Phùng Kiến Vũ thấy Vương Thanh quả thật mang viên đá kia ra liền sợ hãi ngồi bật dậy muốn tránh né:
"Ngài đừng như thế mà..."
Vương Thanh nghiêm giọng gương mặt cũng không có biểu cảm gì nói:
"Nằm xuống!"
Phùng Kiến Vũ mồ hôi chảy dòng dòng, nhìn viền xung quanh viên đá kia thật sự là rất đáng sợ, nếu như bỏ viên đá đó vào bên trong đau thì chắc chắn là sẽ đau nhưng thê thảm hơn nữa sẽ là không thể lấy nó ra được. Phùng Kiến Vũ bất an nằm xuống giường, bị Vương Thanh dọa cho đến mức hốc mắt cũng nóng bừng, cả người run rẩy:
"Cẩn thận không lấy ra được mất... ngài đừng như vậy có được hay không?"
Vương Thanh mạnh mẽ mang hai cánh mông của Phùng Kiến Vũ tách ra trầm giọng nói:
"Như vậy cũng tốt, đặt nó ở trong đó luôn"
Phùng Kiến Vũ nắm chặt lấy ga giường, động nhỏ phía sau căng thẳng co rút kịch liệt không muốn mở rộng ra một giây phút nào cả:
"Xin ngài, ngài đừng làm như vậy mà"
Vương Thanh mang viên đá đó chạm vào cửa động nhỏ của Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ hốt hoảng hét lớn ngồi bật dậy khóc la:
"Xin ngài, em biết sai rồi"
Vương Thanh phì cười, hắn chẳng qua chỉ là muốn dọa vật nhỏ này một chút, bộ dạng sợ hãi này cũng thật sự làm cho hắn càng ngày càng yêu thương. Phùng Kiến Vũ thấy Vương Thanh cười mới mở mắt ra xem thử, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy viên đá từ trường kia được luồn vào trong một sợi dây bạc đang lơ lửng ở trước mặt cậu:
"Khóc la cái gì đây?"
Phùng Kiến Vũ đưa tay lau nước mắt ở trên mặt, tuy rằng đã bớt lo lắng hơn một chút nhưng vô cùng cảnh giác hỏi Vương Thanh:
"Ngài... muốn làm gì?"
Vương Thanh mang chiếc vòng kia đeo lên cổ Phùng Kiến Vũ, vừa làm vừa nói:
"Nếu như làm mất đừng có trách tôi"
Phùng Kiến Vũ thất thần đưa tay sờ lên dây chuyền ở trên cổ, cúi đầu nhìn xuống rồi lại ngẩng đầu nhìn Vương Thanh, tâm trạng hiện tại vô cùng ngổn ngang không dám tin nổi:
"Em sẽ giữ gìn thật tốt"
Vương Thanh nâng cằm Phùng Kiến Vũ, hắn rất thích động tác này bởi vì khi đó hắn có thể nhìn thấy được gương mặt này ở một tầm ngắm thích hợp nhất:
"Ngôi sao Sturn đó từ giờ thuộc quyền sở hữu của em"
Phùng Kiến Vũ hả một tiếng, cảm thấy món quà này Vương Thanh tặng cho mình vô cùng xa xỉ, nội tâm gào thét không dám nhận món quà này, nếu như không may đánh mất nó thì cậu sẽ không biết phải làm sao mà mua lại được.
Vương Thanh xoa xoa đầu Phùng Kiến Vũ lạnh giọng ra lệnh:
"Nằm xuống thoa thuốc"
Phùng Kiến Vũ vừa rồi cảm kích Vương Thanh rất nhiều, hiện tại nghe thấy phải thoa thuốc liền buồn rầu không tự nguyện nằm xuống:
"Thật sự là không thoa thuốc sẽ không được sao?"
