Xe đậu ngay trước cửa một tiệm quần áo nhỏ, đi xuống bên dưới một căn hầm là một chuỗi các phòng, Dật Bất Ôn và Dật Kim Uẩn nhanh chóng bế cậu chạy đến trước phòng của bác sĩ Mân, cô là một bác sĩ tâm lý nổi tiếng, ban đầu trực thuộc tổ chức y tế dưới quyền của chính phủ nhưng sau đó vì một lý do mà cô không còn được hoạt động dưới danh nghĩa một bác sĩ tâm lý, cô hiện tại đang được xem là bác sĩ bất hợp pháp của dòng họ Dật nhưng chẳng một ai dám phản đối chuyện này. Dật Tinh Vọng được Dật Bất Ôn đặt lên giường, tay cậu siết chặt khiến lòng bàn tay rỉ máu, càng đi đến gần phòng khám Dật Tinh Vọng có phản ứng càng mạnh liệt, mãi mới an ổn được cậu trên giường thì cậu lập tức bật dậy, chạy thẳng đến góc phòng ngồi xuống, ôm chặt đầu la hét
“Đau quá, đầu…không được đến đây…mau tránh ra…Mân”
Dật Bất Ôn lẫn Dật Kim Uẩn đều ngỡ ngàng, rõ ràng cậu chưa từng được gặp bác sĩ Mân…nhưng ban nãy…Có ý gì? Chưa kịp phản ứng quá lâu, bác sĩ Mân vội vàng đi đến, càng đến gần cậu càng la hét, càng co rụt lại. Một nỗi bất an dấy lên trong lòng hai người anh lớn, Dật Kim Uẩn lẫn Dật Bất Ôn lập tức đi đến, chặn trước bác sĩ Mân.
Mân Huệ Nhi nhìn hai người như hai con sói đang cố bảo vệ một con thỏ, Mân Huệ Nhi nheo mắt trấn an: “Tôi chỉ muốn xem tình hình cậu chủ nhỏ, không có ý gì khác”
Dật Kim Uẩn đẩy gọng kính " Bà nên nhớ, chúng tôi cưu mang bà vì cha của bà từng giúp Tiểu Vọng một lần, bà cũng đừng mong giở trò lên người nó, đến lúc đó, bà sẽ không tin tôi làm gì tiếp theo đâu "
Mân Huệ Nhi cười, gương mặt bà hiền diệu như dòng suối đầu thu" Tôi không dám "
Dật Tinh Vọng tự bấu mình chảy máu rồi, nhưng nhất quyết không cho Mân Huệ Nhi đến gần kiểm ra, Dật Bất Ôn càng nhìn càng cảm thấy không ổn. Anh từng bước đến gần, Dật Kim Uẩn vẫn như gà mẹ đứng canh chừng Mân Huệ Nhi, không cho phép bà ta tiến tới. Anh nhìn cậu, nhìn người em trai còn lại của mình hỏi “Về nhà?”
Dật Bất Ôn cắn môi, mồ hôi lạnh tuông dài khiến anh thêm căng thẳng, chợt một suy nghĩ lóe lên trong đầu. Dật Bất Ôn lập tức lấy ra điện thoại, bấm một dãy số dài, đầu dây bên kia cũng nhanh. hóng nhấc máy “Xin chào, anh Ôn, lâu rồi không thấy liên lạc đấy”
“Bên tao có việc rồi, anh trai của mày hiện đang ở Q đúng chứ?”
“À, vừa hay, ổng vừa về đến nhà này. Anh cần tìm ổng à”
“Ừ, rất gấp, bây giờ tao mang người đến nhà mày. Nhờ anh trai mày tí chuyện”
“Được, em báo anh ấy một tiếng. Anh mau đến”
“Ừ”
Nói xong liền cúp máy, Dật Kim Uẩn bảo Dật Bất Ôn đứng canh, còn mình lại gần cậu, sợ cậu thêm hoảng hốt, anh cúi người xuống thật thấp, nhưng có vẻ cậu vẫn còn sợ hãi rất nhiều. Thế là Dật Kim Uẩn càng đến gần càng cúi xuống, xong lại thành bò trên đất, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì uy danh tổng tài lành lùng coi như mất trắng. Dật Tinh Vọng nhìn thấy phòng khám, rất mờ ảo, nhìn thấy Mân Huệ Nhi đang tiêm cho mình một loại thuốc gì đó, mỗi ngày đều tiêm, rất đau. Còn có Diệp Vong Lệnh, anh lo lắng đứng bên cạnh, nhưng không hề ngăn cản bà ta. Sau đó, lại mờ đi, đến một nơi, có nắng, cây cỏ, thật mát. Cậu trông thấy Diệp Vong Lệnh ở phía trên, bên cạnh là Mân Huệ Nhi đang quỳ thụp, cô ta bị đánh gãy chân rồi thì phải?. À, cánh tay phải biến mất rồi…Dật Tinh Vọng không cảm thấy đau nữa, nhưng nhìn Diệp Vong Lệnh kìa, có vẻ anh rất đau đớn…Anh đang khóc, còn gào lên như thú dữ…Anh mất trí rồi Diệp Vong Lệnh à…Mọi thứ thật mờ nhòe…Cậu nhìn thấy một cái nôi, cậu vừa được sinh ra này…Bên cạnh là mẹ…người cậu không có tí kí ức gì, mẹ thật xinh đẹp…Ồ…Cậu lại chết rồi…Trở về thế giới có Diệp Vong Lệnh… Trở về thời gian trước khi Dật Tinh Vọng đau lòng quá thể mà chết.
