Editor: Trịnh Phương.
Xét về kĩ thuật cưỡi ngựa, Vô Tà không phải là không biết một chút gì, thậm chí là có thể xem như có một chút thành tựu. Chính là khiTần Tĩnh còn sống thì cũng không nhịn được mà luôn thán"Con ta là thiên tài", còn tặng nàng một con ngựa gọi là Truy Phong cho nàng cưỡi. Chỉ tiếc là tính tình Truy Phong trời sinh dịu ngoan, lại bị Tần Dung làm cho phát cuồng, vì cứu nàng, Tần Xuyên liền trực tiếp chặt đứt một chân của nó. Truy Phong của nàng chỉ là không có kỳ danh, không nổi tiếng như Truy Nguyệt, Truy Nguyệt này mới thật sự là nhân vật hung ác, thật xem Vô Tà trở thành kẻ thù lớn, hận không thể quăng nàng ra xa. Tính tình của nó cứng đơ giống hệt như là một ngọn lửa mạnh mẽ có thể thiêu đốt mọi thứ!
Sắc mặt Vô Tà chợt biến, Truy Nguyệt không dễ khống chế, trên người lại thêm không có bất kỳ dây cương trói buộc nào, vó trước hất lên một mảng băng tuyết lớn, nó giơ cao chân đạp loạn ở giữa không trung, nghển cổ hí dài, Vô Tà cả kinh, thân thể cuống quít lao về phía trước, hai cánh tay ôm lấy cổ của Truy Nguyệt. Gió lạnh giống như một lưỡi dao cắt vào gò má nàng, thân thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị Truy Nguyệt hung hăng hất ra giống như mảnh giấy vụn bình thường. Truy Nguyệt hình như cũng nổi giận, mạnh mẽ lao lên, nhiều lần lấy tốc độ giống như tên bắn tốc độ bắn mà làm loạn. Sau đó, nó đột nhiên quay đầu, nghiêng người đụng vào tảng đá xanh. Vô Tà cắn răng thật chặt, trên tay thậm chí nắm rất nhiều lông bờm rút ra từ trên người Truy Nguyệt. Truy Nguyệt đau đến nhe răng trợn mắt, càng thêm điên cuồng chạy loạn lên.
Chợt, Vô Tà cảm thấy xương sống lưng đau nhói, đầu óc mơ hồ, bị Truy Nguyệt hất cả người văng ra ngoài, sau lưng đập vào tảng đá xanh, đụng một cái rơi xuống đất, đau đến nỗi hít vào một ngụm khí lạnh, y phục trên người cũng đã rách nát nhiều chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn đổ mồ hôi hột.
Thành công quăng nàng xuống, Truy Nguyệt hiển nhiên vô cùng hài lòng, hai lỗ mũi phát ra tiếng hít thở hồng hộc, cặp mắt kia còn khiêu khích nhìn chằm chằm Vô Tà, tựa như đang cười nhạo Vô Tà vô dụng, cuối cùng còn không phải là bị nó ném xuống rồi sao. Đáng giận là lông của mình cũng bị Vô Tà lôi xuống vài dúm. Truy Nguyệt giận đến mức dùng sức đảo qua, tựa như đùa dai mà vẩy qua cái đầu đầy tuyết của Vô Tà, còn cố ý dùng cái đuôi vung cho nàng choáng váng đầu óc.
Vô Tà không ngờ tới con ngựa này còn có chiêu này, tính khí này còn cứng đầu hơn so với nàng. Vô Tà tối mặt, thế nhưng thật sự là vững vàng rơi xuống. Sắc mặt nàng trắng bệch, thử nhiều lần nhưng lại không thể tiếp tục bò dậy, cả người mệt rã rời, nàng theo bản năng nhìn tới chỗ Tần Yến Quy, tầm mắt của hắn cũng đang không chút để ý nhìn tới, rơi vào trên người nàng. Trong trường hợp này, hắn lại làm như không thấy tầng mồ hôi lạnh trên mặt nàng, vẫn đưa mắt từ trên cao nhìn xuống nàng như cũ, vẻ mặt lạnh nhạt, không có chút đồng tình nào, giống như đối với bất cứ chuyện gì cũng thờ ơ như vậy.
Cỗ ý lạnh thấm vào tứ chi từ bốn phía, sau đó là trong thân thể, Vô Tà ngơ ngẩn. Tần Yến Quy nhìn nét mặt của nàng, bình tĩnh tựa như ở bên xem một đứa bé không tự lượng sức mình đang không ngừng ngã lộn đầu, nhưng vô luận nàng ngã bao nhiêu lần, Tần Yến Quy cũng sẽ không có nửa phần thương hại hay là xem thường. Giờ phút này hắn rất lạnh nhạt, Vô Tà dường như cảm nhận được một loại áp lực vô hình. Hắn không phải phụ vương nàng, phụ vương thấy nàng ngã ngựa thì sẽ rất đau lòng, nhưng Tần Yến Quy đối với nàng lại cực kỳ nghiêm khắc. Cho dù hôm nay nàng vì chinh phục Truy Nguyệt mà ngã gãy chân, có lẽ hắn cũng sẽ không nhíu mày một chút.
