Yên Lẫm một quyền đánh rất mạnh, nhưng đáy xe này lót lớp đệm rất dày, để cam đoan người trong xe ngựa thoải mái, cho nên một quyền này của y như đánh vào đống bông, chẳng phát ra được một chút xíu tiếng động ra dáng.
Cảm giác thất bại khi khí lực toàn thân bị mềm mại bao vây, khiến ngực Yên Lẫm cũng trở nên khó chịu.
Ấm Ấm hoảng sợ vì hành động của y, nhẹ giọng nói: “Công tử!”
Yên Lẫm vì sự thất thố của mình mà cảm thấy hơi xấu hổ và phẫn nộ thấp thoáng, khi không lại cảm thấy tâm ý nguội lạnh, ngữ khí đạm mạc: “Không ngờ chỉ gặp mặt một lần, Dung công tử đã có hồng nhan tri kỷ như cô nương đây. Nếu như biết được cô nương tâm ý như thế, Dung công tử sợ cũng không khỏi động dung động tâm.”
Ấm Ấm mỉm cười: “Công tử rõ ràng là đang giễu cợt tiểu nữ tử? Dung công tử cố nhiên một khi chấp nhận ai đó, tất sẽ cả đời bảo vệ, nhưng muốn được y mở rộng lòng, xem là người mình như vậy, lại là ngàn nan vạn nan. Ngày đó vừa gặp, ta đã biết Dung công tử với ta tuyệt không có một chút tâm tư, tuy thường có tâm nhớ nhung, lại chưa bao giờ dám vọng tưởng quá phận.”
Yên Lẫm hờ hững nói: “Cô nương khẳng định như thế?”
“Công tử đã quên ta là ai?” Ấm Ấm bật cười. “Nữ tử trong phong trần, không có sở trường khác, giỏi nhất lại chính là quan sát tâm ý của nam nhân. Chỉ cần một ánh mắt, một động tác, một câu nói vô tâm, là đủ để cho chúng ta xác định, trong lòng nam nhân nhìn chúng ta như thế nào, đối đãi chúng ta như thế nào.”
Ánh mắt Yên Lẫm thình lình chợt biến: “Các người có thể phán đoán chuẩn xác, trong lòng người khác, các người rốt cuộc là địa vị nào, rốt cuộc trọng yếu bao nhiêu?”
Ấm Ấm lại cười nói: “Đây là bổn sự kiếm sống của chúng ta. Chúng ta lăn lộn phong trần, sớm nghênh chiều tiễn, duyệt người nhiều rồi. Nếu không thể nắm chắc địa vị của mình trong lòng người khác rốt cuộc ra sao, cuối cùng chẳng những không thể mượn đây mà sống tốt hơn, ngược lại sẽ thua hết tính mạng thân gia. Đương nhiên, khôn khéo một đời, hồ đồ nhất thời, người cuối cùng kết cục đáng thương luôn có. Bất quá, ta cho tới bây giờ vẫn đang là hoa khôi trong kinh, đệ nhất nhân trên Bách Hoa lâu, tất nhiên là vẫn chưa từng hồ đồ. Cho dù thật sự nhất thời không thể phán đoán, ta chung quy có thể có biện pháp, thử ra trong lòng nam tử khác, ta rốt cuộc nặng bao nhiêu.”
Yên Lẫm nhướng mày nhìn chăm chăm: “Cô thử như thế nào?”
Ấm Ấm cười nhạt: “Nói đến thì đều là chút kỹ xảo nhỏ không ra gì. Người trong thanh lâu, phần lớn đã làm quen. Khi đi dạo phố với khách, cố ý biểu lộ vẻ yêu thích với trang sức trân vật cực đắt tiền, coi y có bỏ được ngàn vàng mua cười. Khi khách nhân của ngươi có chuyện khá quan trọng khác, để y biết mình đang sinh bệnh không khỏe, xem y có chịu bỏ xuống hết thảy, tức khắc đến thăm. Thủ đoạn loại này, các thức các dạng, luôn phải căn cứ đối tượng cùng thời cơ bất đồng, mà không ngừng biến hóa. Nói trắng ra chẳng qua là tạo các loại cục diện, coi thử đối phương rốt cuộc chịu bỏ bao nhiêu vì ngươi. Khi ngươi gặp phải bất hạnh, y rốt cuộc sẽ có biểu hiện như thế nào, cũng mượn đây xác định trọng lượng của mình trong lòng y, để tranh thủ lợi ích càng lớn hơn.”
