Tiểu Học Tra Ốm Yếu

Chương 37: Dật Tinh Vọng đau tim rồi




Chu Trình tức giận gắt lên:"Làm gì thì cũng phải có chừng mực, đừng có càn rỡ"

Dật Tinh Vọng hai tai ù ù, cậu nghe anh nói thế đầu cũng bắt đầu váng. Cậu vốn không ngờ phản ứng của anh sẽ gay gắt đến thế...cũng không ngờ anh chưa làm rõ mọi chuyện đã vội phán xét cậu, trong mắt anh cậu tùy tiện như thế cơ à? Cậu đã xem Chu Trình như người thân mà lại...thất vọng thật đấy...không biết tả sao nữa...chỉ là...hơi...ấm ức chăng?

Chu Trình bế Liên Bạch lên rồi đi ra khỏi chỗ đó, những người áo đen bấy giờ vẫn còn đang đứa canh ở phía ngoài, cậu chậm rãi nói

"Mấy người trở về được rồi, đừng ở đây xem trò nữa"

Những người đó mới lần lượt ra về, Dật Tinh Vọng ngồi phịch xuống cái ghế Liên Bạch ngồi ban nãy, hai tay cậu bắt đầu túm lấy ngực, mồ hôi lạnh túa ra không ngớt. Đau quá...anh hai...anh ơi...anh......

Đồ của cậu, bị ả ta giành mất rồi, người gây sự là ả cơ mà...Nhưng...chỉ là...nữ chủ chẳng phải người tốt sao...Lần này hành xử có chút khó hiểu.

Chu Trình quả nhiên vẫn làm rất tròn vai nam thứ, anh vẫn là chọn cô ấy, vẫn là không có ai đứng về phía mình...về phía Dật Tinh Vọng...

Ý thức cậu trở nên mơ hồ rồi mất hút, khi mở mắt tỉnh dậy đã đang ở trong một phòng vip của bệnh viện, bên cạnh cậu còn có Dật Bất Ôn...Diệp Vong Lệnh?... Thấy cậu mở mắt, hai người kia liền nhướng người lên hỏi vội

"Em có còn đau không" Một câu hỏi rất đồng thanh được thoát ra từ hai con người vốn được xem như thiên địch.

Cậu định mở miệng trả lời thì cửa phòng lại bật mở, người lần này đi vào là dì Lưu, phía sau còn có...Dật Kim Uẩn?? Chuyện gì đang xảy ra thế, sao những hai con người đáng sợ trong phòng bệnh của cậu thế. Bọn họ định bức chết cậu cho xong chuyện à. Cậu mím môi thật chặt, nhắm tịt mắt lại như thể rất mệt mỏi, không khí trong phòng yên lặng chỉ còn mỗi tiếng lách cách của dì Lưu đang gọt táo. Dật Kim Uẩn thấy cậu không nói gì, anh đi lại ghế ngồi xuống, hai chân bắt chéo vào nhau, mười ngón tay đan lại thật ngay ngắn rồi hỏi

"Nguyên nhân?"

Dật Tinh Vọng nguyên thân hay hiện tại đều rất sợ người này, uy hiếp rất lớn a...

Cậu trả lời chắc nịch:"Cô ta sai người bắt cóc em...là Diệp Vong Lệnh đến cứu em"

Dật Kim Uẩn nhíu mài, anh không ngờ vừa đi công tác về đã hay tin cậu hôm thì biến mất, hôm thì lên cơn đau tim ở chỗ vắng tanh. Không phải lo lắng mà là trách nhiệm khiến anh không thể làm ngơ, đúng vậy, một trách nhiệm của người làm anh

"Tại sao lại đau tim ở chỗ đó?"

Cậu bắt đầu hoảng sợ, nếu cậu nói cậu kêu người bắt cô ả để cảnh cáo thì anh cậu băm cậu mất thôi, nhưng nếu giờ không nói thì anh ấy cũng sẽ băm chết cậu...

"Nói" Dật Kim Uẩn bắt đầu nhấn giọng

"Em...em..."

"..."

"Thuê người bắt Liên Bạch để...cảnh cáo"

"Ừm. Cho nên ả chọc em tức giận?" Anh điềm tĩnh hỏi cậu.

Dật Kim Uẩn thế mà lại không trách cậu?

"Dạ không phải...Là Chu Trình... nhưng cũng do em động vào người của hắn...nên"

"Ừm. Định làm gì tiếp theo?"

"Không gì cả ạ..."

"Không trả thù?"

"Không ạ...Không tiếp xúc với bọn họ nữa"

"Được"

"Anh ơi..." Cậu hơi yếu giọng gọi, nói từ nãy đến giờ cậu cũng đuối lắm rồi, căng hết cả dây thần kinh não bộ

"Hửm" Dật Bất Ôn lẫn Dật Kim Uẩn nhếch mài

"Em...muốn chuyển lớp"

"Không thành vấn đề, sau khi xuất viện liền qua lớp mới" Cả hai lại đồng thanh một ý.

Dật Tinh Vọng mỉm cười sán lạn, hai người anh của cậu cũng bất giác muốn cười theo, nhưng vì hình tượng, khóe môi vừa kéo lên một tí liền hạ xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.