Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này!
Văn án: Sở Sở vừa mới chuyển vào Nhất Trung, đã bị Lục Xuyên để ý đến, trở thành “người con gái của đại ca” trong truyền thuyết. Đi trên đường, ai cũng phải gọi cô một tiếng “Chị dâu nhỏ”.
Người khác hỏi Lục Xuyên, là một học bá của Nhất Trung, làm sao vừa liếc mắt một cái liền nhìn trúng con thỏ con mắc bệnh tự kỷ, đội sổ trong lớp kia vậy. Lục Xuyên nhướng mày: “Cô ấy trưởng thành sớm, ăn rất ngon,”
Vào một ngày nào đó, Sở Sở lén lút đăng một tin weibo, chưa tới vài giây đã xóa đi: Có lẽ tớ muốn hôn cậu thật nồng nhiệt ở trong phòng học không người.
Lục Xuyên cầm điện thoại trên bàn, nhìn bức ảnh đã được chụp màn hình lại làm chứng cứ: “Ngoan ngoãn, tan học đừng đi.”
【Nữ chính lập dị mắc bệnh tự kỷ vs Nam chính khí phách vừa là đại ca lưu manh vừa là thiên tài học bá】
Lục Xuyên: Vừa nhìn thấy cô ấy, lão tử liền mù rồi. Cả đời này cũng không thể nhìn người phụ nữ khác được nữa.
Thanh mai tự kỷ cách biệt nhiều năm, từ đồng phục đến áo cưới, cẩu huyết, ngọt ngào, cưng chiều.
Bình luận truyện