Yên Lẫm như có suy tư mà trầm mặc một hồi, bỗng khe khẽ thở dài một tiếng: “Cô nương chưa bao giờ cảm thấy, làm như vậy có gì không tốt sao?”
“Nhìn từ trong mắt quân tử đạo đức, tự nhiên là việc cực ti tiện. Nhưng người như chúng ta đây chẳng qua muốn sống sót và có thể tận lực sống thật tốt. Mà những nam nhân tới tìm chúng ta đó, chẳng qua muốn hoan lạc, nếu dùng chút thủ đoạn tâm tư, có thể cho chúng ta sống tốt hơn, cũng có thể cho họ được càng nhiều hoan lạc hơn, mỗi người đều được như vậy, chưa từng vướng víu người nào, lại có gì không tốt?”
Ấm Ấm tựa tiếu phi tiếu nhìn y: “Kỳ thật thực sự nói tới, dù là bình thường phu thê chung sống, bằng hữu tương giao, năm rộng tháng dài, đâu phải không trong lúc hữu ý vô ý, có chút thủ đoạn nhỏ, kỹ xảo nhỏ, mượn đây xác định càng sâu hơn tâm ý săn sóc của người thân cận với mình.”
Yên Lẫm sửng sốt: “Có sao?”
Ấm Ấm cũng ngẩn ra: “Không có sao?” Vị quý công tử này rốt cuộc là từ đâu chui ra, y chưa từng có bằng hữu cực thân cận, tình cảm cực quý trọng, khiến y cảm thấy cần trân trọng sao? Y chưa từng quý mến giai nhân mỹ nữ, bức thiết muốn biết cảm giác của đối phương với mình sao?
Yên Lẫm trầm mặc.
Tình bạn của Sử Tịnh Viên, sự trung thành của Phong Trường Thanh, sự yêu mến của Lạc Xương, hết thảy hết thảy được quá đương nhiên, chưa từng cần y đi cẩn thận để ý. Y đâu từng thấp thỏm bất an, lo được lo mất, muốn đi thăm dò làm rõ.
Ấm Ấm như có điều ngộ ra, ánh mắt nhìn y ẩn ẩn như hơi hâm mộ, nhưng rất nhanh chóng lại có một chút thương hại nhàn nhạt chợt lóe qua. Chưa bao giờ cần đi để ý, đi kiếm, đi cố gắng, những tình cảm trung thành bảo vệ của mọi người, đều sẽ tự nhiên đưa đến. Chợt nghe, đây thật là may mắn quá mức. Chỉ là… Quả thực như thế sao?
Khi không, Ấm Ấm khẽ thở dài một tiếng.
Vẻ mặt Yên Lẫm dần dần ảm đạm, trầm mặc hồi lâu cuối cùng nói: “Muộn quá rồi, ta cũng không tiện tiếp tục quấy rầy cô nương nữa, cáo từ ở đây.”
Y cũng không nhìn vẻ mặt Ấm Ấm, tự đẩy cửa xe nhảy xuống, rồi lại nhàn nhạt nói một câu: “Nếu có cơ hội, ta sẽ đem tâm ý của cô nương nói cho người kia biết. Cho dù vô tâm, có thể có hồng nhan nhất kiến tri kỷ như cô nương đây, có lẽ y cũng sẽ vui vẻ.”
Nói xong y không hề quay đầu nhảy lên bạch mã của mình, hộ vệ bốn phía nhất tề thở phào nhẹ nhõm, vội vàng vây đến bảo vệ, theo y ghìm ngựa quay lại, phi thẳng đi.
Nguyệt nhi ló người khỏi xe ngựa nhìn nhìn, xác định Yên Lẫm đã đi dứt khoát, không quay đầu nữa, liền nhíu mày đóng cửa xe: “Người này thật là kỳ quái, ngồi chung một xe với tiểu thư người, lại thật sự nói đi là đi, không công phí mất một phen tâm tư của tiểu thư.”
Ấm Ấm cười khổ một tiếng, lắc đầu.
Nàng chủ động chào hỏi Yên Lẫm, cố nhiên có một nửa là vì hỏi thăm việc Dung Khiêm, một nửa nguyên nhân khác lại vẫn là muốn kết thân với Yên Lẫm.
Điệu bộ quý công tử của Yên Lẫm, xa xa vừa nhìn đã biết ngay, bản thân y mất hồn mất vía, hoàn toàn chẳng cảm giác, lại không biết cẩm y bạch mã, tôi tớ như mây thế này, rêu rao qua lại trên phố lớn ở kinh thành, khiến người chú ý cỡ nào. Đến cả Ấm Ấm nghe tiếng nghị luận huyên náo ngoài xe, cũng nhịn không được xốc màn xe trông thử.
