Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 224: Tà Sùng Nữ 3




C291: Cao tăng đắc đạo, thế nhưng bất thiện với nàng.

Địa lao lớn như vậy, trầm tĩnh như nước.

Các bá tánh nín thở ngưng thần.

Bọn họ là tới xem cao tăng hóa giải Tà Sùng, sao hiện tại Tà Sùng lại hỏi ngược lại cao tăng?

Nhưng bộ dáng lại phảng phất rất xuất sắc!

Lão tăng nhân trầm ngâm thật lâu sau, đáp: "Đồ đao ở trong lòng ngươi, lão nạp lấy tâm nhãn nhìn."

Nam Bảo Y cười lên tiếng.

Ngưng cười, nàng nghiêm mặt:"Đại sư, trong lòng có Phật sao?"

"Tất nhiên."

"Trong lòng có Phật, trong mắt toàn Phật.

Nhưng cái đại sư thấy, lại là đồ đao, trong lòng đại sư cất giấu, có phải cũng là đồ đao hay không?"

Giọng nói thiếu nữ thanh thúy.

Cùng tiếng bá tánh ồ lên!

Các bá tánh sắc mặt cũng biến ảo.

"Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Tà Sùng nữ này nói rất có có lý, các ngươi xem, đại sư cũng không trả lời được!"

"Lại nói tiếp, nàng là Tà Sùng thật sao? Chúng ta cả nhà đều được Nam phủ cứu trợ, nãi nãi ta nói, Nam phủ là nhà đại thiện, nàng khi còn nhỏ từng trải qua nạn đói, cũng là Nam phủ cứu mạng đâu!"

"Thứ ta nói thẳng, ta cảm thấy bài đồng dao rất kỳ quặc, như là có người ác ý truyền bá."

"......"

Các loại nghị luận vọng ở bên tai.

Nam Yên gắt gao nhéo khăn thêu, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo, rất muốn xé nát miệng Nam Bảo Y..

Cũng đã lưu lạc đến nông nỗi bị trấn áp ở chùa, sao nàng còn có thể nói như vậy?!

Miệng lưỡi như vậy, làm tiểu thư khuê các cái gì, dứt khoát đi Ngọc Lâu Xuân làm người đọc kịch a!

Tức giận a!

Lão tăng nhân vẫn khoanh chân ngồi ở trên đệm hương bồ, trước mặt là《 Diệu Pháp Liên Hoa Kinh 》đã được mở ra.

Mồ hôi như hạt đậu, từ thái dương chảy ra, theo gò má lăn xuống, đem áo cà sa nhuộm thành màu thẫm.

Phía sau lưng mồ hôi lạnh ứa ra, làm ướt tăng y.

Cái Tà Sùng nữ này quá xảo quyệt, hắn nếu trả lời trong lòng không có Phật, vậy hắn sao còn tính là cao tăng?

Nhưng nếu trả lời có Phật, vậy liền rơi vào bẫy của nàng!

Lão tăng nhân xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, biết bản thân phải duy trì được hình tượng chùa Trấn Nam.

Hắn lạnh lùng trách cứ: "Miệng lưỡi xảo quyệt!"

Nam Bảo Y mỉm cười đáp lại: "Cũng chỉ là ngồi đàm đạo."(ahr)

Nếu không phải chùa Trấn Nam quá phận, đột nhiên để một đám người tiến vào nhìn nàng chê cười, nàng vốn tính toán ngoan ngoãn nghe bọn hắn niệm kinh.

Nếu bọn họ bất nhân, vậy tất nhiên không có đạo lý nàng ngây ngốc để bị khi dễ

"Đạo, không phải dựa vào nhanh mồm dẻo miệng, giảo quyệt giảo biện, tới luận."

Lão tăng nhân lại phản bác nàng.

"Thỉnh đại sư luận đạo."

Lão tăng nhân nói: "Chùa Trấn Nam ta từ bi,trong lúc Thục quận gặp đại hạn, mở kho phát thóc, cứu tế bá tánh, lại mở giếng nước mương máng, không biết đã cứu bao nhiêu người.

Ta tuổi tác tuy đã lớn, cũng mỗi ngày niệm Phật, cầu phúc cho Thục quận, trong lòng sao có thể không có Phật đâu? Trong lòng không có Phật, chỉ sợ là Tà Sùng nữ ngươi."

Hắn nói xong, Nam Bảo Y lặng im thật lâu.

Nam Yên không khỏi âm thầm đắc ý.

Tiểu tiện nhân này chỉ sợ là không còn lời gì để nói, bởi vậy không dám nói lời nào.

Cũng không nhìn một cái cao tăng đắc đạo là cái thân phận gì, nàng sao dám cùng cao tăng ngồi đàm đạo?

Phương trượng chủ trì chùa Trấn Nam, đứng ở nơi xa, khẽ vuốt râu dài, mặt mày cao lãnh.

Đem Nam Bảo Y trấn áp ở chùa miếu, vốn là nhận lời gửi gắm của Hạ gia.

Kỳ thật hắn biết, cô nương này không phải là Tà Sùng.

Vốn dĩ hắn rất thương tiếc cô nương này vô cớ gặp tai ương, nhưng nàng lại dám cùng tăng nhân trong chùa luận đạo, còn muốn cao hơn một bậc, cái này làm hắn mất hết mặt mũi.

May mắn sư huynh giỏi biện luận, lúc này mới khiến nàng á khẩu không trả lời được.

Ngoài song sắt.

Lão tăng nhân thấy Nam Bảo Y ngồi nghiêm chỉnh, lại thật lâu không nói lời nào, tự cho là hòa nhau một ván, vì thế từ bi hỏi: "Sao ngươi không nói lời nào? Hay là đã được ta dùng Phật cảm hóa?"

Nam Bảo Y mỉm cười: "Phật không nói, bởi vì Phật không cần."

Toàn trường tĩnh lặng.

Sắc mặt lão tăng nhân nháy mắt tái nhợt như giấy vàng.

Phật không nói, bởi vì Phật không cần.

