Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 47: Đi chinh phục nó




Vô Tà chạy theo có chút thở gấp, cũng thật là lạ, vì đợi nàng, Tần Yến Quy bước đi rõ ràng không hề nhanh nhưng vẫn làm nàng đuổi theo có chút không thở nổi, chỉ cảm thấy hôm nay thân thể hình như nặng hơn trước kia, ngay cả chân cũng khó nhấc lên khỏi mặt đất.

Đi theo sau Tần Yến Quy không biết bao lâu, trong tuyết chợt hiện ra một bóng dáng màu đen sáng bóng hoàn toàn đối lập với ngân bạch đầy trời, bóng đen này giống như một tia chớp từ trống rỗng nhảy ra, Vô Tà sững sờ, trong mắt không nhịn được lộ ra kinh ngạc. Mặc dù nàng không biết nhiều về ngựa nhưng cũng biết con ngựa kia tuyệt đối không phải vật phàm, chỉ vì thân hình thon dài kiêu căng đứng sừng sững giữa tuyết trắng xóa này lộ ra khí phách quân lâm thiên hạ, cực kỳ kiêu ngạo bất tuân đủ để cho anh hùng trong thiên hạ sôi trào.

Hình như nhận ra Vô Tà đang nhìn nó, nó từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng, sau đó lổ mũi khẽ hừ một hơi, cũng không thèm ngoảnh lại nhìn.

Lại bị một con ngựa coi thường...... Vô Tà sờ sờ mũi của mình có chút xấu hổ, ánh mắt con tuấn mã này nhìn nàng rạng rỡ có hồn, thần thái sáng láng, tuấn mã ngạo mạn như thế, không đến gần cũng đã mãnh liệt làm người ta cảm thấy khó có thể thuần phục.

Tần Yến Quy đang khoanh tay đứng đó, tay áo bào rộng ở nơi gió tuyết này bị thổi tung bay, áo trắng như tuyết, tóc đen bị thổi ngược tùy ý ra sau như muốn hòa vào trong núi tuyết mênh mông này, hắn khẽ nâng môi chứa ý cười như không cười, ánh mắt thâm thúy lẳng lặng dừng lại trên tuấn mã xinh đẹp hoàn mỹ kia, không biết có phải Vô Tà bị ảo giác hay không, nàng giống như thấy được một màn hí kịch, hắc mã toàn thân kiêu ngạo từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống bọn họ chợt hưng phấn, cảm xúc tựa như biến thành đứa bé, thấy Tần Yến Quy thì vui vẻ từ chỗ cao chạy như bay xuống.

Dáng vẻ chạy như điên trong tuyết kia cực kỳ kinh diễm!

Trên người nó không có yên ngựa hay bất kỳ trói buộc nào, Vô Tà nhìn ra được, nó tự do như một cơn gió không hề bó buộc, kiêu ngạo bất tuân thuộc về thiên địa này, đây là một con ngựa vô cùng có linh tính, có thể nói là thần câu!

Nó đi tới bên cạnh Tần Yến Quy, chạy vài vòng quanh hắn lấy lòng, nhiều lần cố gắng dùng đầu ủi Tần Yến Quy, thái độ thân mật lấy lòng này cùng lúc ngạo mạn vô lễ với Vô Tà vừa rồi, quả thực là khác nhau một trời một vực.

”Truy Nguyệt.” Tần Yến Quy giơ lên khóe môi ngậm ý cười, tựa như rất quen thuộc với Truy Nguyệt, mà ngạo mạn như Truy Nguyệt ở trước mặt hắn lại như một đứa bé cực kỳ dịu ngoan, ánh mắt nóng bỏng như anh hùng luyến tiếc anh hùng, mặc dù trong mắt không coi ai ra gì cũng không dám ở trước mặt Tần Yến Quy tự cao tự đại, ngược lại có phần đáng yêu.

Có lẽ, thế gian này cũng chỉ có nhân vật như Tần Yến Quy mới có thể được Truy Nguyệt dịu ngoan lấy lòng như thế.

Tần Yến Quy nâng lên một tay không chút để ý vuốt ve lông bờm mềm mại trên lưng Truy Nguyệt, cúi đầu liếc nhìn Vô Tà, lúc này Vô Tà đang trợn mắt há mồm nhìn Truy Nguyệt vui vẻ dùng đầu không ngừng cọ tay hắn.

