Tiểu Kiều Kiều

Chương 8: Gặp lại tại câu lạc bộ




Edit: Méo

Ngày thứ hai, Lâm Diêu Chi ăn mặc rất đẹp, lấy một vài hương vị mới trong cửa hàng mang đến câu lạc bộ Tần Lộc.

Thời tiết thật sự quá nóng, tiệm bánh gato của bọn họ cũng đáp ứng theo ngu cầu làm không ít loại kem ly mới. Loại Lâm Diêu Chi đang cầm chính là vị hoa quả, bánh kem chủ thể là kem ly, bên trên là hoa quả ướp lạnh, trang trí bề ngoài là một cái hộp xinh xắn giữ nhiệt, bên trong còn đặt túi chườm đá bốn phía, cho dù là bỏ ra ngoài tủ lạnh một thời gian, cũng không lo bánh kem sẽ chảy.

Lâm Diêu Chi đến câu lạc bộ, cười tủm tỉm chào hỏi cô gái lễ tân, sau đó chạy tới nhà vệ sinh trang điểm lại lần nữa, mới đi vào tìm Tần Lộc. Với nhiệt độ cao như này, ra khỏi cửa một lúc cả người đều là mồ hôi, thời điểm từ trên xe bước xuống, luôn cảm giác giống như mình vào phòng xông hơi, đến câu lạc bộ mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Hôm nay Tần Lộc cũng đang dạy học, chẳng qua lần này học viên đã thay đổi, Lâm Diêu Chi tinh mắt, thấy được bên trong đó có một người quen, chính là người mà cố tình đào hố cho cô lần trước, Thạch Cốc Thu.

"Đến rồi?" Lần này Tần Lộc không đi xuống, đứng bên cạnh chỉ đạo học viên làm nóng người, nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Diêu Chi, mới quay đầu nhẹ giọng nói một câu.

"Ừ, tôi mang bánh kem cho anh này." Lâm Diêu Chi cười nói, "Ở đây có tủ lạnh không? Làm lạnh đã, không nó chảy mất."

"Có." Tần Lộc nói, "Để tôi mang cho, cô muốn tập không?" Anh giương cằm, hướng bao cát bên cạnh.

Lâm Diêu Chi nghĩ ngợi một chút: "Có thể chứ, vậy tôi làm nóng người trước, lát nữa anh giúp tôi kéo gân đi."

"Được." Quả nhiên Tần Lộc không phát hiện âm mưu của Lâm Diêu Chi, thuận miệng đồng ý, sau đó mang bánh kem đến chỗ tủ lạnh.

Lâm Diêu Chi cười tủm tỉm nhìn bóng lưng anh, nghĩ thầm mình quả thật thông minh.

Kéo gân còn gọi là kéo dây chằng, là quá trình mà người học kickboxing nhất định phải trải qua, cách thực hiện là một người nằm trên mặt đất, người còn lại ép chân người này lên, trong quá trình này cơ thể sẽ tiếp xúc tương đối thân mật. Đương nhiên, kéo gân đối với người chưa từng luyện qua thật sự rất đau, năm đó thời điểm Lâm Diêu Chị bị huấn luyện viên làm cho khóc ầm lên.

Nhiều năm như vậy, không biết bây giờ mình có thể làm lại không, Lâm Diêu Chi nghĩ.

"Cô từng học kickboxing? Tại sao còn đến đây lãng phí thời gian?" Đại khái là không thấy Tần Lộc, lúc đầu Thạch Cốc Thu đang học, trong lời nói của cô ta không khỏi có vị chua, "Không phải cô rất lợi hại sao?"

Trước mặt bạn bè Lâm Diêu Chi được coi là tiểu điềm điềm, nhưng khi đối mặt với những người cố tình khiêu khích, cô cũng không có ý định vạch mặt, vẻ mặt vô tội nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi của Thạch Cốc Thu: "Sao lại gọi là lãng phí thời gian chứ, thời gian đều ở trên người Tần huấn luyện viên, cũng không thể coi là lãng phí được."

Thạch Cốc Thu cắn răng nói: "Cô thích huấn luyện viên Tần?"

Lâm Diêu Chi cong mắt: "Huấn luyện viên Tần đẹp trai như thế, ai mà không thích."

Thạch Cốc Thu nói: "Nhưng tôi tới trước!"

Lâm Diêu Chi nói: "A, ý cô là cô lên lớp trước sao? Chẳng lẽ cô đến rồi thì người khác không thể học sao?"

Thạch Cốc Thu chán nản, Lâm Diêu Chi này nhìn mềm mại ngốc ngốc, không nghĩ lại khó chơi như vậy, đánh không lại coi như xong, miệng cũng không nói lại, làm Thạch Cốc Thu vô cùng phiền muộn. Làm cô ta tức giận nhất chính là thái độ của Tần Lộc với Lâm Diêu Chi, Tần Lộc chỉ kéo gân cho học viên nam, học viên nữ hắn chạm cũng không chạm, vậy mà Lâm Diêu Chi này vừa đến, Tần Lộc lại đồng ý...