Nhưng hắn vừa mới vì chứng minh trong lòng có Phật, lại thao thao bất tuyệt không ngừng như thế!

Câu nói này khiến hắn, như là vai hề nóng lòng biện bạch cho mình, đâu giống là người trong lòng có Phật?

Trong lồng ngực, khí huyết kịch liệt cuồn cuộn.

Hắn che lại ngực, sau một lúc lâu mới nói: "Nam cô nương cực kỳ thông minh, rất có tuệ căn, xem ra, đã không cần lão nạp niệm kinh cảm hóa.

Cuộc luận đạo này, là Nam cô nương thắng.

Chỉ là trong lòng Nam cô nương quá để ý chuyện thắng bại, lão nạp xem ra, chính là biểu hiện chấp niệm quá sâu, chưa chắc là chuyện tốt."

Nam Bảo Y vẫn mỉm cười: "Ta sớm đã buông thắng bại, đại sư còn nhớ sao?"(ahr)

"Phốc!"

Lão tăng nhân trực tiếp hộc máu!

Hắn chỉ trích Nam Bảo Y quá để ý thắng bại, là biểu hiện chấp niệm quá sâu.

Nhưng Nam Bảo Y lại nói, nàng sớm đã buông thắng bại.

Kể từ đó, ngược lại có vẻ lắm mồm chính là hắn, chính hắn để ý thắng bại quá mức, chính hắn chấp niệm quá sâu!

Các bá tánh xem đến mức chó ngốc trừng mắt.

Hiện tại đây đang diễn ra chuyện gì?!

Cao tăng đắc đạo, thế nhưng nói không lại một cái tà sùng nữ?!

Nam Yên đều sắp đem khăn thêu xé thành hai nửa!

Nàng hai mắt phun nửa, trong lòng cực kỳ oán hận đám hòa thượng chùa Trấn Nam này.

Làm cái gì bảy bảy bốn mươi chín ngày niệm kinh cảm hóa, trực tiếp một mồi lửa đốt chết nàng không xong sao?!

Hiện tại thì hay rồi, danh dự của chùa quét rác, để các bá tánh nhìn một màn chê cười!

Lão chủ trì gắt gao nhìn chằm chằm Nam Bảo Y, ánh mắt cực kỳ không tốt.

Hắn âm thầm trông cậy vào sư huynh có thể để chùa Trấn Nam hòa một ván, lại thấy sư huynh nhà mình chậm rãi lau khô vết máu khoé môi, tư thái ngồi quỳ trước Nam Bảo Y rất là cung kính, giống như đối đãi bạn bè.

Lão tăng nhân hỏi: "Hiện giờ Thục quận đại hạn, đường sông khô cạn, đồng ruộng không thu hoạch, xin hỏi Nam ngũ cô nương, có thể làm gì?"

Nam Bảo Y nghĩ nghĩ.

Thứ nàng nói thẳng, nàng vừa mới nói những Phật ngữ đó, đều là nghe từ chỗ tổ mẫu.

Để nàng chỉ điểm lão tăng nhân này, nàng thật sự không làm được a!

Lại nói, đường sông khô cạn, đồng ruộng không thu hoạch có thể làm sao bây giờ, chờ trời mưa chứ sao!

Nhưng là đối mặt với ánh mắt khát cầu tri thức của lão tăng nhân, nàng đàng phải ra vẻ cao thâm khó đoán, nhàn nhạt nói: "Tất thảy pháp hữu vi."*( Là một câu trong kinh Phật nên mk giữ nguyên, ý nghĩa đại khái là mọi chuyện đều tuỳ duyên."

Lão tăng nhân sững sờ.

Qua ước chừng thời gian nửa nén hương, hắn giống như thể bừng tỉnh, bỗng nhiên mừng như điên: "Y, lão nạp đã hiểu! Lão nạp đã hiểu! Đa tạ Nam ngũ cô nương chỉ điểm bến mê!"

Hắn phun ra một ngụm trọc khí, cả người toàn thân thoải mái, ngay cả khí độ cũng thăng hoa.

Hắn bắt chước người đọc sách thế tục, hướng Nam Bảo Y lạy dài.

Ngay sau đó, vui mừng nhẹ lướt người rời đi.

Nam Bảo Y không thể hiểu được.

Hắn hiểu?

Hắn hiểu ra cái gì?!

Nàng chỉ là nói bậy linh tinh a!

Các bá tánh ngây ra như phỗng.

Cao tăng đắc đạo chùa Trấn Nam, cùng tà sùng nữ ngồi đàm đạo, cư nhiên luận thua?!

Thua liền thua đi, cư nhiên hắn lại còn hướng Tà Sùng nữ thỉnh giáo!

Thỉnh giáo liền thỉnh giáo đi, còn một bộ tư thái ham học hỏi như khát, quả thực không cần quá cay mắt!

Bọn họ cơ hồ không cách nào thẳng vào thân phận Tà Sùng nữ của Nam Bảo Y, hưng phấn mà thảo luận lần luận đạo này, ngươi một lời ta một lời mà tan.

Nam Bảo Y: "......"

Nàng sợ thân phận tà sùng nữ của mình không được tán thành, ảnh hưởng kế hoạch nàng kéo Trình gia xuống nước, bận rộn lo lắng ôm lấy cửa lao, nỗ lực mà hướng bọn họ vươn tay.

Nàng hô to: "Uy, các ngươi đừng đi a! Ta là Tà Sùng nữ, các ngươi hẳn là mắng ta vài câu giải hận a! Uy, mau trở lại, mau đề nghị chùa Trấn Nam nhanh thiêu chết ta a!"

*****Phần tham khảo thêm cho mọi người, còn mk cg không am hiểu về Phật pháp.

* -"Nhất thiết hữu vi pháp,

Như mộng, huyễn, bào, ảnh,

Như lộ diệc, như điện,

Ưng tác như thị quán."

Dịch nghĩa:

"Tất thảy pháp hữu vi,

Như mộng, huyễn, bọt, bóng,

Như sương, như chớp loé,

Hãy quán chiều như thế."