Con cháu phú quý tuổi trẻ như vậy, đối với nữ tử phong trần như Ấm Ấm mà nói, nếu có thể kết giao tình, lợi ích tự nhiên là không nhỏ. Nàng mượn cớ đến gần, ngữ ra kinh người, nửa là thật tình, một nửa khác lại là vì đùa bỡn hứng thú của Yên Lẫm.
Sau khi Yên Lẫm bị nàng thu hút lên xe thành công, trong lúc nói cười, nàng luôn cố ý đem tư thái đẹp nhất, vẻ mặt mê người nhất không dấu vết bày ra.
Nếu là nam tử bình thường, cho dù không thể nói là khuynh tâm yêu nhau, thuần vì sắc mạo của nàng, cũng sẽ nhịn không được tâm thần dao động, trở thành một khách quen vừa phú lại quý khác của nàng.
Muốn bảo vệ danh hiệu hoa khôi này, không hề dễ dàng. Nàng phải kiếm được nhiều, nàng cũng phải không ngừng kết thân với khách đại phú đại quý, để nâng cao giá của mình. Nếu không một khi từ trên mây ngã xuống, sợ là ngay cả kỹ nữ bình thường cũng chẳng bằng.
Với Ấm Ấm mà nói, nắm chặt mỗi một nam nhân có thể trở thành chỗ dựa mai sau, bất quá là cần thiết để sinh tồn. Nhưng mà nàng trải phong trần lâu, lịch duyệt phong phú, trò chuyện chẳng qua đôi câu vài lời, đã phát hiện nam tử trẻ tuổi này sợ không phải nhân vật sắc mạo là đả động được.
Sắc đẹp đã không thể mềm hóa, mà lời lẽ cố ý khiêu khích vừa rồi lại khiến y bất mãn, thế trước mắt phải làm, chính là tận lực giảm thấp cơn giận của y, để tránh tự rước mầm họa. Hai chữ hoa khôi, nói thì dễ nghe, rốt cuộc chẳng qua là một kỹ nữ hèn mọn. Thật gây chuyện, một tiểu lại tầm thường cũng có thể khiến nàng chịu khổ, huống chi là một quý nhân như thế.
Biết thực vụ, biết tiến thoái, mới có thể phong phong quang quang mọi việc thuận lợi mà sống sót. Đây là bản lĩnh nữ tử như nàng tự nhiên có thể học được.
Bởi vậy, nàng lập tức thay đổi sách lược, không định dụ dỗ Yên Lẫm nữa, mà là tận lực thẳng thắn tự nhiên có hỏi tất đáp, giải thích hết thảy, lại lấy tư thái không hề hèn mọn tự xót, dùng ngữ khí rất thong dong, để biểu hiện nỗi bất hạnh và gian khổ của nữ tử thanh lâu. Quả nhiên cơn giận của Yên Lẫm dần dần biến mất, tuy rằng không tỏ vẻ rõ ràng, với nàng cũng ít nhiều đã hơi thương xót.
Lúc này Yên Lẫm rời đi, Nguyệt nhi hơi tiếc thay nàng, Ấm Ấm lại âm thầm thở phào.
“Y đi rồi, sợ còn là chuyện tốt. Tuy nói loại người như chúng ta, muốn cố giữ phong quang mà sống tiếp, kết bạn thêm với mấy quý nhân rất quan trọng, nhưng nếu thân phận quá tôn quý, chỉ sợ tốt quá hóa dở.”
Ấm Ấm đưa tay cầm ngân phiếu trên kỷ trà lên, từ từ mở ra, ngón tay mảnh mai chỉ trên con số của ngân lượng, ý bảo Nguyệt nhi xem.
Nguyệt nhi vừa thò đầu nhìn, toàn thân run lên, đưa tay bịt miệng, qua rất lâu mới phát ra một tiếng thán phục khe khẽ.
“Một thị vệ, không cần y nói một chữ, đã tùy tay lấy ra khoản bạc lớn như vậy, chỉ để ở trong xe ngựa khách khách khí khí nói mấy câu…”
Nguyệt nhi tự hỏi đi theo hoa khôi, cũng từng gặp không ít hào khách tiêu tiền như nước, song vẫn chưa bao giờ nghĩ tới, trên đời lại có người mạnh tay như vậy.
