Tiêu Khiển Hóa Yêu

Chương 37: Ăn tối




Dạ Trì từ từ đặt cô nằm xuống sofa, để hai bên chân Tú Ảnh giương cao quấn bên cổ mình, ngón tay hắn rờ qua từ đầu mũi nữ nhân xuống bụng. Hình như cũng đã lâu hắn chưa đụng vào cô, kể từ lúc bà Viên về, khoảng 1 tuần. Hắn tự vấn, đêm nay nhất định hắn phải thỏa mãn bản thân, buông thả cảm xúc trên cơ thể Tú Ảnh sau một tuần kiên nhẫn. Viên Dạ Trì cầm lấy bàn tay đang băng bó của Tú Ảnh hôn nhẹ nhàng, hôm xung quanh yêu chiều rồi bên dưới cũng luận động dần dần.

Khuôn mặt Tú Ảnh rướn cao lên, hai bên mắt nhắm hờ lại đón nhận từng đợt khoái cảm trào dâng. Dạ Trì cúi xuống sát mặt cô, ánh mắt cả hai nhìn nhau một cách mơ hồ, hơi thở gấp gáp nóng hổi phả vào mặt đối phương như một thứ thuốc mê kích thích. Hai tay Tú Ảnh ôm ghì lấy cổ Dạ Trì, hắn cúi xuống cạ cạ dưới dái tai cô, hôn lên khắp cổ rồi cắn yêu vài đốm đỏ

Luận động một lúc rồi Dạ Trì nhẹ nhàng bế cô trong lòng, đem vào phòng ngủ, đặt cô xuống giường, cho Tú Ảnh nghỉ ngơi một lúc. Hai bên thái dương nữ nhân mồ hôi chảy ướt, khuôn mặt cô hồng ửng lên nom rất đáng yêu. Hắn nâng niu cô nằm trong lòng, với lấy cốc nước từ từ cho vật nhỏ uống. Hai cánh môi mọng của Tú Ảnh ban nãy sưng đỏ khô rốc thì giờ dịu đi, ươn ướt căng mọng sức sống. Viên Dạ Trì đặt cô nằm úp, từ tốn hôn sau gáy nữ nhân, trườn sang hai bên vai hôn từng nấc thịt một, tiếng hồn chùn chụt vang lên vừa vui tai lại chứa đựng bao xúc cảm thích thú trong đó.

Cả hai dây dưa thỏa mãn nhau một lúc lâu nữa rồi mệt oải chìm vào giấc ngủ. Dạ Trì ôm chặt cô trong lòng, cánh tay rắn chắc kê cho Tú Ảnh nằm gối, tay còn lại thì ôm sát cô o ép vào lồng ngực mình, yêu chiều hôn lên trán nữ nhân rồi yên tâm đi ngủ. Sáng mai cô không có tiết nên hắn mới có thể thỏa sức yêu chiều

Sáng hôm sau...

Cả hai dần cựa quậy rồi tỉnh hẳn, Tú Ảnh nằm vật vờ ngáp ngắn ngáp dài, có vẻ vẫn oải sức sau đêm qua. Trái lại, Dạ Trì nằm bên cạnh cô thì căng tràn sức sống, hắn thoải mái vươn vai sảng khoái, sau kéo cô lại ôm ấp, thủ thỉ:

- Còn mệt thì nằm nghỉ một lúc đi

Tú Ảnh cố rướn người tách ra, nói:

- Không cần... Em quen giấc giờ này dậy rồi, ngủ thêm thì vẫn mệt thế thôi

Dạ Trì không nói gì thêm, hắn trầm ngâm ngắm nhìn cô nằm cạnh, thi thoảng trêu đùa nữ nhân một tí rồi lại hôn chụt lên cánh môi kia. Sau cùng, hắn mặc tạm bộ đồ vào, nói:

- Em nằm đây đợi một lúc, tôi ra chuẩn bị đồ ăn sáng rồi tí mình cùng tắm rửa

Tú Ảnh không còn hơi sức phản bác lại điều gì, thôi thì cứ thuận theo ý hắn cũng được, cô gật gù, giục:

- Mau lên

Dạ Trì nhìn cô cười cười rồi ra khỏi phòng, hắn xuống phòng bếp, tại đây có người giúp việc mới tới, hắn dặn dò gì đó rồi cũng lên. Đi qua phòng khách bỗng thấy bộ đồ hai dây của Tú Ảnh kèm đồ lót đang vứt bừa trên ghế, Dạ Trì ngẫm nghĩ lại hồi tối qua liền cảm thấy tâm trạng lâng lâng. Hắn nhanh chóng cầm hết món đồ của cô rồi nhanh chạy lên phòng. Bước vào khí thế hừng hực căng tràn sức sống, lúc nào cũng vậy, mỗi lần quan hệ song Dạ Trì như thêm tươi mới còn Tú Ảnh nằm rũ người trên giường hồi sức. Cả hai tắm rửa một hồi rồi nhanh xuống ăn sáng

Xong xuôi, Dạ Trì lên tầng mặc đồ chuẩn bị đi làm, Tú Ảnh lẽo đẽo theo sau, nhìn dáng vẻ hắn chỉn chu. Nghĩ ngợi vu vơ bỗng cô nhớ ra điều gì, vội nói:

- À, tối ngày mai anh rảnh không?

Dạ Trì ngắm nghía mình trong gương, bông đùa:

- Việc gì thế? Nếu việc đấy có em thì tôi rảnh

Tú Ảnh bĩu môi, nói:

- Việc đấy có cả bố mẹ em nữa

Dạ Trì đi tới vòng tay ôm eo vật nhỏ, tà tà:

- Nói đi

Tú Ảnh trình bày:

- Bố mẹ em bảo... Tối mai mời anh đến ăn một bữa, một bữa ăn nhỏ thôi, nếu anh bận thì cứ qua một lúc cũng được

Dạ Trì cười khì, nhéo vào cánh mũi cô đến độ đỏ au, châm chọc:

- Sao bận được? Đi ăn với bố mẹ vợ mà, haha

Tú Ảnh nghe vậy thì cau mày, liền huých vào người nam nhân một cái, đe dọa:

- Coi chừng đấy, nếu mai anh sai sót gì đừng trách...

Dạ Trì với cô còn lời qua tiếng lại trêu đùa nhau hồi lâu rồi hắn mới chịu đi làm, trước lúc đi còn không quên dặn người vệ sĩ:

- Cô ấy cần gì hay muốn đi đâu nhớ hộ tống cẩn thận, có chuyện gì cấp thiết lập tức báo tôi

Hôm sau...

Dạ Trì tan làm từ sớm, qua đón cô ở cổng trường đại học. Hai người đi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại, chủ yếu tìm xem có món quà nào phù hợp tặng làn quà cho ông bà Võ, tỏ chút thành ý lịch sự. Ban đầu Tú Ảnh cũng chỉ muốn mua đồ bổ để hắn làm quà vậy là được, ai ngờ Dạ Trì vào đây chủ yếu toàn mua mấy món vặt vãnh, còn quà cáp hắn đã chuẩn bị hẳn xe riêng, đến cô cũng không biết điều này


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.