Đây là một bài kệ trong Kinh Kim Cang, bài kệ được xem như tiếng chuông cảnh tỉnh sự vô thường của pháp, là dòng chảy tư tưởng Phật giáo đại thừa.

Thế nhưng, điểm khác biệt hơn hết chính là bài kệ được diễn bày dưới cái nhìn quán chiếu của bậc đại giác.

Cho nên, để biết được lối vào, hành giả phải tự thân thể nghiệm, mọi khái niệm ngôn từ cũng chỉ là loanh quanh ngoài ngõ.

-Tất thảy pháp hữu vi: mọi chuyện như đứng, nằm, đi, ngồi, ăn cơm, mặc áo...đều là hữu vi.

Đó là nói về bên ngoài.

Rồi đến năm uẩn như sắc, thọ, hành, thức; bốn đại như đất, nước gió, lửa hay sáu căn, sáu Trần, mười hai sứ, mười tám giới cũng là pháp hữu vi.

Sở dĩ nói pháp hữu vi là tất thảy các pháp ấy đều do nhân duyên hoà hợp mà thành.

Khi nhân duyên hoà hợp gọi là pháp được sinh, khi nhân duyên ly tán gọi là pháp bị diệt....

C292: Hy vọng quyền thần đại nhân tối nay tới chỗ này sớm chút.

Cũng không có người phản ứng nàng.

Nam Bảo Y đáng thương hề hề mà nhăn cái mũi nhỏ.

Tay Nam Yên lồng trong tay áo gắt gao nắm chặt.

Nam Bảo Y quá tiện, thật sự quá tiện!

Nàng sao lại có muội muội tiện như vậy!

Chính lúc đang tức giận, Nam Bảo Y nhìn lại đây.

Nàng hướng Nam Yên lộ ra tươi cười xin lỗi, "Không thể khiến tỷ tỷ như ý nguyện, bị ngàn vạn người giày xéo nhục nhã, trong lòng ta, thật là thực băn khoăn a.

Nếu không, ngươi mắng ta hai câu giải hận?"

Nam Yên bốc hỏa.

Nàng phát hiện Nam Bảo Y không chỉ có tiện, da mặt còn dày chưa từng thấy!

Nàng cười lạnh châm chọc: "Nam Bảo Y, da mặt ngươi, so với đế giày ta còn dày hơn."

"Da mặt tỷ tỷ thật ra cũng không dày bằng đế giày......!Bởi vì căn bản ngươi không có da mặt a, ha ha ha ha ha."

"Ngươi ——"

Nam Yên tức giận đến á khẩu không trả lời được.(ahr)

Nhưng thật ra minh bạch, lão tăng nhân kia vì sao lại sống sờ sờ bị tức giận đến hộc máu.

Nàng ổn định tinh thần, trầm giọng nói: "Nam Bảo Y, ngươi kiêu ngạo không được mấy ngày.

đài cao thiêu ngươi đã ở dựng ở chân núi chùa Trấn Nam.

48 ngày sau, chúng ta chờ xem.

Hy vọng khi ngươi bị lửa lớn thiêu chết, cũng có thể cười đến cao hứng như vậy!"

Nói xong, mặt không biểu tình mà phất tay áo rời đi.

Địa lao, chỉ còn Nam Bảo Y cùng lão chủ trì.

Lão chủ trì chấp tay hành lễ, niệm câu A di đà phật.

Nam Bảo Y nhìn hắn.

Khuôn mặt già nua thanh lãnh, giữa mày cũng không có chút hiền từ của một hòa thượng.

Nàng ôm song sắt, trên khuôn mặt trắng nõn kiều mỹ, cố ý toát ra mảnh mai: "Lão chủ trì, kỳ thật ngươi biết, ta không phải tà sùng nữ đi?"

Lão chủ trì cũng không trả lời.

"Ngươi biết ta không phải tà sùng nữ, lại vẫn muốn thiêu chết ta......!Bị sống sờ sờ thiêu chết, chính là rất đau rất đau u.

Lão chủ trì, ngã phật từ bi nha!"

"Chúng sinh đều khổ."

"Ta không khổ.

Trước khi bị bêu danh, thậm chí ta còn trải qua còn thật ngọt.

Ta khổ, là Nam Yên cùng Hạ Dục tạo thành, là chùa Trấn Nam tạo thành.

Khuyên ta phóng hạ đồ đao là các ngươi, nhưng người cầm đồ đao, cũng là các ngươi."

"Khổ thí chủ một cái, cứu thiên hạ thương sinh, tội gì chi có? Thương sinh nói thí chủ là tà sùng, như vậy thí chủ chính là tà sùng.

Tà sùng vào địa ngục, thiên kinh địa nghĩa."

"Nếu ta tự nguyện vào địa ngục thì sao?"

"Vậy đó là công đức chùa Trấn Nam cảm hóa tà sùng."

Nam Bảo Y cười, "Phật nói, ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục? Ta đã tự nguyện vào địa ngục, như vậy ta chính là Phật.

Đã đã thành Phật, cần gì phải lại vào địa ngục?"

Lão chủ trì á khẩu không trả lời được.

Hắn thật sâu nhìn chằm chằm mắt thiếu nữ.

Chẳng trách sư huynh sẽ hoảng sợ như vậy, nàng có một trái tim thuần khiết như vậy, chỉ sợ sẽ là người có đại công đức trên thế gian.

Thiêu loại người này......

Hắn nghiệp chướng nặng nề.

Chỉ là......

Đôi mắt hắn xẹt qua một tia tàn nhẫn, trầm mặc mà xoay người rời đi.

Nam Bảo Y lẻ loi đứng tại địa lao.

Nàng nằm chữ 大 ở trên giường nhỏ, "Hoà thượng thật không thú vị, còn không vui không bằng lão đạo sĩ, hắn còn biết giảng đạo lý!"

Chính lúc cảm thấy không thú vị, cửa địa lao lại một lần nữa bị mở ra.

