Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang

Chương 40: Người chim bây giờ ở phương nào




Càng tới gần nơi vứt bỏ Diệp Thần, bước chân Đỗ Phi Phi càng chậm.

Nhỡ đâu Diệp Thần đại nhân nổi trận lôi đình thì làm sao bây giờ?

Đỗ Phi Phi yên lặng suy nghĩ. Đột nhiên phát hiện ra bản thân chưa bao giờ thấy Diệp Thần nổi trận lôi đình. Hầu hết thời điểm hắn đều trong hòa ái mang theo âm trầm, trong nụ cười mang theo âm mưu, dùng một từ để hình dung, chính là — âm.

Phàm là những từ có thể ghép cùng với “âm”, như là âm hiểm, âm ngoan, âm độc, âm trầm, âm u…… đều dễ dàng hình dung đến hắn.

— ngoại trừ âm đức. (Âm đức: âm thầm tích đức)

Cho nên, lát nữa nàng phải đối mặt, rất có khả năng không phải một Diệp Thần bừng bừng lửa giận, mà là một Diệp Thần âm trầm quỷ kế.

Ấm trà nâng ở trên tay bắt đầu trở nên nặng nề.

Đỗ Phi Phi rất cẩn thận cân nhắc, đợi lát nữa nhìn thấy hắn thì lập tức dùng trà thỉnh tội, hay là lấy ấm trà làm hung khí.

Nàng tin tưởng, nếu Đường chưởng môn biết chuyện này chẳng những sẽ không bán đứng nàng, chưa biết chừng còn có thể giúp nàng hủy thi diệt tích!

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy đây là cơ hội giết người trút hận ngàn năm có một.

Bất tri bất giác đã đi lên đỉnh núi.

Cỏ như ngọc bích, hoa như mây tím, gió đẩy cánh đồng hoang dã, sóng đưa ngàn dặm.

Hai tay Diệp Thần chống ở phía sau, nhìn lên bầu trời.

Ách, Diệp Thần đại nhân hình như rất thích thú với nơi này, nàng không nên quấy rầy thì hơn. Đỗ Phi Phi cố gắng tìm lý do cho mình, sau đó chuẩn bị xoay người rời đi, lại nghe thấy có tiếng gọi âm trầm vang lên —

“Phi Phi à.”

Đỗ Phi Phi bước đi như bay, nháy mắt đã đến bên cạnh người hắn, cung kính dâng ấm trà nói: “Ta biết Diệp Thần đại nhân ở trong sơn động lâu như vậy nhất định rất khát, cho nên đặc biệt pha một ấm trà Mao…… Mao…… Mao Đầu loại tốt nhất cho ngươi.”

Bàn tay đang vươn ra của Diệp Thần hơi hơi ngừng lại, sau đó cầm ấm trà nói: “Mao Đầu?”

“Ừ.” Hình như tên gọi là như vậy. Nàng nhớ lúc ấy Đường Tinh Tinh nói cái gì mao cái gì đầu.

“Ngươi tự mình pha?”

Đỗ Phi Phi gục đầu xuống, chột dạ đáp một tiếng.

“Vậy hiện tại có phải là ngươi muốn nói cho ta biết, lúc ấy không phải ngươi cố ý để một mình ta lại vùng hoang vu này, mà là sợ ta quá khát, cho nên mới chạy đi giúp ta pha trà?”

“Đúng thế!” Đỗ Phi Phi vui vẻ gật đầu.

Diệp Thần đại nhân có đôi khi thật sự là hiểu lòng người. Chẳng những nhận ý tốt của nàng, mà còn thuận tiện giúp nàng giải thích hành động không từ mà biệt vừa rồi.

“Phi Phi à.”

Vì sao vẫn là loại khẩu khí này?

Đỗ Phi Phi thật cẩn thận lên tiếng, “Ừ?”

Diệp Thần chậm rãi mở nắp ấm trà, ngửi hương trà: “Ngươi hẳn là vẫn nhớ rõ những lời ta từng nói chứ?”

……

Đỗ Phi Phi nghiêm túc nói: “Diệp Thần đại nhân, ngài từng nói rất nhiều chuyện. Trên thực tế, từ khi ta quen biết ngài tới nay, ngài chẳng mấy khi trầm mặc ít nói.”

Diệp Thần liếc đôi mắt lạnh nhìn nàng.

Đỗ Phi Phi lập tức ngậm miệng.

Diệp Thần thản nhiên nói: “Bình Mao Đầu này, ngươi pha như thế nào?”

Mặc dù Đỗ Phi Phi có chút ngốc nghếch, nhưng tuyệt đối không ngu. Cho dù có thật ngu, sau khi được Diệp Thần ‘mở đường’, đã triệt để được khai sáng. Bởi vậy, tuy rằng hắn nói rất hàm súc, nhưng rất nhanh nàng có thể hiểu ra vấn đề nằm ở bình trà.

Nàng dò hỏi quanh co: “Diệp Thần đại nhân, không thích Mao Đầu sao?”

