Tiểu Khả Ái Của Tôi

Chương 19: Có tình yêu




Tiêu Hà và Tống Dịch mỗi ngày đều cùng nhau chơi game, cũng chẳng lên Weibo quan tâm những bình luận quấy rầy, làm cư dân mạng tranh luận càng thêm quyết liệt, hơn nữa thế cục đã gay cấn, hai bên lại càng ồn ào đến túi bụi, còn có những lão fan già đời tham gia lại càng khiến chuyện thêm nóng hơn.

—— lão fan 5 năm đây, có chút thất vọng, những lời nói và việc làm đó của anh ta ở trong phòng phát sóng trực tiếp của Tiêu Hà làm tôi cảm thấy anh ta căn bản không phải Tống Dịch, trong lòng tôi, Tống Dịch giống như trước đây, khiêm tốn lại cường đại, ngẫu nhiên khôi hài, nhưng là kiểu hài gãi đúng chỗ ngứa, không phải loại diễn tinh này, không thể tiếp nhận nổi, thật đau lòng, khóc thật lâu, quyết định trở thành người qua đường

—— tui cũng có loại cảm giác này, cũng cảm thấy người ở trong phòng phát sóng trực tiếp của Tiêu Hà căn bản không phải A Dịch, có chăng cũng là chiến lược marketing của Tiêu Hà, cho nên tìm A Dịch đi diễn? Nếu không phải như vậy, thật sự làm người ta quá khó chịu

—— tôi đọc mà không biết mấy người có thật là fan lâu năm không nữa, mấy người xác định hình ảnh trước đây của anh ta trước màn ảnh chính là bản nhân thực sự của anh ta chứ? Mỗi người đều có cuộc sống cá nhân, hơn nữa mấy cái chuyện này, không phải chính anh ta thừa nhận rồi hay sao? Đều do các người áp đặt vào anh ta mà thôi, giờ còn trông cậy vào người ta sống theo tưởng tượng của mấy người? Vậy các người còn không bằng đi nằm mơ đi, trong mơ thì cái qué gì chẳng có, còn kêu la một câu mình là fan lâu năm, mất mặt không, tôi cảm thấy anh ta như hiện tại rất ổn, thật đấy, so với đại đa số tỏ vẻ cường quá nhiều

—— Há há, tui thấy chỉ số thông minh của một vài người thật là thấp đến mức chạm đáy nhân trái đất, kiến nghị mấy người đừng có lởn vởn trên mạng làm gì cả, có rảnh thì đi mà đọc sách đi, Tiêu Hà cần mua marketing ấy hả? Mấy người kể chuyện cười à, mấy người bảo Tống Dịch cọ nhiệt có khi tui còn tin, nếu nói Tiêu Hà mua marketing, tui hoài nghi là não mấy người úng nước rồi đấy

—— Tôi thì không rõ cho lắm, Tống Dịch có vẻ như rất thích chơi game mà nhể, hơn nữa nhìn anh này cũng có vẻ rất thích Tiêu Hà? Năm trước tôi còn thấy anh này nói về việc SG thi đấu mà, không chừng người ta đã ngầm quen nhau lâu rồi, chẳng qua là khi Hà Thần xuất ngũ rồi mở phát sóng trực tiếp thì mới bị khui ra thôi?

—— chỉ số thông minh của lầu trên bị chó gặm à? Tống Dịch trước đó không lâu mới chú ý đên Weibo của Tiêu Hà, ông định tẩy cái gì đấy?

—— Thím này có thể đừng nói khó nghe đến vậy không? Tống Dịch làm gì cần dùng tẩy chứ? Anh ta quang minh chính đại chơi game cùng với Tiêu Hà, sợ có khi là người hâm mộ không được như vậy, thế nên chạy theo để phun tào chứ gì

……

Rất nhiều lời bình đều nổ tung trên Weibo của Tống Dịch, anh nhìn lướt qua Weibo của Tiêu Hà, phía dưới cũng có rất nhiều người vì chuyện cảo cơ của hai người mà loạn cả lên.

Anh biết là không nên bại lộ sớm như vậy, nhưng ván đã đóng thuyền, nên đối mặt thì phải đối mặt, huống hồ tình hình hiện tại không lạc quan chút nào, đã ảnh hưởng tới cả công việc của anh rồi.