Thì ra là người Nam gia quyên một lượng lớn tiền nhan đèn, cố ý tiến đến thăm.

"Kiều kiều!"

Nam Bảo Châu nhảy nhót, thúc giục tiểu hòa thượng mở cửa lao, "Sảy ra chuyện lớn như vậy, thật khiến chúng ta lo lắng! Tổ mẫu giận công tâm, hiện tại còn ở nằm trên giường.

Nàng không màng thân bệnh một hai phải tự mình đến xem ngươi, chúng ta khuyên can mãi, nàng không tới."

Nàng đem Nam Bảo Y ôm vào trong lòng, mắt hạnh rưng rưng: "Kiều kiều, ngươi lại gầy......"

Nam Bảo Y ôm lại nàng một chút, ngượng ngùng: "Châu Châu, ngươi lại béo......"

Hai tỷ muội nói chuyện một lúc, nhị bá mẫu cùng Trình Diệp Nhu, chỉ huy người hầu Nam gia, đem các loại đồ vật nâng vào địa lao.

Mặt tường âm u lạnh lẽo tô lên phần mới, rèm châu mới tinh quý trọng hơi hơi lay động, một màn trướng lụa mỏng ngăn cách nội thất, ngoại thất cùng thư phòng.

Tơ vàng gỗ nam giường Bạt Bộ, bàn trang điểm, án thư, ghế tựa, kệ đồ cổ, được an trí ở thỏa đáng.

Chăn đệm thêu hoa sen tinh xảo mềm mại, các kiểu váy sam trang sức được thị nữ cẩn thận bỏ vào tủ, hộp bảo vật, thậm chí còn thêm một lò huân hương.

Hoa quả ướp lạnh quý hiếm mà hè được đặt ở đĩa thủy tinh, một chuỗi quả vải đặc biệt bắt mắt.

Chỉ sau hai khắc đồng hồ, địa lao âm u ẩm ướt, hóa thành khuê phòng tươi mới đẹp đẽ.

"Tuy rằng không được đẹp đẽ quý giá thoải mái so với trong nhà, nhưng so với trước thuận mắt nhiều." Giang thị ngồi xuống ghế thêu, tùy tay bưng lên chén trà, cử chỉ đều là phong phạm của một đương gia chủ mẫu, "Kiều kiều thích chứ?"

Nam Bảo Y "Ách" một tiếng.

Lại nói, nàng là tới ngồi tù.

Sao lại làm đến giống như đi tránh nóng!

Trình Diệp Nhu tự mình dùng kim câu cuốn màn lên, cười nói: "Kiều kiều muốn làm cái gì, chỉ lo buông tay đi làm.

Lão tổ tông lên tiếng, vô luận ngươi muốn làm cái gì, Nam gia cùng Tống gia, đều đem mọi lực giúp đỡ."

Nam Bảo Y nhẹ giọng: "Chuyện làm ăn trong nhà còn tốt không?"

"Gấm Tứ Xuyên bị chút ảnh hưởng, cũng may nhà ta là hoàng thương, không lo không nhận được đơn đặt hàng." Nam Bảo Dung lột một quả vải, ôn nhu mà đút cho nàng, "Tiền trang đã đi vào quỹ đạo, nhị bá, đại ca, cùng Thế Ninh hợp tác, trước cuối năm, liền có thể đem chi nhánh tiền trang mở ở Thịnh Kinh thành."

Quả vải ngọt lành.

Nam Bảo Y cầm lòng không đậu mà cong lên mặt mày.

Trong nhà không có việc gì, nàng liền an tâm rồi.

Cho dù bị giam trong địa lao, cũng thập phần thoải mái.

Mà bảy bảy bốn mươi chín ngày giảng kinh còn tiếp tục.

Lão chủ trì ước chừng cảm thấy hôm qua luận đạo đã ném hết mặt mũi chùa Trấn Nam, bởi vậy hôm nay cố ý mời hòa thượng giỏi biện luận nhất trong chùa lên sân khấu.

Bách tính tới quan sát chỉ nhiều không ít, thậm chí hấp dẫn Cố Sùng Sơn cùng một đám quan lại Cẩm Quan Thành tiến đến quan sát.

Nam Bảo Y đĩnh đạc mà nói, đã đem hòa thượng kia nói đến á khẩu không trả lời được, cuối cùng ngay cả kinh thư cũng không để ý, cơ hồ là khóc lóc chạy ra khỏi địa lao!

Các bá tánh hoàn toàn quên mất Nam Bảo Y là Tà Sùng nữ, nghe được chỗ xuất sắc, thế nhưng gấp không chờ nổi mà cao giọng reo hò, nghiễm nhiên là tư thái cực kỳ sùng bái.

Nam Yên xen lẫn trong trong đám người, mặt đẹp tái nhợt vặn vẹo.

Nàng cùng Hạ Dục hợp tác, đem Nam Bảo Y đưa vào chùa Trấn Nam, để nàng tới chịu khổ!

Nhưng nhìn một cái, nàng ngủ giường rộng gối êm, mặc gấm vóc lăng la, ngay cả loại trái cây hiếm lạ như quả vải này cũng được ăn!

Nàng là tới chịu tội sao?!

Nàng rõ ràng là tới hưởng phúc!

Lão chủ trì càng thêm không nhịn được.

Hắn an bài từng hòa thượng chùa Trấn Nam lên sân biện luận, không ai không phải cao tăng đắc đạo tiếng tăm lừng lẫy, kết quả cư nhiên không ai giảng lại Nam Bảo Y!

Thậm chí nhóm cao tăng còn xếp hàng ngồi bên ngoài song sắt, tay cầm một quyển sổ nhỏ, nhân lúc Nam Bảo Y ngồi đàm đạo, vận dụng ngòi bút như bay mà viết lại miệng vàng lời ngọc của nàng.

Tư thế kia, chỉ kém thỉnh nàng cái Tà Sùng nữ này truyền thụ phật hiệu!

Bá tánh tới quan sát luận đạo càng ngày càng tăng.