Vương Thanh mang hai cánh mông Phùng Kiến Vũ tách ra, không chút lưu tình nhỏ vào đó ba giọt thuốc. Phùng Kiến Vũ sớm đã chuẩn bị tâm trạng, tay nắm chặt lấy ga trải giường hức một tiếng. Thuốc từ trong động nhỏ giống như là bị cậu cố tình đẩy ra vậy.
Vương Thanh nhìn thấy một màn này liền nóng hết cả người, khàn giọng hỏi Phùng Kiến Vũ:
"Em có chịu giữ thuốc lại không hả"
Vương Thanh không có bôi thứ thuốc lúc trước cho cậu, tuy rằng thuốc chạm vào không bị nóng rát giống như kéo căng da, nhưng mà thứ thuốc hiện tại cực kỳ lạnh, thuốc vừa tiến vào trong động nhỏ đó cậu liền nhịn không được mà mang thứ thuốc đó đẩy ra:
"Ngài thoa thuốc gì, thật lạnh ạ"
Vương Thanh lạnh giọng:
"Tôi mang thuốc cũ thoa cho em"
Phùng Kiến Vũ xoay người lại lắc đầu hối lỗi:
"Đừng a, vừa rồi là em chưa kịp thích nghi cho nên mới mang thuốc đẩy ra. Ngài mang thuốc thoa lại, em nhất định sẽ không làm như thế nữa"
Vương Thanh tiếp tục kiên nhẫn mang mông Phùng Kiến Vũ tách ra, mang thuốc kia nhỏ thêm ba giọt. Giây tiếp theo từ trong động nhỏ đó có bóp liên hồi tiếp tục đẩy ra nữa. Tiểu Thanh Thanh phía dưới sớm đã đau nhức, người nằm trên giường kia không biết sống chết còn muốn làm trò này:
"Em có phải muốn tôi mang cả lọ thuốc này phun vào đó hay không đây?"
Phùng Kiến Vũ cười khúc khích không sợ chết nói dối:
"Thuốc thật lạnh, cho nên em mới không thể khống chế, ngài đừng tức giận... ưm..."
Phùng Kiến Vũ đột nhiên bị mang hai tay khóa chặt sau lưng, hai chân bị Vương Thanh ngồi ở giữa đùi khóa chặt lại không cho di chuyển, giây tiếp theo đó cánh mông bị tách ra, lọ thuốc kia quả thật bị Vương Thanh giữ chặt ở trước động nhỏ của cậu, không tài nào có thể đẩy ra được. Phùng Kiến Vũ cảm giác dòng nước lạnh buốt kia chảy vào bên trong, vô cùng lạnh đến mức các thớ thịt phía bên trong giống như cũng muốn co lại. Phùng Kiến Vũ khó chịu không biết làm thế nào cho phải, chỉ còn biết cách liên tục cầu xin tha thứ:
"Lạnh quá, ngài mau bỏ ra đi, em từ sau sẽ không dám làm thế nữa... hu hu..."
Người ở bên dưới không ngừng dãy dụa bao nhiêu thì Vương Thanh ở trên càng khó chịu bấy nhiêu, tiếng kêu la kia không làm cho hắn thương cảm, ngược lại còn khiến cho hắn muốn Phùng Kiến Vũ lớn tiếng kêu lên. Vương Thanh dùng sức một chút mang lo thuốc nhỏ kia bóp mạnh, khiến cho động nhỏ ở bên trong của Phùng Kiến Vũ không tài nào giữ được liền bị tràn thuốc ra ngoài, Vương Thanh khàn giọng hỏi:
"Sau này còn dám không nghe lời hay không?"
Phùng Kiến Vũ khóc đến đáng thương:
"Không có, sẽ không dám như vậy nữa"
Vương Thanh vẫn còn chưa chịu rút chai thuốc kia ra:
"Nói thật rõ ràng"
Phùng Kiến Vũ cố gắng không khóc, giọng nói run rẩy khàn đi rất nhiều:
"Em sẽ không như vậy nữa, sẽ ngoan... hu hu...".