Editor: lonbia
Theo bản năng truy hỏi tới cùng, làm cho Vô Tà cũng giật mình sửng sốt, bên tai bỗng nhiên vang lên câu hỏi lúc nãy của Tần Yến Quy: “Vô Tà, ngươi đối với chuyện của ta, tại sao lại quan tâm đến như vậy?” Ánh sáng màu trời nhẹ nhàng mà như chạm vào đáy lòng của nàng, chế giễu nàng, hôm nay ngươi làm sao để biện giải cho bản thân mình đây?
Hiên Viên Vân Nhiễm cũng không phát giác ra sự khác thường của Vô Tà, nàng một cước đá hòn đá bên chân, cúi đầu, làm cho Vô Tà không thấy rõ được nét mặt của nàng: “Từ nhỏ ta đã thích Tam ca, ta cho là Tam ca nhất định cũng thích ta, ta ở Bắc Tề, mỗi ngày sẽ đến nơi của phụ hoàng, bởi vì quan lại sẽ hướng phụ hoàng bẩm báo Biện Quốc đã xảy ra chuyện gì, không phát sinh chuyện gì, ta cũng không quan tâm cái khác, ngoài việc trên đời này có cô gái nào so với ta tốt hơn để trở thành Tuyên vương phi của Tam ca! Ta mỗi ngày phải lo lắng đề phòng, hướng phụ hoàng thuyết phục phụ hoàng đi Biện Quốc, phải gả cho Tam ca, nhưng phụ hoàng lại không đồng ý, còn tức giận nói, chờ ta cập kê, sẽ tự mình gã ta đi, phải gã đi thật xa, dù sao trái tim ta đã sớm bay xa, trong mắt ta căn bản không có phụ hoàng, không có Bắc Tề chúng ta.
Ta nghe liền thật cao hứng, phụ hoàng thật sự tức giận, từ đó mỗi ngày ta đều mong thời gian qua nhanh một chút, nhưng như vậy ta lại cảm thấy mỗi ngày lại trôi qua đặc biệt chậm, ta sợ vạn nhất trễ một chút, Tam ca cưới người khác thì phải làm sao đây? Hoàn hảo Tam ca không có làm ta thất vọng, ta cho rằng nhiều năm như vậy mà Tam ca vẫn chưa nạp thê thiếp, hay lấy Vương phi, nhất định đang đợi ta lớn lên, cho dù không phải là vì ta, thì nhất định là do trên thế gian này vẫn chưa có cô gái nào làm cho Tam ca yêu nàng, chờ Tam ca gặp được ta, đến lúc đó sẽ biết ta chính là cô gái tốt nhất trên thế gian này! Ta mỗi ngày mong đợi, cuối cùng đã tới tuổi cập kê, sinh thần hôm đó, chuyện thứ nhất chính là nói cho phụ hoàng nghe chuyện đó, phụ hoàng tức giận, nhưng cũng không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là đưa thư liên hôn cho hoàng đế Biện quốc, đưa ta sang.....”
Từ nhỏ Hiên Viên Vân Nhiễm đã là chúng tinh phủng nguyệt - sao quanh trăng sáng, làm cho người ta cưng chìều dụ dỗ, không người nào là không xua nịnh nàng, tự nhiên sẽ tâm cao khí ngạo, nếu như nàng là một cô gái tốt như vậy, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, thân phận vô cùng tôn quý, vua Bắc Tề lại yêu thương nữ nhi của mình nhất, chắc chắn sẽ thập phần kiêu ngạo, cho là Tần Yến Quy không có lý do gì không yêu thương nàng, không chịu lấy nàng.
Dẩu dẩu môi, Hiên Viên Vân Nhiễm tựa hồ có chút ủy khuất, ngồi xuống tại chỗ, ôm đầu gối cáu kỉnh: “Hôm đó ta đi đến phủ của Tam ca, nói với Tam ca là ta muốn gả cho hắn, lúc ấy Tam ca liền không đáp ứng, nhưng ta tuyệt đối không nổi giận, chỉ cần Tam ca lấy ta, tất nhiên là biết ta tốt, đến lúc đó ta tìm hoàng thượng ban cưới, thánh chỉ được ban xuống, coi như Tam ca không muốn lấy ta cũng phải lấy!