Thanh danh Nam Bảo Y, như là mũi tên rời dây cung, vèo vèo vèo mà xông thẳng trời cao!

Có người mắng nàng là Tà Sùng nữ, cũng có người nói nàng là bị oan uổng, một tháng tới nay, là đề tài nói chuyện cơ hồ bá chiếm khắp các trà lâu tửu quán Cẩm Quan Thành.

Mà nhân vật chính trong cơn lốc xoáy, lại cả ngày ở trong địa lao ăn trái cây, nhìn kinh sử.

Mỗi ngày sau bữa tối, liền dựa cửa lao, lén lút hy vọng quyền thần đại nhân tối nay tới sớm chút.

C293:Kiều Kiều ấm nhất, ôm vào trong ngực liền không lạnh.

Tiêu Dịch cơ hồ đem chùa Trấn Nam trở thành biệt uyển nghỉ chân.

Cứ việc các hòa thượng nỗ lực phòng bị, nhưng hắn vẫn qua lại tự nhiên, như vào chỗ không người.

Đã vào đầu thu.

Ban đêm trên núi rất là lạnh lẽo, Nam Bảo Y rửa mặt chải đầu sạch sẽ, mặc đồ ngủ tơ lụa trắng, ngồi ở trước bàn trang điểm, nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc.

Thường xuyên lặng lẽ nhìn ra ngoài, nghiễm nhiên là bộ dáng cực kỳ mong đợi.

Chờ tới khi nghe thấy âm thanh mở khoá"Răng rắc" quen thuộc, nàng vội vàng thu hồi tầm mắt, làm bộ bình tĩnh mà tiếp tục chải đầu.

Tiêu Dịch đi vào phòng ngủ.

Nam Bảo Y xuyên qua gương đồng nhìn lại, vị hầu gia trẻ tuổi này, đi quân ủng, phong tư phần phật, dung mạo kim tương ngọc chất, khiến nàng chảy nước dãi ba thước —— nga không, khiến tim nàng đập thình thịch.

Tiêu Dịch cũng nhìn chăm chú vào gương đồng.

Thiếu nữ trong gương, khuôn mặt nhỏ sạch sẽ non nớt, hết sức nghiên lệ kiều quý.

Hắn đi đến sau lưng nàng, cúi đầu ngửi ngửi mùi hương trên tóc nàng, giọng khàn khàn: "Đám lão hòa thượng kia, hôm nay có khi dễ ngươi?"

Nam Bảo Y ngoan ngoãn lắc đầu, "Bọn họ đàm đạo không lại ta, kính trọng ta còn không kịp, sao có thể khi dễ ta?"

Ở chùa Trấn Nam lâu như vậy, xem như nàng đã nhìn ra.

Hoà thượng trong chùa chia làm hai phái, lĩnh hội phật pháp là đại biểu văn tăng, cùng lão chủ trì là đại biểu võ tăng.

Cùng Trình gia, Hạ gia một giuộc, là võ tăng.

Nam Bảo Y đứng dậy, nhón mũi chân, quen thuộc mà cởi áo khoác của Tiêu Dịch.

Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ sương sớm cùng lá khô trên áo, nhỏ giọng nói: "Đã là vào thu, chùa Trấn Nam xây ở trong núi, ban đêm rất lạnh lẽo, Nhị ca ca nên đổi một bộ áo khoác dày một chút."

Nói, đem áo treo ở trên giá.

Tiêu Dịch nhìn chăm chú vào nàng.

Ánh mắt ôn nhu.

Tiểu cô nương bóng dáng yểu điệu mảnh khảnh, áo ngủ tơ lụa trắng phác họa ra vòng eo một tay có thể ôm hết, cùng hai chân thẳng tắp thon dài.

Bộ dáng cởi áo khoác cho hắn, cực kỳ giống bộ dáng phu nhân đối đãi với phu quân trở về nhà.

Hắn đã hiểu.

Tiểu cô nương đây là đang dụ hoặc hắn.

Vì thế hắn tiến lên vài bước, ôm lấy Nam Bảo Y từ sau lưng.

Hắn nhẹ giọng: "Kiều kiều ấm nhất, ta ôm vào trong ngực, liền không lạnh."(ahr)

Nam Bảo Y cứng đờ.

Thanh niên mới từ bên ngoài trở về, quanh thân còn hơi lạnh của ban đêm.

Hương sơn thủy quanh quẩn ở chóp mũi, ngày thường ngửi rõ ràng là lạnh lẽo ôn nhu, tối nay lại lộ ra đặc biệt bá đạo, khiến nàng khẩn trương đến liền đầu ngón tay cũng không dám tùy ý nhúc nhích.

Tuy rằng nàng thích Nhị ca ca, nhưng là......

Đêm hôm khuya khoắt bị ôm như vậy, nàng tựa hồ có chút cầm giữ không được.

Tiêu Dịch rũ mắt.

Tiểu cô nương lỗ tai đỏ bừng, như phấn ngọc.

Ôm vào trong ngực mềm ấm, bởi vì khẩn trương, cách áo ngủ cũng có thể cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng.

Hắn không chút nghi ngờ, cứ tiếp tục ôm như vậy, chỉ sợ nàng muốn biến thành nước sôi.

Nam Bảo Y nhận thấy được hắn đánh giá, gương mặt trắng nõn lại thêm ửng hồng, lắp bắp nói: "Nhị ca ca, ngươi ngươi ngươi, ngươi ở bên ngoài vất vả một ngày, ta, ta đi chuẩn bị, chuẩn bị nước tắm......"

Tiêu Dịch chậm rì rì buông nàng ra.

Hắn nhìn theo nàng chạy như bay về phía màn trướng ngăn phòng bên, không khỏi nắn vuốt đầu ngón tay.

Hắn câu môi, giọng nói mất tiếng: "Nhanh lớn lên đi, ca ca sắp chờ không kịp......"

Đến thời gian đi ngủ.