Giờ phút này, vẻ mặt Vô Tà cực kỳ quật cường, tựa như là bị uất ức gì. Trong làn gió lạnh mãnh liệt, băng tuyết lạnh thấu xương, khóe môi Tần Yến Quy cũng không ấm không nóng mà chậm rãi giương lên, ý tứ ưu nhã và nguy hiểm hiện ra nhẽ bẫng: "Xem ra là ta đánh giá cao ngươi."
Hắn nhàn nhạt phất tay áo, xoay người sang chỗ khác. Tuyết bay đầy trời, khi rơi xuống đầu vai của hắn lại phiêu tán theo động tác của hắn. Nhưng động tác xoay người của hắn bỗng nhiên dừng lại, tròng mắt đen nhánh khẽ híp lại, tựa như cũng có một cái chớp mắt hơi kinh ngạc, chỉ nghe thấy tiếng kêu ré không thể nhịn thêm lần nữa của Truy Nguyệt vang lên từ sau lưng. Tiểu tử này không chút lưu tình bị quăng xuống khỏi lưng ngựa lại dám tiếp tục trèo lên trên lưng Truy Nguyệt, lại bị nó lần lượt hất xuống dưới. Một người một ngựa giằng co, cũng không biết trải qua bao lâu, Truy Nguyệt kêu ré một lúc lâu cũng có chút kiệt sức, hình như cũng hơi sợ tên tiểu tử khó dây dưa này, từ đáy lòng tựa lại sinh ra một tia kính ý, không cam không nguyện phiền não đi lòng vòng tại chỗ, nhưng dù gì lần này cuối cùng cũng không có lại ném Vô Tà xuống.
Truy Nguyệt hiển nhiên vẫn hết sức bất mãn, thở phì phò tức giận. Vô Tà có thể vẫn êm đẹp ngồi ở trên lưng nó, thật giống như nó đang bị nàng lấy ra để chơi đùa vậy. Nó ra vẻ khinh thường ngẩng cao đầu lên, một bộ dạng người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ.
"Ngươi. . . . . ." Vô Tà cũng đã kiệt sức, cả người cực kì nhếch nhác, xương cốt toàn thân đều giống như mệt rã rời. Một tay nàng lôi lông bờm trên ngực Truy Nguyệt, chỉ sợ con ngựa giảo hoạt này lại đột nhiên dùng sức lực hất mình ra ngoài, một cái tay khác lau đi máu ở khóe miệng thật nhanh. Nàng thở hổn hển, thủy mâu đen nhánh chậm rãi hiện lên một tầng nụ cười như có như không, khóe miệng cũng mơ hồ cong lên: "Ngươi đánh giá thấp ta."
Tần Yến Quy quả thật là có chút ngoài ý muốn. Tính khí của đứa bé này ngược lại còn muốn cứng đầu hơn so với tưởng tượng của hắn một chút, nếu như nàng muốn. Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười nhạt, ngược lại không có keo kiệt mà khích lệ Vô Tà, chỉ là nụ cười cực kỳ nhạt, rõ ràng chưa từng đạt được đến đáy mắt hắn: "Rất tốt."
Vô Tà ngẩn ra, cuối cùng nhếch môi cười, tính trẻ con bỗng thoáng qua, ngây thơ lãng mạn, cực kì thành thật, cực kì hợp với khuôn mặt của nàng, chỉ là gò má nàng đã đỏ lên khác thường, thân người nhỏ bé ngồi ở trên lưng Truy Nguyệt quả nhiên chợt thoáng một cái, hơi sức cả người đột nhiên bị rút hết, trước mắt bỗng tối sầm, ngã từ trên ngựa xuống ...
Tần Yến Quy cau mày, mang theo mùi đàn hương lạnh lẽo chợt phi tới. Tay áo tán loạn cho dù là trong màn trời tuyết bay cũng cao nhã khó lường giống như không ai có thể đuổi kịp, bóng dáng kia giống như một trận gió xẹt qua, dễ dàng tiếp được Vô Tà rơi xuống ngựa. Vô Tà chỉ cảm thấy cả người chợt nhẹ bẫng, quần áo đã sớm ướt đẫm, băng tuyết dính vào trên người, lạnh đến thấu xương, vết thương chằng chịt.
Mặc dù cả người Vô Tà ướt đẫm, vừa ấm áp lại cực kì nóng bỏng, gò má ửng hồng, mơ hồ lộ ra bệnh trạng, hẳn là sốt cao.
Vô Tà có chút mờ mịt mở trừng hai mắt, mí mắt nặng nề, cảm giác rất buồn ngủ, lại vô cùng lạnh, liền theo bản năng muốn tìm tới một nguồn nhiệt. Tần Yến Quy dừng một chút, cảm thấy con mèo nhỏ trong ngực đang ngày càng dính sát vào mình, hắn hình như là nghĩ đến việc có nên vì vậy mà buông tay ném nàng xuống hay không. Mặc dù Vô Tà vẫn còn mơ hồ, nhưng bản năng cùng phản ứng của nàng lúc này lại hết sức nhanh nhạy, bàn tay nhỏ bé níu thật chặt lấy Tần Yến Quy, nhất quyết không thả. Tần Yến Quy nhíu mày, nhưng rốt cuộc vẫn không vì vậy mà buông tay ném Vô Tà xuống.