Con ngươi bà chấn động, lúc trước Dật Tinh Vọng còn chẳng thèm nói chuyện với ai, bây giờ cậu đã mở lòng hơn rồi, còn chịu uống hết ly sữa bà đưa đến, đứa trẻ này cũng chịu quá nhiều khốn khổ rồi.
Cậu cầm ly đi đến bên máy rửa chén rồi đặt vào, lúc quay người định lên lầu thì bị gọi
"Dật Tinh Vọng"
Dật Tinh Vọng quay đầu, nhìn về hướng bàn ăn, trên bàn là một ly caffe nóng hổi, cùng một xấp giấy tờ dày cộm, đưa tầm mắt lên cao tí nữa, gương mặt đẹp như tạc tượng hiện ra.
Cậu hơi nhíu mài, trông phong thái này có lẽ là anh cả Dật Kim Uẩn, hiện tại anh là người nắm quyền lớn nhất trong cả nhà họ Dật, tài năng kinh doanh đã bộc lộ ngay sau khi người cha qua đời, toàn bộ trách nhiệm của công ty lớn đổ dồn lên vai anh, anh cũng từ đấy xây dựng nền tảng cho công ty càng thêm vững mạnh, đến nay cũng đã hai mươi tám, công ty nhờ anh chống đỡ đã ngày một phát triển hơn, trở thành một tập đoàn không thể khinh thường, đồng thời cũng tạo nên tiếng vang lớn trong giới kinh doanh, một thiên tài lãnh đạo đội bi thương mà vực dậy.
Dật Tinh Vọng năm nay mới mười bảy tuổi, tức là lúc mười một tuổi Dật Kim Uẩn đã bắt đầu lao lực, cậu hơi cười cười, nhìn người anh cả đang ngồi trước mặt, nói một câu rồi đi mất
"Anh cả, vất vả rồi"
Dật Kim Uẩn ngẩn người như không tin vào tai mình, trong đầu luẩn quẩn năm chữ Anh cả, vất vả rồi.
Dật Tinh Vọng rõ ràng chưa từng dám mở miệng gọi anh là anh cả, từ lúc cậu nhận thức rõ sự chán ghét của các thành viên trong gia đình, một tiếng cũng không thốt ra khỏi miệng, rồi cái gì mà vất vả rồi?? Cậu ta bị ma nhập à.
Nhưng cậu nào có quan tâm nhìu như vậy, theo cậu nhớ không lầm hôm nay là ngày khai giảng, cũng vừa tròn một năm cậu theo đuổi nam chính Diệp Vong Lệnh nhưng vẫn chưa thành.
Dật Tinh Vọng thở ra một hơi, mang balo lên đến trường, cậu cũng đã quyết định sẽ không theo đuổi Diệp Vong Lệnh nữa, dù sao cũng đâu phải người cậu thích.
Giờ cậu chỉ muốn sống tốt, tốt nhất có thể, đến khi căn bệnh tim này tái phát rồi qua đời êm ả, không còn sóng gió, không còn khổ đau.
Cậu mở cửa, bước ra khỏi căn nhà lớn, một luồng gió lạnh lập tức ùa vào, cũng không phải quá lạnh, mà là vì da của Dật Tinh Vọng này tương đối mỏng, không chịu được gió to.
Cậu đi qua bãi sân rộng, nhìn vào gara, các loại xe đắt đỏ cũng đang lấp lánh, nhưng Dật Tinh Vọng bị chán ghét thì làm gì có chuyện có xe riêng, chứ đừng nói là tài xế đưa đón cậu đi học mỗi ngày.
Cậu lại thở dài, đi ra khỏi cổng gọi xe, chiếc xe đỗ phịch trước mặt, Dật Tinh Vọng cứ vậy ngồi taxi đến trường.
Rõ là một cậu ấm nhà giàu có, tiền tiêu mỗi ngày đều được chuyển vào thẻ, nhưng lại không có xe riêng, mua thì cậu có thể dùng tiền mình mua, nhưng tài xế lại chẳng ai muốn làm, nên thôi cứ gọi xe là tiện nhất.
Xe dừng lại trước cổng trường cấp 3 rộng lớn, đây là một ngôi trường hạng A, trường cấp 3 tốt nhất cả nước, thi vào đây một là cậu ấm cô chiêu, hai là học bá thần sầu, trong trường có quy định không được để lộ gia thế nhà mình, nên không phân cao thấp nhờ tiền của, cấp bậc ở đây được phân theo thực lực mỗi người, nhưng ai nấy đều rõ, cho dù học tệ nhất nhì trường A thì vẫn giỏi hơn hàng tá người bên trường khác.
Dật Tinh Vọng chậm chạp đi đến bảng tin xếp lớp, sau đó dựa theo sơ đồ đi vào lớp học..