Hôm nay tổng đạo diễn bên phối âm của phim truyền hình hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hy vọng anh nhanh chóng giải quyết, đừng lưu lại những ảnh hưởng tiêu cực.

Cho nên anh chuẩn bị dây cót phát Weibo giải quyết một chút chuyện, nhưng phải đề cập đến rất nhiều thứ, còn phải ngẫm lại nên tổ chức từ ngữ như thế nào, phải biết rằng hiện tại cư dân mạng rất khó đối phó, một chữ hoặc là cách dùng từ không tốt, thì mọi chuyện sẽ bị phóng đại gấp ngàn lần bây giờ.

Anh cầm tờ giấy xem lại câu văn lần nữa, chuẩn bị tổ chức lại một chút về mặt ngôn ngữ, còn chưa kịp viết bài, kết quả đã vang lên thông báo nhắc nhở của weibo.

Tiêu Hà phát Weibo?

Tống Dịch lưu lại bài viết chưa viết xong trên Weibo, sau đó lướt qua bài viết của của Tiêu Hà.

Chỉ một chữ.

SG-Achelous: Phắn

Rất nhiều người đặt dấu hỏi chấm ở dưới bình luận, tỏ vẻ sờ không thấy óc, ngay sau đó bên dưới bài đăng lập tức hiện lên một bình luận gây chú ý.

SG-happy: Các vị huynh đệ à, các vị chơi quá trớn rồi, Hà Thần của các vị vừa lật mâm cơm ở căn cứ đây này, cơm cũng không chịu ăn, khuyên các vị bớt tranh cãi đi, tôn trọng cuộc sống sinh hoạt cá nhân của anh ấy, anh ấy muốn ở bên ai, thích chơi với ai, thì cũng chẳng liên quan đến cọng lông nào nhà các vị hết, các vị hiểu chuyện chút đi.

Ngay sau đó Mộc Mộc cũng phát một bình luận.

SG-Mumu: Các bạn có thể đừng làm chuyện này không? Anh ấy nếu bị chọc giận thì người chịu tai ương chính là bọn tôi đấy, còn nữa, các bạn cũng đừng quá phận như vậy, tôi nói thẳng thế này, anh ấy khi trước đáp ứng chuyện phát sóng trực tiếp, là bởi vì anh ấy vẫn còn muốn chơi game, cho nên các bạn đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh ấy, nói không chừng một ngày nào đó sẽ bị các bạn nháo sự đến mức không thèm phát sóng trực tiếp nữa ấy ạ, he he, đừng có lôi tiền vi phạm hợp đồng ra đây nhé, điều này tượng trưng cho sự tự do của đàn ông bây giờ, không thiếu tiền.

Vị thứ ba là Chu Nghiêm, lại bắt đầu một tràng dỗi các cư dân mạng.

Giám đốc chiến đội SG Chu Nghiêm: Chúc mừng các võng hữu quảng đại lại lần nữa chọc giận quả bom Tiêu Hà, mấy người thế nào lại giỏi như vầy? Hận không thể làm tôi tự mình tới cửa đi ban phát cờ thưởng à, tôi thật muốn biết các người là yêu ma quỷ quái phương nào, quan hệ của cậu ta và người khác hay với Tống Dịch lão sư mà cũng cần các người đồng ý ký tên sao? Các người là ai vậy? Khoác trên mình tấm áo choàng mạng rồi tự cho mình là trâu bò sao? Hay là Ngọc Hoàng đại đế, Như Lai phật tổ? Tôi biết sẽ lại có nhóm người nói tôi là giám đốc quản lý đội mà lại công khai nói những lời này là thay thế đội làm mấy chuyện linh tinh, nè, mấy người được phép dỗi người, còn không cho chúng tôi mở miệng? Đều trả phí tiền mạng cả, dựa vào cái gì chỉ cho mấy người dùng nhiều lần? Còn không phải giống tiểu công trúa à?

Cuối cùng là, ông chủ, nếu ngài thấy cái này rồi, đừng vội khấu trừ tiền lương của tôi, tôi có thể viết bản kiểm điểm.

Không quá hai phút, ông chủ mà Chu Nghiêm nói liền cho một like tán thành.

Nhân vật cuối cùng lên sân khấu, ai cũng không ngờ tới, đó là dì nấu cơm của đội SG.