”Ngươi rất thích nó?”

Chợt nghe lời hắn nói, gò má Vô Tà nóng lên, giật mình nhìn chằm chằm Truy Nguyệt, ánh mắt nóng rực: “Ta......”

Khóe môi Tần Yến Quy như có ý cười nhạt đến mức làm người ta ngẩn ngơ tưởng như chỉ là ảo giác, nhưng chớp mắt một cái, Vô Tà chợt la lên một tiếng, chỉ cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng, trong lúc nhất thời khó thích ứng đã kinh sợ kêu lên, đợi phục hồi lại tinh thần, bản thân đã ngồi trên lưng Truy Nguyệt,, hình như Truy Nguyệt cực kỳ bất mãn với việc Vô Tà dựa gần, cái đuôi sau lưng nhịn không được quét tới quét lui, dưới chân cũng nóng nảy nhảy loạn lên, cố gắng ném Vô Tà xuống, sắc mặt Vô Tà quẫn bách, khuôn mặt nhỏ nhắn co quắp bất an.

Tần Yến Quy nhướn mày, dường như không ngờ tới người dũng mãnh thiện chiến như Tần Tĩnh lại không dạy “nhi tử” của mình bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung cơ bản nhất, nhưng trên mặt hắn cũng không có nhiều biểu cảm, không khinh thường cũng không cười nhạo, hiếm khi giữ lại chút mặt mũi cho Vô Tà lại làm nàng càng thêm quẫn bách giống bị người phát hiện ra bí mật không nên phát hiện.

Một giây tiếp theo, bóng dáng màu trắng nhàn nhạt đứng bên người nàng đột nhiên bay lên lưng ngựa, Vô Tà chỉ cảm thấy sau lưng ấm áp, hai tay thon dài của hắn đã vòng Vô Tà ở giữa, áo bào màu trắng rộng lướt qua gò má Vô Tà, mang theo mùi đàn hương nhàn nhạt, trong nội tâm Vô Tà khẽ động, thân thể nho nhỏ cũng không dám lộn xộn, có chút cứng ngắc.

Một tay hắn đỡ Vô Tà thiếu chút nữa bị Truy Nguyệt ném xuống, một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ Truy Nguyệt lo lắng xao động, không lý do khiến tình hình ổn định lại, làm một người một ngựa trên tuyết không hiểu an tâm xuống.

”Ta phát hiện Truy Nguyệt trong núi tuyết, tính tình nó ngạo mạn, ít ai có thể thuần phục nó.” Giọng nói Tần Yến Quy nhàn nhạt như đang nói một chuyện cực kỳ bình thường, giống như thời tiết hôm nay thế nào: “Ngươi muốn nó, cũng không phải là không thể.”

”Ngươi...... Muốn đưa nó cho ta?” Vô Tà có chút kinh ngạc, Truy Nguyệt lại như nghe hiểu lời của nàng..., có chút bất mãn hí lên, thái độ này, hiển nhiên đối với Tần Vô Tà cực kỳ khinh thường như cười nhạo nàng không biết tự lượng sức.

Giống như nghe được chuyện buồn cười, Tần Yến Quy như có như không thấp giọng cười một tiếng, đột nhiên Truy Nguyệt xao động, nàng không thể khống chế ngã ra sau, ngã vào lòng Tần Yến Quy. Vô Tà ngẩn ra, gò má đột nhiên nóng lên, ưỡn thẳng sống lưng, tựa như cảm thấy cực kỳ lo lắng, Tần Yến Quy không có nhận thấy được Vô Tà khác thường, giọng nói của hắn lạnh nhạt ở bên tai Vô Tà, không chút để ý, còn có trêu tức như có như không: “Vô Tà, thứ ngươi muốn, trừ phi ngươi có bản lãnh chinh phục nó, sẽ không ai đưa vật ngươi cần đến trước mặt ngươi.”

Dứt lời, ấm áp sau lưng đột nhiên biến mất, mất đi Tần Yến Quy khống chế Truy Nguyệt rốt cuộc hoàn toàn xao động, thét dài một tiếng, nhảy nửa người lên muốn ném Vô Tà xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.