thân thể co lại giống như Võ Đại Lang 5, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thật ngại quá, Kim môn chủ, ta muốn đưa cơm cho hai huynh đệ của ta trước, phiền ngài chờ một lát.”
Chứng kiến cái dáng không được tự nhiên đến cả vợ cũng có thể giao ra này của y, trong nội tâm Kim Đao Sai không khỏi lại có chút thất vọng, nhưng hắn đêm nay đúng là chỉ đến đây ăn vằn thắn, nên cũng không quá so đo, vẫn ôn hòa nói:”Là ta không biết quy củ của ***, lại khiến lão bản phiền toái, ngươi cứ làm chuyện của ngươi trước đi, ta sẽ chờ ở đây.” Đã đợi không ít thời gian, cũng không thể bụng đói trở về.
Đường Đa Lệnh nhanh chóng bưng đồ ăn vào nội viện, kêu lên với hai người Hoa, Ngọc đang cắn đũa: “Không xong rồi! Kim môn chủ lại tới nữa!” Cứ như đứa trẻ chăn dê kêu lên “Sói tới!”, hơn nữa thật sự đến rồi.
“Hắn lại tới làm gì? Chẳng lẽ hắn còn chưa bỏ ý định với A Đường?” Lần này lên tiếng đầu tiên lại chính là Ngọc Liên Hoàn.
“Không không không, hắn là đến đây ăn vằn thắn, nhưng ta vẫn lo lắng…”
“Lo lắng gì? Ngươi xem bộ dáng này của ngươi, cho dù ngươi vốn không phải là ám vệ của bổn Các chủ, nhưng dầu gì cũng là một nam nhân mà! Một tên Kim Đao Sai đến đây ăn vằn thắn thôi cũng dọa ngươi tới như vậy, vậy mà tương lai vẫn còn muốn tìm lão bà sinh nhi tử?” Hoa Tương Dung trừng mắt, mắng Đường Đa Lệnh.
“Cho dù ta có vốn là ám vệ của ngươi đi nữa cũng đánh không lại hắn, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chuyện này có gì sai chứ?” Đường Đa Lệnh nhỏ giọng giải thích, có phải là nam nhân hay không thì phải dựa vào đặc điểm của giới tính, chứ đâu phải dựa vào có gan lớn hay nhỏ.
“Hoa Tương Dung, cái này cũng không thể trách A Đường, ngươi có thể xác định Kim Đao Sai đến đây chỉ vì ăn vằn thắn? Đường đường là một môn chủ của Thừa Thiên Môn sẽ có nhã hứng như vậy sao?” Ngọc Liên Hoàn nói.
“Hừ, cho dù hắn có muốn ăn A Đường thì cũng có gì mà sợ? Chỉ cần A Đường cứ tiếp tục bày ra bộ dạng đã được dặn dò từ trước, cứ một dạng tiểu nhân cung kính, Kim đại môn chủ nhà hắn còn nuốt trôi?”
Đường Đa Lệnh nhịn không được ho hai tiếng: “Hắn không phải đến đây ăn ta!”
Hoa Tương Dung không để ý đến kháng nghị của y, tiếp tục nói với Ngọc Liên Hoàn: “Hơn nữa nữa nữa, cho dù hắn thật sự có nhã hứng này, nhất định không bị chửi không chịu được mà phải ăn A Đường cho bằng được, A Đường kia chỉ cần kêu thảm một tiếng, hai chúng ta còn có thể trơ mắt đứng xem trò vui sao?”
“Ừm, có lý, hắn nếu thật sự làm thế, hai ta không thể buông tha hắn. Vậy thì ta về phòng đem hết những độc dược ta đã luyện tốt mang đến.”
Đường Đa Lệnh bị dọa, kéo Ngọc Liên Hoàn lại, “Ngàn vạn lần không được!” Bọn họ dám ở trên địa bàn của Thừa Thiên Môn vì một tội danh có lẽ sẽ xảy ra mà tính mưu hại môn chủ của người ta, chẳng lẽ đây gọi là tư duy sát thủ?
“Các người ngàn vạn lần không được làm ẩu! Người ta thật sự chỉ đến đây ăn chén vằn thắn, vậy thì để ta ra ngoài, nấu chén vằn thắn, cho hắn ăn no rồi đuổi hắn đi. vậy được không?” Đường Đa Lệnh khẩn cầu nói.
Hoa Tương Dung gật nhẹ đầu, “Như vậy đương nhiên là tốt nhất. Bất quá A Đường, ngươi chớ quên bày ra bộ dáng nhát gan lại sợ phiền phức nhé, còn có ngàn vạn lần không được làm ra chuyện gì ngốc nghếch đấy.”