A di làm cơm SG: Ai, cái mâm này cũng có giá 35 đồng đó, thế mà lại bị Tiểu Tiêu tức giận quăng mất, cơm cũng không ăn, đang tức như vầy nhưng cũng không thể không ăn cơm, buổi chiều làm chút đồ cậu ấy thích, lại rửa thêm hoa quả cho cậu ấy, hy vọng cậu ấy không còn giận nữa.

Tống Dịch vừa xem vừa nhắn tin cho Tiêu Hà, người xem đều cảm thấy SG quả là một đội đoàn kết, ngay cả tới dì nấu ăn cũng đáng yêu như vậy.

Anh nghĩ nghĩ rồi cắt bỏ dòng chữ đang đánh dở, cuối cùng chỉ đã phát một câu đơn giản.

CV Tống Dịch: Ai cũng có ngàn khuôn mặt, tôi cũng vậy.

Cư dân mạng một vòng vây xem, có người thành anti, cũng có người thành fan, người mang tiết tấu chửi bới vẫn không ít, nhưng khẩu hiệu fan lý trí và chân ái thống nhất trở thành khẩu hiệu của đội hình, đổi mới toàn bộ và đẩy bình luận của anti xuống.

Tiêu Hà lần này là giận thật, không đơn giản là bởi chuyện của cậu và Tống Dịch, còn bởi vì cậu chán ghét ngôn luận làm trầm trọng vấn đề trên mạng, cậu huấn luyện cho Miên Phong rồi đi tìm Chu Nghiêm.

Đi theo Chu Nghiêm lên ban công lầu hai, sau đó đóng cửa ban công lại.

“Má nó, chú muốn làm gì? Nhảy lầu sao? Đừng kéo anh vậy chứ!” Chu Nghiêm nhìn sắc mặt của cậu, đoán không ra cậu muốn làm gì.

Tiêu Hà dùng ánh mắt liếc anh một cái, sau đó lôi gói thuốc lá từ trong túi ra tự châm cho mình một điếu, còn đưa gói thuốc đến trước mặt Chu Nghiêm, dùng hành động hỏi anh có muốn hút không.

“Không được, căn cứ không cho hút thuốc, chú cũng dùng ít thôi.” Sau đó dựa vào lan can, lại nói: “Chú cũng đừng tức giận, đấu phím với đám người đó cũng chẳng được gì, chẳng qua chú và Tống Dịch đều là những nhân vật nổi danh trong vòng, cho nên khó tránh khỏi việc có người không tiếp nhận được, kỳ thật anh vẫn rất tò mò, vì sao lại là Tống Dịch? Còn khiến chuyện trở nên ồn ào như vậy nữa, chú thật sự thích anh ta sao?”

Tiêu Hà nhìn nơi xa, kẹp điếu thuốc ở đầu ngón tay, phun ra màn khói màu trắng, “Lựa chọn một người không có cùng sở thích với em, sau khu xuất ngũ cũng mất đi phương hướng, sinh hoạt buồn tẻ vô vị, chỉ là, người này trùng hợp lại là anh ấy mà thôi, có thích hay không, em cũng không biết.”

Cậu không biết mình có thích Tống Dịch hay không, cậu chỉ biết người này có thể mang cho mình một loại cảm giác không giống nhau, đó là cảm giác mà từ trước đến giờ cậu chưa từng nhận được, tạm thời cũng nói không rõ đó là cái gì.

Chu Nghiêm nghe không hiểu, “Vậy chú vì chuyện gì mà lại giận như vậy?”

Tiêu Hà nhìn anh một cái, lại lần nữa đưa thuốc lên miệng hít một hơi, khói toả ra mang cảm giác rất vắng vẻ: “Anh biết mà, em chọn con đường nào, em rốt cuộc muốn đi đâu, ngay cả quan hệ của bản thân cũng vậy, huống hồ em không đơn thuần là vì chuyện này, em ghét báo giới thể thao điện tử lúc nào cũng treo tên em lên trên trang đầu, cũng ghét người khác mang chuyện của em ra làm đề tài bàn luận.”

Nói xong cậu tắt thuốc, đặt vào một chiếc gạt tàn chuyên dụng bên ban công, “Em nghĩ em nên đi ra ngoài một chút.”

Chu Nghiêm vừa nghe, dựa vào lan can nhìn thẳng cậu, “Tốt, đi nội thành đi dạo, đi bờ biển giải sầu cũng rất ok.”

Tiêu Hà lắc đầu, “Em nói là đến nơi khác một chút.”