Nam Bảo Y cuộn tròn trong ổ chăn, nhẹ giọng nói: "Nhị ca ca, hai ngày nữa, ta liền bị trở thành tà sùng nữ, bị thiêu chết ở chân núi chùa Trấn Nam, nghe nói bá tánh toàn thành đều sẽ tới xem."

Tiêu Dịch nằm trên đệm trải dưới mặt đất, "Nga" một tiếng.

Nam Bảo Y nhấp nhấp cái miệng nhỏ.

"Nga", là có ý tứ gì?

Tiêu Dịch lại chậm rì rì bổ sung: "Yên tâm, ca ca sẽ không ra tay, quấy rầy kế hoạch của ngươi.

Kiều kiều thông minh, nói vậy nhất định có thể toàn thân mà lui, vạch trần âm mưu của Hạ Dục cùng Nam Yên."

Nam Bảo Y: "......"

Nàng là hy vọng hắn ra tay.

Nàng rối rắm mà vò vò góc chăn, lặng lẽ đẩy ra một góc màn trướng.

Quyền thần đại nhân mặc áo mà ngủ, một tay gối lên sau đầu, tư thế ngủ phá lệ phong nhã.

Có nên đem chuyện nàng cùng Cố Sùng Sơn đánh cuộc, nói cho hắn không?

Quyền thần đại nhân ngạo cốt đầy người, lại vô cùng chán ghét Cố Sùng Sơn.

Nếu biết nàng dùng bản thân coi như tiền đặt cược, khẳng định sẽ tức giận.

Nói không chừng, hiện tại liền sẽ mang nàng rời khỏi chùa Trấn Nam.

Nàng nỗ lực nhiều ngày như vậy, liền đều trở thành vô nghĩa sao......

Trong lúc nàng xuất thần, Tiêu Dịch mở mắt.

Hắn môi mỏng nhẹ cong, tùy ý kéo chăn ra: "Kiều kiều nhìn chằm chằm ta như vậy, chẳng lẽ là muốn đến ổ chăn ca ca ngủ?"

"Không......!Không muốn!"

Nam Bảo Y vội vàng buông màn trướng.

Qua nửa khắc, nàng vẫn không thể ngủ được.

Nàng thử nói: "Nhị ca ca, ngươi cảm thấy Cố Sùng Sơn thế nào?"

"Chẳng ra gì."

"Hắn là khâm sai đại thần, tay cầm Thượng Phương Bảo Kiếm, đối quan lớn địa phương có quyền tiền trảm hậu tấu.

Nếu hắn đứng về phía chúng ta, đối phó Trình thái thú liền đơn giản hơn nhiều, thậm chí không cần bẩm báo lên triều đình."

"Nam Kiều Kiều."

"Có chuyện gì?"

"Không được ở trên giường nói tên của nam nhân, chẳng ra thể thống gì."

Nam Bảo Y: "......"

Nàng bĩu môi, yên lặng xoay người.

Không cùng quyền thần đại nhân thương lượng sự tình, hắn lại cảm thấy nàng vụng về.

Cùng hắn thương lượng, hắn lại luôn thích chặn ngang một chân, cùng lời nàng muốn nói lại thành ông nói gà bà nói vịt.

Nàng xem như đã nhìn ra, người nam nhân này rất khó nói chuyện.

So với Cố Sùng Sơn còn khó nói hơn!

Thôi, nàng liền không cần an bài cốt truyện cùng đối thoại, đợi đến ngày thiêu Tà Sùng nữ, để bọn họ tự do phát huy đi!

Ngày kế.

Khoảng cách bảy bảy bốn mươi chín ngày, còn thừa một ngày.

Hạ Dục đã sớm tới thiền phòng chùa Trấn Nam, tìm được Nam Yên.

Nàng nói: "Tiện nhân Nam Bảo Y kia, cùng cao tăng chùa Trấn Nam luận đạo hơn một tháng, hình tượng trong lòng bá tánh đã hoàn toàn thay đổi.

Thậm chí rất nhiều người nhận được ân huệ của Nam gia, khắp nơi nói bài đồng dao kia, là bị người có tâm ác ý biên soạn ra.

Ta thậm chí còn nhận được tin tức, bọn họ tính toán ngày mai liên hợp lại cứu người."

Nam Yên gắt gao vò khăn thêu.

Thật vất vả đi đến một bước này, mắt thấy ngày mai Nam Bảo Y liền bị thiêu chết, nàng sao có thể cam tâm để nàng ta xoay người?!

Gió đầu thu đã bắt đầu lạnh lẽo.

Nàng chậm rãi ngước mắt, trầm giọng nói: "Ta có cái chủ ý, có thể để nàng đời này đều không thể xoay người."

Hạ Dục: "Nguyện nghe kỹ càng."

Nam Yên ghé vào bên tai nàng nói nhỏ một hồi.

Đôi mắt tràn đầy mịt mù của Hạ Dục, dần dần sáng ngời.

Sau một lúc lâu, nàng che lại khăn thêu cười lên tiếng, "Không hổ danh là đại tài nữ Cẩm Quan Thành, cái chủ ý này rất tốt.

Yên Nhi, ngày mai ta đã có thể rửa mắt mong chờ!"

Hôm nay quân doanh công việc bận rộn.

Tiêu Dịch kêu Thập Ngôn chuyển lời, nói là buổi tối nghỉ ở quân doanh.

Nam Bảo Y rầu rĩ không vui mà ngồi ở trước bàn trang điểm.

Nàng nhìn chằm chằm gương đồng, giơ tay xoa mặt.

Trên khuôn mặt non nớt, tràn đầy mất mát.

Thích một người lại không gặp được hắn, ước chừng liền sẽ vì hắn mà canh cánh trong lòng như vậy.

Nàng chui vào màn, theo thói quen mà liếc mắt vị trí dưới đất một cái.(ahr)

Hơn bốn mươi ngày cùng ở trong một phòng, hiện giờ đột nhiên trống không, thật khiến nàng có chút không quen.

Nàng nằm vào ổ chăn.

Ánh nến dần dần ảm đạm, chỉ còn lại dạ minh châu trong trướng tản mát ra vầng sáng nhu hoà.