Sau đó ta lại suy nghĩ, Tam ca từ chối lấy ta, có phải hay không hắn không biết đó là chủ ý của phụ hoàng ta, phụ hoàng thương yêu ta, ta xuất giá lấy chồng, nhất định phải là thân phận tôn quý nhất Biện quốc, không thể để ta kém hơn người khác một bậc. Nếu như Tam ca lấy ta, phụ hoàng ta nhất định sẽ xem hắn như con trai của mình mà trợ giúp, hắn muốn, phụ hoàng ta nhất định sẽ cho hắn. Ta muốn Tam ca cam tâm tình nguyện lấy ta, dù sao trong lòng Tam ca cũng không thích ai, lấy ta, không phải cũng sẽ may mắn hơn người khác hay sao?
Cho nên cung yến hôm đó, chính là để tuyên bố Bắc Tề cùng Biện quốc liên hôn, ta cố ý ăn mặc thật xinh đẹp, ta muốn cho Tam ca thấy rõ bộ dáng xinh đẹp của ta, làm cho Tam ca thích ta. Bữa tiệc trước, ta đã tiếp cận được Tam ca, ta nói với hắn: “Tam ca tại sao huynh không chịu lấy ta? Chẳng lẽ huynh đã có người trong lòng rồi sao?”, ta tất nhiên không tin, trừ ta ra, trên đời này không có bất cứ cô gái nào có thể xứng được với Tam ca. Tam ca nói với ta một câu, “Có thể không có đi”, ta vừa nghe liền biết ta có cơ hội, ta thật sự rất cao hứng, ta liền hỏi hắn: “Tam ca, huynh có muốn ngôi vị hoàng đế không?” Tam ca cười với ta, thản nhiên trả lời ta “Muốn thì như thế nào, không muốn thì như thế nào”, ta nói với hắn như vậy tất nhiên là muốn làm cho hắn động tâm mà cưới ta, ta muốn nói cho hắn, cưới ta có rất nhiều lợi ích, ta xinh đẹp, ta còn là công chúa, ta cũng không làm mất thể diện của hắn, hơn nữa lấy ta, thì tương đương với lấy cả Bắc Tề, Tam ca có chỗ dựa là Bắc Tề, phụ giúp hắn một tay, nhưng ngươi không thể nào ngờ tới là Tam ca thế nhưng lại nói.....”
Vô Tà bị gạt qua một bên, Hiên Viên Vân Nhiễm không hề để ý đến nàng, tự mình nói chuyện, Vô Tà chỉ đành phải cười khổ, đừng nói là nam nhân, ngay cả nàng, giờ phút này thấy bộ dáng Hiên Viên Vân Nhiễm ủy khuất thương tâm đến độ rơi cả nước mắt như thế cũng khơi dậy ý định thương hoa tiếc ngọc.
Ngày thường bộ dáng Hiên Viên Vân Nhiễm vốn là xinh đẹp động lòng người, suy nghĩ đơn thuần, giống như một đóa hoa được người ta bảo vệ cực kì tốt, chưa bao giờ bị khước từ thẳng thừng như vậy, giờ phút này chớp mũi lại hồng hồng, nước mắt rơi xuống trong suốt như hạt châu, lách cách rơi xuống mặt đất, Vô Tà thật khó có thể tưởng tượng ra, đối mặt với mỹ nhân như vậy, mà Tần Yến Quy lại có thể trước sau như một thờ ơ vô tình như vậy, bộ dáng không chút mảy may để ý, làm cho vị công chúa này một phen tương tư.
Trong lòng Vô Tà suy nghĩ một phen, nhớ lại lời sư phụ đã nói khi ở trong phủ, Tần Yến Quy thật sự không tính là người tốt lành gì, cô gái nào yêu hắn, nhất định là kiếp trước làm quá nhiều tội ác.......
Trong lòng Hiên Viên Vân Nhiễm phiền muộn khổ sở, thấy vẻ mặt đồng tình của Vô Tà, tựa như tìm được một người tri kỉ: “Tam ca nói, có lẽ hắn không có người con gái mình thích, nhưng hắn lại có người con gái muốn lấy, cho nên hắn không thể lấy ta, cho dù ta đã nói ra những lợi ích đó, thật sự rất mê người.......”
”Có người con gái muốn lấy?” Vô Tà ngẩn ra, đáy mắt khẽ run lên, hình như cũng chưa bao giờ nghe qua chuyện này.