“Cả thị vệ cũng ra tay như vậy, thân phận người này phải quý không thể nói nhường nào.” Ấm Ấm thở dài: “Chúng ta rốt cuộc thân phận hèn mọn, thật dính líu không rõ với người tôn quý quá mức, chỉ sợ không phúc mà là họa. Ta sau đó không hề che giấu mà đề cập chuyện mình ân khách đông đúc, tỏ rõ nữ nhân như ta đây, hết thảy thủ đoạn vẫn dùng, đều chỉ là lợi dụng tình nghĩa của người khác để tranh thủ ích lợi cho mình, chính là muốn sớm làm y phiền chán rời đi.”
Nguyệt nhi gật đầu như hiểu mà không, song trong mắt vẫn có vẻ tiếc nuối nhìn ngân phiếu, thần sắc hơi kinh hãi: “Ôi, không biết vị công tử này rốt cuộc là vị quý nhân ra sao…”
Ấm Ấm lắc đầu mỉm cười: “Mặc kệ y là quý nhân nào, chung quy chẳng qua là một người không khoái lạc mà thôi.”
Nguyệt nhi mù tịt: “Y vừa có thân phận, vừa có tiền, còn không khoái lạc? Con người ta không thể quá không biết đủ chứ.”
“Chính bởi vì cao cao tại thượng quá mức, cái gì cũng được quá dễ dàng, cho nên lúc hơi không hài lòng, mới không biết đủ.” Mặt mày Ấm Ấm có một loại tang thương nhìn hết hồng trần: “Y còn quá trẻ, y vẫn chưa hiểu được cái gì là biết đủ là vui, cái gì là khó được hồ đồ. Làm việc quá nghiêm túc, mọi việc quá cầu toàn, cho dù có một chút không xác định, cũng không thể chịu được. Người như vậy, làm sao khoái lạc được.”
“Nhưng mà…”
Ấm Ấm lắc đầu nhẹ nhàng, ngắt tất cả phần sau có thể của tiểu nha đầu: “Nguyệt nhi, chuyện này đã kết thúc. Nếu không có bất ngờ, người này chúng ta về sau cũng sẽ không có cơ hội gặp lại nữa. Không cần nói về y nữa, chúng ta còn có cuộc sống của chúng ta, người không liên quan, khỏi cần quá phí tâm tư.”
Tiểu nha đầu Nguyệt nhi muốn nói lại thôi, quyến luyến nhìn ngân phiếu hai lần nữa, lúc này mới cúi đầu ngồi lại đàng hoàng, không nói nhiều nữa.
Ấm Ấm nở nụ cười cực nhạt cực nhạt.
Tuổi trẻ thật là tốt, còn có thể đi hy vọng, còn biết quyến luyến, còn có dũng khí đi nhớ người và sự sẽ tuyệt không thuộc về thế giới của mình. Mà nàng, trái tim đã sớm già cỗi đến mức chẳng còn một chút tình cảm mãnh liệt nào nữa. Có thể làm cho nàng suy nghĩ bảo hộ để ý, chỉ có thời gian yên vui trước mắt thôi.
Nàng và quý công tử kia là người trong hai thế giới, cũng như Dung công tử từng khiến tiếng lòng nàng dao động kia, cuối cùng bất quá là ngẫu nhiên gặp gỡ rồi lập tức chia lìa, vĩnh viễn không có cơ hội tiếp xúc nữa.
Ngày mai, nàng vẫn phải mang theo vẻ tươi cười vĩnh viễn mỹ lệ, cùng một rồi lại một nam nhân, ra vẻ phong nhã mà đàm thi luận văn, giả tình thâm mà chàng của ta ta của chàng.
Thiếu niên cao quý từng ngẫu nhiên gặp gỡ, bất quá là một chút gợn sóng nho nhỏ nổi lên trong hồ, nháy mắt mất đi, không còn nhìn thấy một chút dư âm nào nữa.
Mà ngày mai, công tử quý không thể nói kia, có lẽ ở thế giới của y, cũng có sự bận rộn của y, nữ tử phong trần chợt gặp dưới trăng, bất quá là nước qua nham thạch, làm sao lưu lại một chút dấu vết đây?
Ngày hôm sau, trên Bách Hoa lâu, khách cầm bạc đến cầu mỹ, lui tới không dứt như xưa.
Ngày hôm sau, trong hoàng cung Đại Yên, Yên Lẫm vừa tan triều triệu tập trọng thần trong triều, trong thiên điện, bắt đầu thảo luận phong mật tín Tần quốc xa xôi đệ đến kia, cùng đại sự binh qua tương ứng.