“Tốt nhất là nấu vằn thắn khó ăn chút, như vậy hắn sau này sẽ không đến nữa.” Ngọc Liên Hoàn cầm lấy một cái chân heo thơm ngào ngạt, nói.
Đường Đa Lệnh đương nhiên sẽ không làm cái chuyện tự đập mình như Ngọc Liên Hoàn nói, y chỉ đứng trước mặt Kim Đao Sai, không ngừng xoa xoa tay, lắc vai, lộ ra bộ dáng đứng ngồi không yên – không phải giả bộ, là thật.
“Kim môn chủ muốn ăn vằn thắn vị gì?”
“…Làm đại đi.”
“Làm đại?” Đường Đa Lệnh nghĩ thầm: “Lão đại nhà ngươi có biết là làm đại mới là thứ khó làm nhất hay không!”
Nhìn biểu hiện khó xử của Đường Đa Lệnh, Kim Đao Sai cũng không ngại, cười nói: “Thật sự là không nghĩ ra, khiến lão bản khó xử rồi, còn quấy rầy ngươi và người nhà ăn cơm…”
“Hắc hắc, không có gì, không có gì.” Kim Đao Sai càng ôn hòa, Đường Đa Lệnh càng cảm thấy không biết làm sao, “Ngài cũng chưa ăn cơm à?” Trừ cái đó ra y cũng không biết hỏi cái gì.
“Đúng vậy. Hai ngày nay trong lòng có việc, ăn cái gì cũng không muốn ăn, vừa rồi đi ra ngoài một chuyến, lại đột nhiên nhớ tới liền tới ăn vằn thắn của ngươi.”
Đường Đa Lệnh nhìn khuôn mặt tươi cười tràn ngập chân thành của Kim Đao Sai, lại từ nụ cười của hắn thấy được một tia bất đắc dĩ và mệt mỏi, trong nội tâm mềm nhũn, sau đó khẽ động.
“Mấy đại nhân vật một ngày kiếm cả tỷ bạc như ngài cũng không thể chỉ làm một chén vằn thắn rồi đi vậy được. Nếu không để ta xào cho ngài hai món ăn, đương nhiên, ta nói đây là nếu như ngài không chê tay nghề của ta.” Đường Đa Lệnh đối với việc mình tự xông lên nhận việc có chút hối hận, đầu bếp của Thừa Thiên môn người ta còn có thể không sánh bằng y sao?
Kim Đao Sai sững sờ, “Như vậy sao được? Vậy chẳng phải lại làm chậm trễ thời gian ăn cơm của ngươi lắm sao, ngươi cũng còn chưa ăn cơm mà?”
“Không có sao, đều là đồ có sẵn, làm nhanh thôi.” Thấy Kim Đao Sai không ghét bỏ, trong nội tâm Đường Đa Lệnh cũng có vài phần cao hứng, dù sao hôm nay cũng đã báo cáo qua với hai người Hoa Tương Dung rồi.
Trong nội tâm của Kim Đao Sai cũng đột nhiên hưng phấn lên, “Nếu ngươi cũng chưa ăn, không bằng làm nhiều chút ăn luôn đi. Đường huynh cũng uống vài chén với ta, bữa cơm này nhất định sẽ rất vui.”
“Cái này…” Nghe nói thế, Đường Đa Lệnh có chút do dự, Hoa Tương Dung đã lần nữa dặn hắn là không thể thân cận với Kim Đao Sai.
“Sao thế? Đường huynh không tiện sao?” Trên mặt Kim Đao Sai không có một tia oán trách hoặc tức giận, chỉ lộ ra một chút cô đơn.
“Không phải ý này, chỉ là… ngài thế nhưng mà là môn chủ của Thừa Thiên Môn, ta chỉ là một chủ tiệm vằn thắn…”
Kim Đao Sai rốt cuộc nở nụ cười, “Môn chủ Thừa Thiên Môn cũng là người, đói bụng cũng muốn ăn cơm, Đường huynh cứ coi như cùng một người đói bụng ăn cơm là được rồi.”
Trong nội tâm Đường Đa Lệnh cân nhắc một chút, đúng vậy, mình cũng là người, muốn hầu hạ mấy vị này ăn xong rồi mới ăn cơm, đoán chừng lúc đó cũng thành người khô rồi. Hơn nữa, y dù gì cũng là một con người mới của thế kỉ hai mươi mốt, ở một quốc gia dân chủ, sao có thể bị cái chế độ đẳng cấp phong kiến này áp đảo chứ?