Thấy phản ứng đó của Vô Tà, Hiên Viên Vân Nhiễm chỉ coi nàng quá bất ngờ, không khỏi cười khổ: “Thì ra ngươi cũng không biết, ta thấy ngươi cùng Tam ca thân cận như vậy, còn nói là biết rõ mọi chuyện. Nếu lúc trước biết rõ chuyện này, ta cũng không mấy khổ sở, nhiều nhất là không cam lòng, ít nhất mọi người trong mắt của Tam ca đều giống nhau, từ nhỏ ta cùng Tam ca quen biết, có thể trong lòng Tam ca ta cùng những cô gái khác không cùng một dạng, hôm nay ngươi mới biết, nhân vật như Tam ca, trên đời này cô gái muốn gả cho hắn đếm không xuể, ở trong Tuyên vương phủ vẫn chưa có cô gái nào có thể sánh vai cùng hắn đi đến hết đời, cũng không phải bởi vì trong mắt Tam ca không tồn tại bất kì cô gái nào, vốn dĩ là người kia có thể theo như lời Tam ca nói, hắn chưa chắc thích nàng, nhưng là người tương lai hắn muốn lấy.......
Ta đang suy nghĩ, Tam ca muốn lấy vợ, vậy nhất định là bởi vì nàng có thể mang đến rất nhiều lợi ích cho Tam ca, thậm chí có thể nhiều hơn so với ta, cho nên Tam ca mới không muốn cưới ta. Nhưng ta lại nghĩ không ra, trên thế gian này lại có thể so sánh khi lấy có giá trị hơn ta? Cho nên ta liền hỏi Tam ca, người kai là ai, nàng có phải ưu tú hơn so với ta hay không, tại sao hắn không thể ngay lập tức lấy nàng, ta cũng không cần si ngôc nhiều năm như thế......
Tam ca nói, nàng còn nhỏ, thậm chí đối với hắn mà nói, có thể bị nàng luyên lụy, chớ nói chi là mang lại lợi ích, nhưng hắn sẽ lấy nàng, rất nhiều năm trước hắn đã biết rõ mọi chuyện.......Ta cho là Tam ca chờ ta lớn lên, đến khi ta lớn lên rồi mới biết, thì ra người Tam ca đợi không phải là ta, mà là một người khác, thậm chí còn phải đợi nàng thêm mấy năm nữa.......”
Ba!
Vật trong tay Vô Tà run lên, hẳn là đã bẻ gãy cây quạt giấy trong tay, nghe thấy âm thanh đó Hiên Viên Vân Nhiễm ngẩng đầu lên, dừng không nói tiếp, vì vậy xung quanh cũng chợt an tĩnh, im lặng đến nỗi có thể nghe thấy được tiếng hít thở xung quanh.
Nước mắt vẫn còn vươn trên mặt nàng, đang nhìn Vô Tà bằng đôi mắt trong trẻo có chút nghi hoặc, tuổi Vô Tà còn quá nhỏ, cho dù là một đứa bé trai cũng thể nào có khí lực lớn như vậy, tay dùng lực một cái liền ngay lập tức bẻ gãy cây quạt giấy, những mảnh vụn của cây quạt giấy rơi xuống đất.
Tim của Vô Tà đập nhanh và loạn nhịp cúi đầu xuống đất, nhìn tay xuống tay phải của mình, mới vừa rồi có chút thất thần, mấy ngày qua võ công của nàng có chút tiến bộ, lúc nãy nhất thời quên khống chế lực trong tay.......
Mặc dù Hiên Viên Vân Nhiễm kinh ngạc, nhưng cũng chỉ cho rằng Vô Tà có thiên phú trời sinh, cũng không để ở trong lòng: “Tần Vô Tà, ta không kêu ngươi là tiểu hoàng thúc, vì ngươi chính là người bạn tri kỉ tốt nhất của ta, hôm nay ta nói nhiều như vậy, ta thật lòng thật dạ với ngươi, thậm chí những chuyện không nên nói cũng đã nói với ngươi, ngươi đừng làm ta thất vọng, từ nay về sau, chúng ta chính là bằng hữu tốt của nhau.”
”Công chúa! Công chúa! Công......”