Nàng nhắm hai mắt.

"Nhị ca ca, mộng đẹp nha......"

Giọng thiếu nữ ngọt ngào nỉ non, nam nhân trong góc tối, đem tất cả thu vào trong tai.

C294:Đốc chủ thích Nam Bảo Y.

Hắn đứng ở trong góc.

Đầu ngón tay trắng nõn, nhẹ nhàng vê đàn châu.

Theo nhãn tuyến của hắn trong chùa hồi báo, này hơn một tháng nay, Tiêu Dịch trước sau luôn ngủ ở nơi này.

Hôm nay hắn để người ở quân doanh gây rắc rối, mới có thể giữ chân hắn.

Hắn xem ra, Tiêu Dịch hàng đêm tiến đến, thuần túy chỉ là mưu đồ mỹ mạo cùng thân mình của Nam Bảo Y.

Trận sung đột ngày mai, hắn chưa chắc sẽ cùng khắp thiên hạ đối nghịch, cứu tiểu nha đau này.

Hắn vê nát một viên đàn châu.

Bên trong phòng, tức khắc tràn ngập mùi thơm lạ lùng.

Nam Bảo Y mơ mơ màng màng, dần dần ngủ ngất đi.

Cố núi non đi bước một đi đến bên giường, duỗi tay đẩy ra màn trướng.

Chăn cùng gối lụa màu xanh lá dùng chỉ vàng thêu hoa sen, hết sức ung dung hoa quý.

Tiểu nha đầu đặt tay ở bên ngoài chăn.

Đầu ngón tay sơn đỏ, đặt trên lụa xanh lá nổi bật, càng hiện vẻ nùng diễm.

Mái tóc thật dài rối tung ở trên gối, khuôn mặt nhỏ trắng nõn kiều mỹ, hai hàng lông mi giống như quạt xếp, lộ ra như một hòn ngọc quý.

Hắn nghĩ đêm đó gặp nhau tại Kim Ngọc Mãn Đường, trước khi nàng bước lên xe ngựa, nói với hắn.

"Cửu thiên tuế."

"Mong ngài hàng năm thêm phúc lộc, mọi chuyện đều cát tường."

Phúc lộc, cát tường......

Đáng tiếc, hắn sinh ra liền không có hai thứ này.

Người khác đối hắn vuốt mông ngựa, đều là mong ước hắn quyền cao chức trọng, quyền khuynh triều dã.

Chỉ có tiểu nha đầu này, mong ước hằng năm phúc lộc, mọi chuyện cát tường.

Hắn đứng yên ở mép giường.

Hắn hơi hơi cúi người, dùng bộ giáp ám kim lạnh lẽo, chọc chọc má Nam Bảo Y.

Nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, hắn bỗng nhiên rũ mắt, vê một viên đàn châu gỗ đen.

Hắn nghiền nát mộc châu, đem đan dược giấu ở bên trong, nhẹ nhàng đút vào trong miệng nàng.

Thẳng đến khi xác định đan dược hòa tan, hắn mới xoay người rời đi.

Ngoài chùa Trấn Nam, ánh trăng sáng trong, tỏa sáng cả ngọn núi.

Hắn khoanh tay đứng ở dưới hiên, ngửa đầu nhìn chăm chú vào vành trăng sáng kia.

Một tiểu thái giám đi theo phía sau hắn, cung kính nói: "Đốc chủ, đan dược mà ngài đút cho Nam Bảo Y, chính là nhập ma đan.

Ăn về sau, tóc trong thời gian ngắn sẽ biến trắng, hình như yêu nữ.

Ngài thực chán ghét Nam Bảo Y, hận không thể để nàng bị khắp thiên hạ coi trở thành Tà Sùng, có phải hay không?"

"Sai rồi sai rồi!"

Tiểu thái giám kia đột nhiên thét chói tai phủ định chính mình.

Hắn nghiêng đầu, tươi cười quỷ quyệt, như là đột nhiên thay đổi thành một người khác, "Nếu Nam Bảo Y bị coi trở thành yêu nữ, như vậy thanh danh mấy ngày nay nàng tích góp, liền sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Cho dù là Tĩnh Tây Hầu, cũng sẽ coi nàng vì dị loại......"

Hắn ngoái đầu lại, ngây thơ nói: "Chuyện này thì có ý gì?"

"Ngu xuẩn! Như vậy có nghĩa là Tĩnh Tây Hầu sẽ không cứu nàng.

Nói cách khác, ván đặt cược kia, đốc chủ chúng ta sẽ thắng! Đốc chủ thắng, Nam Bảo Y liền phải phụng dưỡng hắn cả đời!"

Gió núi yên tĩnh, tiếng mõ vang vẳng.

Tiểu thái giám thúy thanh đến kết luận: "Đốc chủ thích Nam Bảo Y!"

Sắc mặt Cố Sùng Sơn lặng như nước.

Đôi mắt quá mức thâm thúy, làm hắn thoạt nhìn cô tịch mà lương bạc.

Hắn nâng bước, đi vào trong bóng tối.

"Bổn đốc chủ không tin thế gian có tình."(ahr)

"Bổn đốc chủ, cũng không sẽ thích bất luận kẻ nào."

Gió đêm thổi tan sao trời, theo ánh trăng nghiêng về tây, tiếng mõ cùng tụng kinh dần dần ngừng lại.

Nam Yên cùng Hạ Dục, lặng yên xuất hiện ở bên ngoài một thiền phòng.

Nàng thấp giọng nói: "Ở nơi này, Phương thị là một di nương của Trình thái thú, hơn một tháng trước sinh hạ một đứa trẻ, bởi vì sợ bà mẫu ta hãm hại nàng cùng hài tử, cho nên trốn vào chùa Trấn Nam, mưu toan đem hài tử nuôi lớn chút, lại hồi phủ."

Hạ Dục hiểu rõ: "Chúng ta phải làm, là đem hài tử nàng giết chết, sau đó vu oan đến trên đầu Nam Bảo Y.