Diệp Thần mỉm cười, “Ta thích Mao Tiêm.”

“Đúng đúng đúng, là Mao Tiêm.” Đỗ Phi Phi bừng tỉnh đại ngộ, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của hắn, lại lập tức nghiêm mặt nói, “Ở quê ta mọi người đều gọi là Mao Đầu. Ừ, đã quên ngươi không phải đồng hương với ta, ha ha.”

Diệp Thần cũng nghiêm túc nói: “Thế coi như là lão tương* cũng được.”

*Lão tương: ý chỉ bạn già, tri kỷ lúc cuối đời.

Toàn thân Đỗ Phi Phi nổi da gà, lập tức pha trò nói: “A ha ha…… Diệp Thần đại nhân thật sự là thích nói đùa. Làm đồng hương…… cũng tốt, tốt, vô cùng tốt. Ha ha ha, ha ha, ha ha ha.”

Diệp Thần im lặng nhìn nàng ở nơi đó cười đến ngặt nghẽo.

Sau một lúc lâu, Đỗ Phi Phi cũng ý thức được phải dừng lại, lau nước mắt, nghiêm mặt nói: “Diệp Thần đại nhân không uống trà sao?”

Diệp Thần nói: “Nguội.”

“Ách, vậy coi như trà nguội nha.”

Diệp Thần nâng ấm trà, không chút để ý nói: “Nói lên rằng ấm trà này đã pha thật lâu.”

“Ách.”

Hắn lạnh nhạt hỏi: “Ngươi pha?”

Từ lúc nàng rời đi, đến khi nàng trở về, còn không quá lâu. Đỗ Phi Phi thành thật nói: “Không phải. Tinh Tinh pha.”

Diệp Thần nhíu mi nói: “Vậy ngươi vì đưa ấm trà này mà đến?”

“Không phải.” Đỗ Phi Phi nhẹ giọng nói, “Ta đến để cõng ngươi xuống núi.”

Một trận gió mạnh thổi qua.

Tóc Diệp Thần tùy ý bay loạn về phía trước, phất qua cằm nàng, dây dưa với tóc mai của nàng.

Mặt Đỗ Phi Phi bất giác đỏ lên.

Diệp Thần đột nhiên gạt tóc mình về, nâng tay lên nói: “Vậy ngươi còn chờ cái gì?”

Dưới ánh tịch dương.

Nam trên nữ dưới, bước ba bước dừng một bước, chậm rãi mà đi.

Đỗ Phi Phi đột nhiên nói: “Diệp Thần đại nhân, ngươi đã từng suy nghĩ đến chuyện giảm béo hay chưa?”

“Lúc trước chưa từng.”

“Về sau thì sao?”

“Càng không có khả năng.”

Đỗ Phi Phi thở dài, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Vậy lần sau ngươi đừng hút độc loạn hộ người khác nha.”

Diệp Thần thản nhiên nói: “Ta không giúp loạn người khác.”

Chẳng lẽ hắn không muốn nói cho nàng chân tướng?

Đỗ Phi Phi hồ nghi nghĩ.

Lấy cá tính của Diệp Thần mà nói, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng được.

Theo ấn tượng của nàng về hắn, không phải hắn sẽ nhân cơ hội này bắt nàng mang ơn, từ nay về sau làm trâu làm ngựa cũng không oán hận sao? Có điều nếu hắn kiến quyết như vậy, nàng sẽ làm theo ý hắn.

Đỗ Phi Phi hắng giọng một cái, nói: “Ta hiểu. Giúp người làm niềm vui không để lại tên mới là phong phạm của đại hiệp, ta sẽ tiếp tục làm bộ như không biết gì.”

Diệp Thần nói: “Cái này hình như gọi là vong ân phụ nghĩa?”

……

Hắn không muốn thừa nhận, lại không muốn nàng phủ nhận, đến tột cùng là hắn muốn thế nào?

Đỗ Phi Phi buồn bực nói: “Nhưng ngươi nói ngươi không giúp loạn người khác.”

“Đúng vậy.” Diệp Thần dừng lại một chút, chuyển đề tài, “Ngươi nói xem tiền của ta có phải của ta hay không?”

Đã là tiền ‘của ngươi’ rồi, còn có thể không phải của ngươi hay sao?

Đỗ Phi Phi đáp: “Đương nhiên.”

“Có phải ta dùng tiền của ta để thuê ngươi làm bảo tiêu cho ta hay không?”

Tuy rằng Đỗ Phi Phi cảm thấy lời này có chút kỳ quái, lại tìm không ra chỗ không ổn, bởi vậy gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“Cho nên, không phải ta giúp loạn người khác.” Khóe miệng Diệp Thần hơi hơi nhếch lên, “Bởi vì ngươi là của ta.”

Chân Đỗ Phi Phi mềm nhũn, tức đến nỗi ngã nhoài ra đất.

Thời điểm nàng ngã sấp xuống đã chuẩn bị sẵn tâm lý sức nặng đè ở trên lưng, nhưng đợi nửa ngày lại phát hiện ra trên người rất nhẹ.