Thạch Cốc Thu còn muốn nói thêm, nhưng Tần Lộc đã trở về, cô ta đành phải ngậm miệng.

Hôm nay Lâm Diêu Chi đến đã có chuẩn bị trước, mặc bộ đồ thuận tiện vận động, thậm chí còn mang đồ để thay, hoạt động tay chân một lúc, đến khâu mà cô mong đợi nhất, chớp mắt ngọt ngào kêu một tiếng huấn luyện viên Tần.

Tần Lộc nghe ngữ điệu ỏn ẻn của cô, nhíu nhíu mày, tới gần nói: "Cô gọi tôi Tần Lộc là được."

Lâm Diêu Chi nói: "Không được, tôi không nói đâu ~"

Tần Lộc: "Nói bình thường."

Lâm Diêu Chi: "Được rồi, Tần Lộc, tôi chuẩn bị xong rồi."

Tần Lộc nhìn cô một phen, do dự: "Tôi ra tay có chút nặng, hay là để tôi gọi học viên nữ tới giúp cô kéo gân?"

Lâm Diêu Chi nghĩ thầm chuyện này sao có thể, hôm nay tôi đến đây là vì cái gì, nếu anh để học viên nữ đến chẳng phải phí công sao, tranh thủ thời gian ngăn cản nói: "Đừng đừng, tôi quen rồi, những người khác tôi cũng không quen, đừng làm phiền bọn họ, anh tới đi."

Tần Lộc thấy thái độ Lâm Diêu Chi kiên quyết, gật đầu đồng ý, nhưng vẫn nói mình ra tay rất nặng, sẽ không dừng lại giữa chừng, để Lâm Diêu Chi nghĩ kĩ. Lâm Diêu Chi nghĩ thầm có thể nặng tới mức nào, tới đi, dùng sức đi, xin đừng thương tiếc đóa kiều hoa này, vì vậy kiên quyết không cho Tần Lộc cơ hội đổi ý.

Tần Lộc cũng quả quyết, sau khi Lâm Diêu Chi đồng ý, trực tiếp xuống tay, anh để Lâm Diêu Chi nằm trên mặt đất, sau đó quỳ một gối sau lưng cô, giơ một chân cô lên, bắt đầu tách lên cao. Kickboxing yêu cầu tính dẻo dai rất cao, ít nhất phải tạo thành hình chữ ngựa.

Mà Lâm Diêu Chi nằm dưới đất, cảm nhận được một đôi tay nóng rực đặt trên bắp chân của mình, Tần Lộc hiển nhiên rất biết cách tránh hiềm nghi, thân thể cách Lâm Diêu Chi có chút xa, trừ đôi tay có chút thô ráp kia...A, đây chính là lần đầu cô với Tần Lộc tiếp xúc thân mật, Lâm Diêu Chi có chút ngượng ngùng nghĩ đến, nhưng cô còn chưa ngượng ngùng được hai giây, người phía sau bắt đầu dùng lực –

"A a a!!!" Âm thanh phát ra như tiếng mổ heo, giờ khắc này Lâm Diêu Chi rốt cuộc hiểu rõ lúc trước Tần Lộc liên tục dặn đi dặn lại là có ý gì, người này thật sự không hề cho người ta cơ hội chuẩn bị, mấy lần kéo chân của cô đến hết cỡ, cũng may trước đó Lâm Diêu Chi từng luyện qua, bằng không cô thật sự cảm thấy mình sắp chết ở chỗ này.

Sắc đẹp gì đó hoàn toàn bị Lâm Diêu Chi ném ra sau đầu, chuyện duy nhất cô muốn làm bây giờ là bò dậy, cách Tần Lộc càng xa càng tốt.

"A a a, nhẹ một chút, Tần Lộc, huấn luyện viên Tần, anh!" Lâm Diêu Chi chảy nước mắt, cô bị Tần Lộc ép chặt trên mặt đất, không thể động đậy, dây chằng giống như bị mất một đoạn, nhưng Tần Lộc rất có chừng mực, bởi vì tay của anh vẫn tiếp tục ép về sau.

"Tôi đã nói rồi." Giọng nói Tần Lộc cách tai Lâm Diêu Chi có chút gần, hơi thở nóng rực phảng phất bên tai Lâm Diêu Chi, ngữ điệu mang theo ý cười, "Cô cho rằng tôi đang nói đùa?"

