Tiểu Mỹ Nhân Cùng Tra Công

Chương 41




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: gitothemeow

_____________

Tra Công dù sao cũng là một bá đạo tổng tài, nhân mạch vẫn phải có.

Hắn đã sớm chào hỏi qua một vài bệnh viện hạng A, cố ý dặn mình cùng bé vợ ngày mai sẽ ghé qua khám bệnh, tuyệt đối không để bác sĩ kê thuốc ức chế, mà là nói giúp rằng phát sốt là do tin tức tố hỗn loạn gây nên, kiến nghị nên về nhà quan sát mấy ngày, không nên vội sử dụng thuốc thang chữa trị.

Như vậy hắn có thể thuận lý thành chương dựa vào bệnh mà tiếp tục dính bên cạnh Tiểu Mỹ Nhân, tranh thủ lâu ngày sinh tình, phát huy đầy đủ kỹ năng liếm cẩu, đủ cấp độ kiểu loại liếm.

Nhưng Tra Công nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, Tiểu Mỹ Nhân dưới tình thế cấp bách không có tới bệnh viện công ở xa hơn, mà là tìm tới một phòng khám tư nhân chi phí đắt đỏ.

Bác sĩ hỏi bệnh trạng Tra Công là gì là gì, làm mấy hạng kiểm tra bình thường, sau đó nhìn đơn xét nghiệm vung vung tay nói không có việc gì, đưa cho Tra Công một đợt thuốc ức chế.

Tiểu Mỹ Nhân không nói hai lời quẹt thẻ, nhanh đến mức Tra Công cũng không kịp ngăn cản.

*

Ở trong khu vực chờ truyền dịch của phòng khám, Tra Công thiếu chút nữa rớt nước mắt.

Hắn cảm thấy được nếu mình tiêm xong đợt thuốc ức chế này, khẳng định sẽ bị Tiểu Mỹ Nhân ném qua một bên không quan tâm.

Alpha oan ức mất mát mạnh mẽ đẩy cái túi thuốc ức chế ra xa, sau đó ôm chặt lấy cánh tay trắng trẻo của Tiểu Mỹ Nhân không rời.

Lực đạo hung ác, thần sắc lại ũ rũ, phờ phạc.

Giống y hệt con chó bự rất cần chủ nhân sờ sờ đầu mới được.

Tiểu Mỹ Nhân bị Alpha ôm hết toàn bộ một vòng khuỷu tay cơ hồ thở không nổi, giãy dụa muốn đẩy cái tên khốn nặng trịch kia ra. Nhưng mới động đậy một chút, liền bị đôi mắt chó ướt át của Tra Công công kích.

Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad.

Tiểu Mỹ Nhân có chút bất đắc dĩ, “Lê Phó Hân, anh là một Alpha”

Tra Công mê man chớp mắt mấy cái, “Hả?”

Tiểu Mỹ Nhân mất công tốn sức rút cánh tay ra, vò rối tung mái tóc đen cứng rắn lạnh lẽo của Tra Công, rồi cầm lại túi thuốc ức chế trở về, “Cái tật xấu sợ tiêm thuốc của anh khi nào mới tốt lên được? Mũi kim tiêm thuốc ức chế nhỏ nhắn như vậy, anh cư nhiên lại sợ đến khóc nhè… Anh có thể nào A một chút không?”

Tra • tin tức tố cấp S • Công khụt khịt mũi, tiếp tục dựa vào người Tiểu Mỹ Nhân không dịch chuyển, “…Không thể, anh không muốn tiêm, không muốn không muốn!”

Thật ra Tra Công đã không còn sợ tiêm.

Trước đây hắn bị choáng, nhìn thấy mũi kim liền hoảng hốt choáng váng đầu óc, còn cảm thấy buồn nôn.

Cho nên thời điểm kiểm tra sức khỏe, đều là Tiểu Mỹ Nhân giúp hắn che mắt.