Để tất cả mọi người thấy, nàng xác thật là Tà Sùng ăn tiểu hài nhi."

"Không tồi."

Nam Yên cong lưng, đem mê hương chuẩn bị trước bỏ vào khe cửa.

Hai người ở bên ngoài đợi thời gian một khắc, xác định đám người Phương di nương cùng ma ma, thị nữ thật sự ngất xỉu đi, mới lặng lẽ đẩy cửa vào.

Đứa nhỏ ngủ ở trong nôi.

Nam Yên tay chân nhẹ nhàng mà bế đứa trẻ lên, rồi rời khỏi thiền phòng.

Hạ Dục cẩn thận quét mắt khắp thiện phòng, xác định không để lại bất kỳ chứng cứ gì mới đóng cửa phòng lại.

Trước lúc cửa phòng khép lại, Phương di nương như có linh cảm, giãy giụa mở mắt ra.

"Ta......!Hài tử......!Trả lại cho ta......"

Nàng gian nan nỉ non, đem gương mặt Hạ Dục ghi tạc trong lòng.

Ngay sau đó, rốt cuộc chống đỡ không được, rơi lệ đầy mặt mà lâm vào cơn hôn mê.

Hậu viên hẻo lánh.

Nam Yên khẩn trương mà nhìn trước nhìn sau, "Không bị người phát hiện đi?"

" Yên tâm, không ai thấy chúng ta."

Hạ Dục đưa cho nàng một cây đao, "Ngươi tới, hay là ta tới?"

Nam Yên nhìn chằm chằm đứa trẻ, trong ánh mắt xẹt qua sát ý.

Sau một lúc lâu, nàng nảy sinh ác độc: "Dùng đao quá rõ ràng.

Nếu muốn vu oan Nam Bảo Y là Tà Sùng ăn tiểu hài nhi, tất nhiên trên ngươi đứa trẻ phải có chút chút dấu răng."

"Dấu răng?"

"Phía sau chùa Trấn Nam, có mấy con chó hoang."

Hạ Dục ác nổi lòng ác độc: "Nếu đã làm đến một bước này, chúng ta không ngại chơi một tay lớn hơn nữa."

Nàng ghé vào bên tai Nam Yên, nói nhỏ vài câu.

......!

Hôm nay Nam Bảo Y sắp bị thiêu chết còn an an ổn ổn mà nằm ở giường.

"Hôm nay mặc cái gì đây?"

Thiếu nữ một chiếc chân trắng nõn lười biếng đặt bên mép giường.

Đầu ngón tay, vuốt khăn thêu, chậm rãi mà vung qua vung lại.

"Dù sao cũng là cơ hội lộ mặt trước bách tính toàn quận, cơ bất khả thất, thất bất tái lai*, phải trang điểm thật xinh đẹp mới được, khiến bọn hắn biết Nam Kiều Kiều ta cái khác không có, mỹ mạo lại là hàng thật giá thật......"

*Cơ bất khả thất, thất bất tái lai:Cơ hội chỉ tới một lần.

Chính cân nhắc trang điểm, nàng bỗng nhiên nhăn cái mũi nhỏ lại.

Một cỗ mùi khét nồng đậm, từ bên ngoài truyền đến.

Không bao lâu, bên ngoài địa lao truyền đến tiếng hò hét ầm ĩ:

"Cháy, cháy! Dập lửa a!"

"Nước uống còn không đủ, chỗ nào có lửa đi dập lửa?!"

"Chạy nhanh đi!"

Âm thanh ồn ào đinh tai nhức óc.

Nam Bảo Y cả kinh nhảy xuống giường! Nào còn dám lề mề đi trang điểm, tiện tay lấy kiện áo váy mặc lên, chạy như bay hướng tới cửa địa lao.

Nhưng cửa địa lao lại bị khóa.

Nàng thoáng nhìn chân tường có một chiếc chuỳ sắt lớn, cũng không màng tới hình tượng tiểu thư khuê các, dùng sức lực từ lúc còn bú sữa vung chùy, như nổi điên đập cửa gỗ!

Mới vừa đập đến trên cửa gỗ, Thập Ngôn phụ trách bảo hộ an toàn cho nàng vừa vặn phá cửa vào!

"Loảng xoảng" một tiếng vang lớn, cửa gỗ cùng Thập Ngôn cùng nhau bị đập bay ra đi!

"Ngô......"

Nam Bảo Y kinh hãi.

Nàng nhìn bộ dáng Thập Ngôn máu mũi giàn giụa, lăn lộn trên mặt đất, không khỏi sờ sờ cái mũi.

Chỉ là nhìn một cái, liền cảm thấy đau quá a!

Thập Ngôn giãy giụa bò dậy, đầy mặt là máu mà chắp tay: "Đến chậm, thỉnh tiểu thư thứ tội!"

"Không có việc gì, không có việc gì, chúng ta đi mau!"

Hiện giờ chính là đại hạn, nghĩ đến chùa Trấn Nam không có đủ nguồn nước dùng để dập lửa.

Lửa lớn liên miên, nói không chừng cả ngọn núi cũng sẽ bị thiêu hủy!

Phải chạy nhanh xuống núi mới được!

Nam Bảo Y xách theo làn váy, chạy trốn so con thỏ còn nhanh hơn.(ahr)

Thập Ngôn đuổi theo ở phía sau.

Xuyên thấu qua ánh lửa, hắn nhịn không được xoa xoa đôi mắt.

Tóc Bảo Y cô nương......

Sao giống như là trắng?

Trong lòng hắn hơi rùng mình, đột nhiên hướng ngược lại chạy đi.

Hắn phải lập tức nói cho chủ tử!

Lúc Nam Bảo Y xuyên qua Đại Hùng Bảo Điện, nghe thấy trong điện truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế mà khóc nỉ non.

Nàng che lại miệng mũi vọt vào ánh lửa, bảo điện thế nhưng ném một đứa trẻ cái cả người đều là máu!

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad bởi AnhHeri ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.