Cậu hiểu ra rồi…Hóa ra từ đầu đến cuối đều là cậu. Cậu chỉ được mang đến thế giới khác, sau đó cũng trở về thế giới ban đầu. Vốn dĩ từ đầu, cậu đã là Dật Tinh Vọng… Đây…không phải tiểu thuyết. Đây là cuộc đời mà cậu tự viết ra…Cậu không xuyên vào tiểu thuyết, cậu chính là xuyên về quá khứ của kiếp trước mà thôi…
Nhưng…thật tệ quá, cậu vẫn không lấy lại được lý trí…Một cảm giác sợ hãi rất rõ ràng. Cảm giác bị bỏ rơi…vẫn y như thuở đầu…
Dật Tinh Vọng được mang đến nhà Lý Quân, anh ta nhanh chóng ra mở cửa. Cơ thể cậu vẫn tự nhiên chống cự người lạ, nhưng không quyết liệt như Mân Huệ Nhi. Lý Thần đi từ trên lầu xuống, nhanh chóng lấy ra một liều thuốc an thần, bơm vào ống kim. Vừa trông thấy ống kim cậu liền kịch liệt cựa quậy. Dật Kim Uẩn lẫn Dật Bất Ôn đều nhíu mài…Bao năm qua…rốt cuộc…Dật Tinh Vọng, đứa em trai của họ…Đã xảy ra chuyện gì?
Lý Thần vừa nhìn liền hiểu, anh lấy ra một liều thuốc viên, đưa cho Dật Kim Uẩn, bảo anh đút cậu uống. Quả nhiên là không kháng cự nữa, Dật Tinh Vọng từ từ…từ từ ngủ thiếp đi…
Cậu lại có một giấc mơ thật dài…Cậu trông thấy Diệp Vong Lệnh, đi đến một con hẻm, còn trông thấy anh gặp một bà đồng. Anh và bà ta nói gì đó rất lâu…Sau đó lại đến một khung cảnh kinh hãi đến phát sợ…Diệp Vong Lệnh nằm trên bàn mổ, trái tim của anh bị lấy ra rồi…dường như chẳng có tí thuốc mê nào, anh vẫn còn chút trí lực…Anh cố cử động mắt, nhìn thấy bà ta đang tế đàn…Trong quả cầu thủy tinh, một cậu bé ở một thế giới mới, được đặt tên là Dật Tinh Vọng ra đời…
_______________
Tui tóm tắt đơn giản cho những ai chưa hiểu là ntn
Sau khi Dật Tinh Vọng đau tim vì bị từ chối tình cảm á, thì DTV mém chết nhưng được DVL cứu về. Tuy nhiên bị mất đi thần trí, tinh thần bất ổn. Do từ bé luôn nhận những tổn thương từ gia đình, lớn lên thì lại bị cả bạn bè và người mình thích coi rẻ. Nên cậu bị rơi vào một chứng bệnh tâm lý, tự chốt mình trong tâm trí của mình…Luôn trong tình trạng người thực vật, không muốn tỉnh dậy để đối mặt với thế giới thực.
DVL mới tìm được Mân Huệ Nhi, bả giỏi á. Ban đầu bả định cứu cậu nham thời gian sau thì lại sinh dã tâm, thành ra từ cứu chuyển sang hại, muốn biến cậu thành vật thí nghiệm thuốc của bả. Sau đó dĩ nhiên là cậu không chịu được rồi qua đời, DVL sau khi hiểu rõ ngọn ngành thì xử bà luôn. Nhma không còn DTV nữa…
Anh định đi đến con hẻm rồi tèo trong âm thầm nham gặp bà thầy kia…bả giúp anh làm một lễ tế thần, mang linh hồn cậu hồi sinh chuyển kiếp. Vật tế là trái tim của DVL, được mổ ra trong tình trạng luôn tỉnh táo… Nhưng ở thế giới kia, cậu bắt gặp cuốn tiểu thuyết viết về cuộc đời mình, thế là cậu lại được bà đồng giúp xuyên trở về.