Thị nữ Đông cung Hứa thị rốt cuộc cũng đã phát hiện ra tung tích của công chúa mình, vẻ mặt đầy lo lắng đi tới, Hiên Viên Vân Nhiễm biết là mình sắp phải đi về, không khỏi biến sắc, tùy tiện lau mặt của mình một cái, đứng dậy, kéo tay nhỏ bé của Vô Tà, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa tha thiết nhìn nàng: “Tần Vô Tà, ta cũng không dối gạt ngươi, trong lòng ta oán trách Tam ca, cũng oán trách đứa bé kia, gả cho thái tử ca ca, chính là lựa chọn của ta, ta sẽ không hối hận, Tam ca không muốn cưới ta, một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ phải hối hận! Nhưng trong lòng ta thật sự không cam lòng, ta muốn biết, tại sao Tam ca không chờ ta lớn lên mà cưới làm vợ, lại chờ một người khác, ta mặc kệ Tam ca có thích nàng hay không, cũng muốn biết nàng cuối cùng là người nào, nàng có gì tốt hơn so với ta, bí mật của ta chỉ nói cho một mình ngươi biết, ta từ Bắc Tề đến, tuy là sinh sống mấy năm trong cung của Biện Quốc, nhưng vẫn là người của Bắc Tề, ta muốn điều tra cũng không thể nào tìm ra cô gái ấy là ai, Tam ca nói, nàng còn nhỏ, lúc trước ta còn ở Biện quốc, chưa từng nghe qua nàng, nhất định chuyện xảy ra sau khi ta về Bắc Tề, nàng nhất định là so với ngươi giống nhau, có lẽ là con của một đại thần nào đó......Nếu như ngươi biết nàng là ai, phải nói ngay cho ta biết, được không?”
Sắc mặt Vô Tà trầm tĩnh, đôi môi mím thật chặc lại, cũng không có trả lời Hiên Viên Vân Nhiễm, mắt thấy mấy thị nữ đang đi đến gần, Hiên Viên Vân Nhiễm không khỏi có chút nóng nảy, nắm thật chặc tay Vô Tà: “Ngươi mau trả lời ta đi, ta cũng chỉ có thể nhờ ngươi giúp đỡ, ta cũng đã nói cho ngươi biết bí mật của mình rồi!”
”Công chúa, ngài làm sao thế........Ngài mau theo nô tỳ trở về đi thôi.”
”Nhanh lên, lấy áo choàng cho công chúa mặc vào, để công chúa còn trở về.”
”Công chúa.....”
Bên này Hiên Viên Vân Nhiễm bị bọn cung nữ tìm được chuẩn bị mang trở về, có lẽ là sợ vị tiểu tổ tông này chạy mất, cước bộ của cung nữ cũng có chút nhanh hơn, Vô Tà đứng tại chỗ, tròng mắt đen nhánh thẫm lại, vẻ mặt nàng lạnh băng, tựa hồ như có điều suy nghĩ, từ đầu đến cuối cũng không trả lời câu hỏi của Hiên Viên Vân Nhiễm, Hiên Viên Vân Nhiễm cố gắng quay đầu trở lại nhìn nàng, bỏ lại một câu: “Chúng ta chính là bằng hữu tốt nhất của nhau, ngươi đừng làm ta thất vọng!”
Cho đến khi Hiên Viên Vân Nhiễm cùng cung nữ của mình biến mất khỏi tầm mắt, Vô Tà vẫn duy trì tư thế kia, giống như đang thất thần, yên lặng nhìn phương hướng Hiên Viên Vân Nhiễm rời đi, hồi lâu, con ngươi đen nhánh dần lấy lại tiêu cự, chậm rãi dâng lên một tầng sương mù, làm cho người ta không nhìn thấy rõ suy nghĩ của nàng.
Nơi này cách Đông cung không tính là quá xa, Đông cung vẫn như cũ là nơi phi thường náo nhiệt, Vô Tà bỗng nhiên rũ mi mắt xuống, đôi môi khẽ nhúc nhích: “Người muốn kết hôn......”
Gò má của nàng tự nhiên nóng lên, mơ hồ lại có chút tức giận, đáy lòng cũng một mảng mờ mịt, giống như có cái gì đó đang kêu gọi, nhưng lại vừa giống như không có ý tốt mà mời gọi, muốn dẫn nàng từng bước từng bước đến cái hố đã chuẩn bị sẵn, chờ nàng rơi xuống một cách thật thảm hại, không cho nàng hướng đến thứ mà nàng suy nghĩ, nếu như nghĩ sai, chẳng phải tự cho mình là đúng sao?