Mà đoạn thời gian nằm viện khi hắn mất trí nhớ, căn bản không có ai chú ý đến cảm thụ của hắn như Tiểu Mỹ Nhân, cũng sẽ không săn sóc khiến hắn quay đầu đi chỗ khác, hoặc là nói hắn nhắm mắt như trước.

Dằn vặt hết một lần lại một lần, liệu pháp phơi nhiễm cũng có hiệu quả.

(*)Liệu pháp “tự phơi nhiễm” (Exposure Therapy – EP) là một trong những kỹ thuật nhận thức – hành vi được áp dụng chủ yếu trong quá trình chữa khỏi chứng rối loạn lo âu, rối loạn căng thẳng sau chấn thương tâm lý, trầm cảm theo mùa.

Tuy rằng cả quá trình đều như sống không bằng chết.

Bất quá Tiểu Mỹ Nhân hoàn toàn không biết.

Tiểu Mỹ Nhân nhìn dáng vẻ suy sụp uể oải của Tra Công, lại nhìn thuốc ức chế đắt tiền mình mua, cau mày rơi vào trầm tư.

Cậu vốn định để Tra Công tiêm xong thì gọi quản gia đến đón hắn, bản thân thì quay về phòng làm việc làm cho xong. Nhưng nhìn Tra Công hiện tại… dường như tật xấu sợ tiêm so với trước kia còn nghiêm trọng hơn.

Lỡ như bị căng thẳng, còn phiền toái hơn.

Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad.

Tiểu Mỹ Nhân thở dài, bàn tay dán chặt vào cái trán nóng hôi hổi Tra Công, “Thật sự không muốn tiêm?”

Tra Công không chút nghĩ ngợi, “Không muốn”.

Tiểu Mỹ Nhân trầm mặc hai phút, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cuối cùng, cậu đi tới chỗ y tá áy náy lắc đầu, quay trở lại trong xe với Tra Công.

Tiểu Mỹ Nhân đưa nước soda cho Tra công sắc mặt tái nhợt, sau đó hai tay giữ vai Tra Công chậm rãi tới gần, cúi đầu hôn đối phương, “Như vậy… anh có dễ chịu hơn chút nào chưa?”

Nụ hôn chớp nhoáng thoáng qua, nhanh đến mức Tra Công không kịp phản ứng.

Mà tin tức tố…

Lại thật sự tiến vào từ bờ môi lướt qua chưa đến nửa giây.

Ngọt ngào đến không thể tin được.

Tra Công được giải tỏa thống khổ trong tinh thần liếm môi một cái, nhìn chằm chằm Tiểu Mỹ Nhân, “Rất dễ chịu…tốt hơn cả thuốc ức chế…”

Tiểu Mỹ Nhân thở dài, “Trong nhà có quản chế”.

(*) giám sát và điều khiển.

Tra Công nghe được cả người rùng mình, bắt đầu nhớ lại bản thân có làm ra cái gì không nên làm hay không.

Tiểu Mỹ Nhân liếc nhìn Tra Công đang thất kinh, gõ xuống đầu đối phương, “Sau này lúc thân thể còn chưa khôi phục đừng có tắm nước lạnh nhiều lần như vậy. Anh đã rất ngu ngốc rồi, nếu lại xuẩn như thế không có Omega nào thích nữa đâu”.

Sau đó Tiểu Mỹ Nhân nhắm mắt lại, âm thanh rất nhẹ, cũng rất dịu dàng, “Lê Lê, tôi đã nếm đủ cái tư vị bị người khác điều khiển rồi, không muốn đánh mất bản thân trong kì phát tình, cũng không muốn làm đồ vật phụ thuộc vào Alpha nữa, cho nên tôi đã hẹn tháng sau giải phẫu cắt bỏ tuyến thể, không dự định lại làm Omega nữa. Nếu như…sau này tôi không thể giúp anh xử lý kì phát tình như ngày hôm nay, anh còn có thể quấn lấy tôi sao?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.