Chu Nghiêm nhất thời không phản ứng lại, anh không nghe lầm chứ? Một cái tên trạch nam chỉ thích ru rú ở nhà như Tiêu Hà mà cũng muốn đến nơi khác?

“Chú muốn đi đâu? Trong nước hay nước ngoài?” Chu Nghiêm hỏi.

“Em không biết.” Tiêu Hà trả lời rất thành thật.

“Chú không biết mà chú còn nói? Ít nhất là chú cũng phải nói cho anh biết là chú muốn đi đâu chứ, đi bao lâu, tuy rằng giờ chú là nhân viên ngoại biên, nhưng cũng nên thông báo một tiếng với cấp trên chứ nhỉ, còn phải liên hệ với bên phát sóng trực tiếp nữa kìa……”

“Em về nhà.” Tiêu Hà đánh gãy lời anh.

Chu Nghiêm sửng sốt một chút, sau đó lấy di động ra nhìn ngày, “Năm nay sớm như vậy? Còn có nửa……”

Tiêu Hà lại lần nữa xen lời: “Sớm một chút trở về, ở đó một thời gian, chăm sóc họ, miễn lại cứ nhắc tên em mãi.”

Chu Nghiêm há miệng thở dốc, cuối cùng cũng ừ một tiếng, “Sớm trở về cũng tốt, chú một năm trở về một lần, ở chơi với họ lâu chút, khi nào đi?”

Tiêu Hà suy nghĩ một hồi, “Ngày mai đi, đặt vé máy bay ngày mai.”

Chu Nghiêm vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Tự chăm sóc bản thân nhé, chuyện ở đây cứ để anh lo, chừng nào đến nơi thì alo cho anh một tiếng.”

“Cảm ơn.”

Chu Nghiêm nhìn cậu, lại vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Khách khí với anh làm gì, anh vội đi trước đây.”

Tiêu Hà nhìn Chu Nghiêm cửa đi ra, cổ họng lăn lăn, cảm thấy thật nói không nên lời, nhưng trong lòng lại luôn nhớ kĩ.

Tối hôm nay, vốn Tiêu Hà sẽ phát sóng trực tiếp, vậy mà cả phòng phát sóng chẳng thấy chút động tĩnh nào.

Điều này khiến một ngàn vạn fan cắm cọc chờ ở đây bắt đầu luống cuống.

—— trời đựu, không phải chứ, Hà Thần của tui có phải không phát sóng trực tiếp không?

—— còn có người trâu bò ghê, nhà làm ở Thái Bình Dương, ngồi quản chuyện tứ phương, giờ thì hay rồi, hại chúng ta không được xem phát sóng trực tiếp nữa

—— ông đây hôm nay thật muốn mắng chết lũ cẩu thích xen vào việc người khác như mấy người, chúng ta đợi Hà Thần bao lâu rồi? Nhiều năm như vậy thật vất vả mới đợi được cậu ấy nguyện ý phát sóng trực tiếp, thế mà lại bị lũ các người đăng đàn rác rưởi phá hỏng, ông đây là tức chết rồi

—— nhóm rác rưởi chắc giờ đang vui lắm chứ gì, như các người mong muốn đó, tiếp tục mắng Tống Dịch nữa đi, giờ thì khiến Hà Thần giận rồi đó, rồi lại quỳ lạy Hà Thần quay lại, có xấu hổ hay không?

Tống Dịch lúc này mày nhăn lại, anh đã nhắn tin cho Tiêu Hà, Tiêu Hà không trả lời, anh gọi điện thoại cho cậu, Tiêu Hà cũng không tiếp.

Hoàn chương 19

Red: Nói sao nhỉ, bản thân mình thấy Tiêu Hà cục cằn vậy cũng chẳng sai. Cậu ấy cũng chẳng phải diễn viên hay ca sĩ, hay bất kỳ người nổi tiếng nào có liên kết với fan và truyền thông. Bản thân cậu ấy là một game thủ dành tình yêu lớn cho game mà thôi, tiền thì cậu ấy có, danh tiếng cậu ấy cũng có, nên việc cậu ấy muốn sống một cách tự do và không phụ thuộc vào ai khác là điều hoàn toàn có thể lý giải. Mong là không ai đánh đồng cậu ấy với bất kỳ một người nổi tiếng nào trong vòng giải trí! Tuyển thủ quốc gia mà, thích sống như nào thì sống như thế đó thôi….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.