Nàng nhanh chóng bò lên, thấy Diệp Thần đang đứng thẳng.

“Ngươi……”

Diệp Thần mỉm cười nói: “Ta quên nói với ngươi, độc của ta đã được giải.”

“Nếu ta không ngã xuống, ngươi sẽ quên nói cho ta bao lâu?”

Diệp Thần nghĩ nghĩ nói: “Nhiều nhất là một canh giờ.”

Vô nghĩa! Độc nhiều nhất cũng chỉ có tác dụng một canh giờ!

Cảm động vì hắn giúp nàng hút độc đột nhiên tan thành mây khói.

Nghĩ đến chuyện hắn đường đường là nam nhi thân cao bảy thước lại không biết xấu hổ để nàng cõng! Quả thực khiến người ta giận sôi, khiến thiên hạ giận sôi, khiến chúng sinh tam giới lục đạo giận sôi!

“A, Đường Hống Hống.” Lời nói của Diệp Thần đem nàng nhanh chóng kéo ra khỏi tức giận.

Đường Khôi Hoằng quả nhiên đang đi tới. Không biết có phải là nhìn thấy bọn họ, tuyến đường của hắn đột nhiên đổi chiều, rẽ sang hướng khác.

“Đường chưởng môn!” Diệp Thần đột nhiên cao giọng kêu lên.

Đường Khôi Hoằng không quay đầu tiếp tục đi về phía trước, hơn nữa bước chân hình như càng lúc càng nhanh.

“Đường…… chưởng…… môn……”

Đàn chim kinh sợ bay đi.

Bóng dáng Đường Khôi Hoằng khẽ ngừng, bước chân chuyển lại, vẻ mặt mỉm cười đi đến.

Diệp Thần buông hai tay đang khép ở bên miệng xuống.

“Thì ra là Diệp đại hiệp và Đỗ cô nương.” Trong lòng Đường Khôi Hoằng hối hận không ngừng. Sớm biết như thế sẽ không đi con đường này, cho dù có đi thêm vài vòng, cũng tốt hơn đụng phải ôn thần này.

Diệp Thần cười nói: “Đường chưởng môn vừa rồi đi vội vàng như thế có phải đang tìm kiếm cái kia hay không?”

“Cái kia? Cái gì vậy?” Đường Khôi Hoằng mờ mịt.

“Đồng loại của ngài…… người chim nha.” Diệp Thần cười tủm tỉm nói.

Toàn thân Đường Khôi Hoằng cứng đờ.

Diệp Thần lắc lắc đầu nói: “Có điều ta khuyên Đường chưởng môn không nên tìm. Bởi vì trừ ngươi ra, bọn họ đều đã tuyệt chủng rồi.”

Đỗ Phi Phi hiếu kỳ nói: “Vì sao?”

“Còn nhớ rõ câu thơ kia không?” Diệp Thần từ từ ngâm, “Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt.”

Đỗ Phi Phi gật đầu nói: “Thì sao?”

“Ngươi đem từ đầu tiên của câu thơ đầu tiên ghép với từ đầu tiên của câu thơ thứ hai, sau đó lại đem từ thứ hai của câu thơ đầu tiên ghép với từ thứ hai của câu thơ thứ hai, cứ ghép như vậy, thử đọc xem.”

Đỗ Phi Phi gian nan đọc từng chữ một: “Thiên vạn…… sơn kính…… điểu nhân…… phi tung…… tuyệt diệt……” (Dịch tạm: ngàn vạn núi sông đều không còn dấu vết người chim)

“Thấy chưa.” Diệp Thần tiếc nuối xoa tay, “Thi nhân đã sớm dùng phương thức bí hiểm nói cho chúng ta biết, ngàn vạn núi sông đều không còn dấu vết người chim, xem ra đúng là đã hoàn toàn biến mất. Chỉ có ngài, cây to còn sót lại, thật hi hữu.”

“……” Đường Khôi Hoằng quay đầu bước đi. Hắn âm thầm thề, lần sau cho dù Diệp Thần có gào rống toàn bộ Đường Môn, hắn cũng tuyệt đối không quay lại nghe hắn nói một từ!

Nhận thấy tai mắt của Đường Môn trong Trung Tâm thành rất nhiều, Đỗ Phi Phi quyết định lần này thà rằng nghẹn chết, cũng tuyệt đối không cười ra.

Diệp Thần nhìn thân mình run rẩy giống như trẻ nhỏ viết chữ của Đỗ Phi Phi, lên tiếng hỏi: “Động kinh?”

“Phụt!” Đỗ Phi Phi phun một ngụm nước miếng.

Chính giữa cằm và cổ Diệp Thần.

Nước miếng trong suốt theo da thịt trắng nõn chảy xuống, chảy thẳng vào trong cổ áo của hắn.

Con ngươi tối đen chăm chú nhìn nàng.

……

Đỗ Phi Phi nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của hắn, âm thầm nuốt một ngụm nước miêng: “Chi bằng, ta lại cõng ngài?”

*


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.