Bà ngồi xuống ghế cạnh Diệp Lục Tố, bà hỏi chuyện gì đang xảy ra, ông lập tức nói một tràn để xã tức. Ông cụ Diệp im hơi lặng tiếng rất lâu bỗng nói, lập tức khiến bà Diệp bị chặn ngay cổ họng
“Cứ làm theo lời nó đi”
Người lớn tuổi trong nhà cũng quyết, không thể không nghe theo. Không khí trên bàn ăn trì trệ hồi lâu nhưng cũng rất nhanh kết thúc, quả là ăn một bữa cơm hình thức. Cậu nhàm chán ngồi trên sofa ngẩn người, cậu cảm thấy ánh mắt của ba Diệp và mẹ Diệp nhìn anh có chút thù ghét, gần như sinh hận rồi. Che giấu có chút kém, ban đầu quả thật là không để ý, nhưng lộ liễu đến thế cậu cũng đành…
Ngồi thừ người trên sofa đợi anh pha sữa, Dật Tinh Vọng muốn chìa tay lấy đĩa táo hình thỏ anh vừa cắt, điều khiển trên TV cũng chuyển đến bộ hoạt hình yêu thích. Vừa thư thái coi tv, còn kèm theo điệu bộ chủ nhà, Diệp Lục Tố không nhịn được lên tiếng
“Con không định mời trà ta sao?”
“Trà?” Cậu hỏi ngược lại, à đúng nha. Phải mời trà trưởng bối. Dật Tinh Vọng rót một ly, tám phần cung kính đưa đến trước mặt Diệp Lục Tố. Nước trà nóng hổi còn bóc khói, nhưng ông lại không nhận lấy ly ngay, để cậu cầm đến mỏi, trà cũng nguội liền bảo cậu đổi ly mới. Dật Tinh Vọng không nghĩ nhiều, chắc do cậu quên nên ông ta giận dỗi đi? Cũng nhanh tay rót một ly khác, Diệp Lục Tố vẫn ngồi trơ ra làm điệu bộ không hài lòng, không nhận. Thế là trà nguội, lại pha trà mới, lại rót một ly, trà cũng nguội lạnh theo lòng tin của cậu. Dật Tinh Vọng dứt khoát đổ ly trà đã lạnh xuống cái thảm lông dưới đất, vừa nhìn đã biết giá không rẻ. Cậu khinh miệt nhìn ông ta một cái, rồi tiếp tục xem TV. Diệp Lục Tố cáu giận nói
“Con làm gì vậy hả, cái thảm này tận mấy triệu, còn là hàng quý trong buổi đấu giá”
Dật Tinh Vọng không mặn không nhạt nhìn ông một cái, ánh mắt đăm chiêu “Ông làm cái gì vậy, định dùng cái danh cha ức hiếp Diệp Vong Lệnh của tôi? Đừng mơ nữa” cậu vừa lên mạng nhắn một đống, moi ra những chuyện xấu, những rắc rối ông ta gây ra cho Diệp Vong Lệnh, còn ở đây không biết xấu hổ bảo cậu dâng trà? Mơ tưởng cũng thật giỏi.
Diệp Vong Lệnh mang lên cho cậu một ly sữa nóng, nhìn qua đã thấy sắc mặt Diệp Lục Tố không tốt, còn bé con thì đang nằm ườn ngoe nguẩy lông đuôi. Hẳn là vừa gây ra chuyện gì thua vị rồi, Diệp Vong Lệnh ngồi xuống ngay bên dưới chân cậu, bắt đầu xoa bóp, như chẳng có gù lạ lẫm Dật Tinh Vọng còn điều chỉnh tư thế cho thoải mái. Cậu thật lười đến sợ, chỉ là người làm trong nhà vẫn chưa định thần được khi thấy cậu chủ phục vụ người khác thôi. Thật sự không quen nhìn cảnh lạ nha. Diệp Vong Lệnh xoa bóp đến chán rồi, liền ngồi nghịch tóc cậu. Thú vui tao nhã à, nghịch tóc cũng vui đến thế?. Ông nội Diệp không nói, chỉ nhìn thật kĩ đứa cháu trai yêu quý. Ông trở về phòng, lấy ra một cái hộp đen xì, đem đến đưa cho cậu, hoàn toàn làm lơ sự có mặt của Diệp Lục Tố. Ông đi đến đặt cái hộp vào tay cậu, dặn dò về đến nhà mới được mở ra. Chiếc hộp khá nặng, như đang đựng mội khối đá. Không lẽ ông cụ Diệp tặng cậu vàng nguyên khối? Mắt Dật Tinh Vọng liền sáng như đèn pha oto, nếu cạo số vàng ấy ra mang đến casino thì chẳng phải cậu liền trở thành phú nhị đại sao? Người nào đó quên mất bản thân vốn là phú nhị đại khúc khích cười nhìn chiếc hộp trên tay.
Về đến nhà, Dật Tinh Vọng liền hí hửng rủ anh cũng mở hộp, không phải vàng, cậu tiếc nuối nhì vào. Là một khối phỉ thúy? Là loại hiếm có khó tìm, chạm khắc hình rồng, như một con dấu thời vua chúa còn cai trị. Dật Tinh Vọng thì cau màu khó hiểu, chỉ có Diệp Vong Lệnh là bật cười. Hơn ai hết, anh hiểu sự quyền lực của khối ngọc này trong Diệp gia rộng lớn.