"Tôi sai rồi, anh trai, tôi sai rồi!" Lâm Diêu Chi gào khóc, "Tôi không muốn cho anh kéo gân nữa, huhuhu." Trong nháy mắt, trước mặt Lâm Diêu Chi đều là ánh sáng trắng, cô cho là mình sẽ ngất vì quá đau.

Tần Lộc cười như không cười: "Không phải cô yêu cầu sao."

Lâm Diêu Chi tủi thân nói: "Tôi làm sao biết anh ác như vậy."

"Không ác thì ai cũng muốn tôi kéo gân." Tần Lộc nói, âm lượng chỉ đủ hai người bọn họ nghe thấy, "Tôi dễ dùng như vậy sao?"

Lâm Diêu Chi nhất thời yên lặng, giờ khắc này, cô đột nhiên phát hiện, Tần Lộc cũng không giống trong tưởng tượng của mình. Chút thủ đoạn nhỏ này của cô, chỉ sợ đã bị anh nhìn rõ, chẳng qua Tần Lộc không có vạch trần, ngược lại làm theo tâm tư của cô.

"Tốt, không đau, kéo xong rồi." Tần Lộc buông lỏng tay, đỡ bả vai Lâm Diêu Chi giúp cô ngồi dậy, "Đi chơi đi."

Lâm Diêu Chi bi thương lau khóe mắt, nghĩ thầm anh để tôi thở đã rồi chơi gì thì chơi.

Tần Lộc cũng không thúc giục, đứng bên cạnh nhìn cô, con mắt mang theo ý cười rõ ràng, làm Lâm Diêu Chi có chút buồn bực.

Đúng lúc này, một thanh âm không hài hòa vang lên, chính là Thạch Cốc Thu kia, "Huấn luyện viên, anh cũng giúp tôi kéo gân đi, tôi đã làm nóng người rồi." Cô ta làm nũng nói, phối hợp với gương mặt xinh đẹp kia, rất khó có thể từ chối.

Tần Lộc nói: "Tôi không kéo gân cho học viên nữ."

"Vì sao?" Nếu Tần Lộc đối xử như nhau thì cũng thôi đi, bây giờ có Lâm Diêu Chi là ví dụ trước, Thạch Cốc Thu liền không vui, "Cô ấy không phải học viên nữ sao?"

"Cô so với cô ấy?" Tần Lộc nhíu mày, "Muốn tôi kéo cũng được, vậy để tôi nói trước, cô có kêu đau tôi cũng không dừng lại."

Thạch Cốc Thu nói: "Tôi sẽ không kêu!" Cô ghét bỏ nhìn Lâm Diêu Chi ngồi dưới đất hô hoán, đã coi cô giống loại trà xanh thích kêu đau tranh thủ sự đồng tình, hừ một tiếng, "Tôi xưa nay không sợ đau, căn bản không cần huấn luyện giúp tôi kéo."

Tần Lộc thấy thái độ học viên mình kiên quyết như vậy, không nói thêm, chỉ làm tư thế ra hiệu cô nằm xuống.

Nhìn thấy vẻ mặt Thạch Cốc Thu vui vẻ nằm xuống, Lâm Diêu Chi lộ vẻ không đành lòng, nói: "Tần Lộc, dù sao người ta cũng là một cô gái, đừng ra tay nặng quá." Cô hiện tại đau đến mức không đứng dậy được.

Tần Lộc thản nhiên nói: "Yên tâm, chắc chắn sẽ không kéo giống cô." Dù sao, Lâm Diêu Chi cũng khác.

Thạch Cốc Thu rất không nể mặt nói: "Huấn luyện viên, không cần thương tiếc tôi, tôi không sợ đau!" Cô cảm thấy Lâm Diêu Chi đang ghen tị với mình.

Tần Lộc cũng không nói nhiều, trực tiếp nắm lấy chân Thạch Cốc Thu, dùng sức ép xuống.

"A..." Thạch Cốc Thu kêu một tiếng, về sau không thấy gì nữa.

Lâm Diêu Chi kinh ngạc, nghĩ thầm cô gái này vậy mà thật giỏi, bị ép như vậy cũng không kêu, vừa rồi mình gào thét như vậy quả thực mất mặt. Còn đang nghĩ, ai ngờ Tần Lộc nhướng mày, không ép nữa, ngẩng đầu nhìn Lâm Diêu Chi.

"Anh nhìn tôi làm gì?" Lâm Diêu Chi không hiểu.

"Còn không phải do cô trêu chọc." Tần Lộc thở dài bất đắc dĩ, "Đau đến mức ngất đi..."

Lâm Diêu Chi lúc này mới phát hiện mặt mũi Thạch Cốc Thu tràn đầy mồ hôi lạnh, hai con mắt nhắm chặt.

Trời ạ, tôi nói tại sao lại không kêu, hóa ra là ngất xỉu! Lâm Diêu Chi nhất thời dở khóc dở cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.