*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thành Việt ngồi ở ghế phụ loi nhoi vô cùng, lúc thì sờ sờ nóc xe, lúc thì sờ thân xe, trong mắt tràn đầy ao ước: “Đây là xe chú hả.
”
“Không, xe bạn tôi.
” Kê Từ nhìn con đường phía trước trả lời.
“Xe này ngầu quá đi mất! Đường nét này! Lực gia tốc này thực quá tuyệt!” Thành Việt nhìn vô lăng “Tôi sờ một cái được không?”
Kê Từ nhìn con đường phía trước, gật gật đầu.
Ánh mắt Thành Việt sáng lên, tay nhanh như gió sờ tới nhưng không ngờ chạm phải ngón tay mát lạnh.
Thành Việt: “…”
Thành Việt sờ trúng ngón tay Kê Từ thì lúng túng cười gượng, thấy vẻ mặt Kê Từ không có dấu hiệu muốn đánh mình Thành Việt mới yên tâm hơn, một lần nữa duỗi vuốt ra sờ sờ tay lái mấy cái cho đã ghiền mới buông tay.
Kê Từ nghiêng đầu nhìn Thành Việt đang cười thỏa mãn, không biết tâm tư thằng nhóc này thoáng thế nào nữa, vừa rồi mới bị dọa khóc mà giờ lại cười đến là thoải mái.
Kê Từ nhìn Thành Việt chăm chú một phút chốc, bị nụ cười trên mặt cậu lây lan cũng cười theo, suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Hôm nay tôi đến thành phố kế bên làm việc, nên mới tới chậm.
”
“Không sao mà.
” Thành Việt thấy anh giải thích như thế lại thấy có phần ngại ngùng, cậu cười sờ sờ đầu, bỗng nhớ tới tờ giấy nợ kia “Cái giấy nợ kia…”
“Ba nhóc là ông chủ công ty lớn, vay tiền của ba gã kia lại chỉ vay có 50 vạn.
” Kê Từ vừa nhìn con đường phía trước vừa nhớ lại nội dung trên giấy nợ, phân tích cho cậu “Giấy tờ ký kết vay mượn có hay không đều không quan trọng, chưa nói tới thời gian vay, ngay cả khoản tiền kia dùng vào việc gì, tại sao mượn cũng không nói rõ ràng, ba nhóc có thể làm ra chuyện như vậy sao?”
Thành Việt chớp mắt một cái, trong đầu bỗng lóe lên, kinh ngạc nói: “Ý của chú là… giấy nợ là giả? Ba người kia chơi tôi sao!”
“Giấy nợ thật hay giả trước tiên không đề cập tới.
” Kê Từ nhớ lại dấu vết diễn trò vụng về của ba người kia, kèm theo thái độ nóng lòng muốn thoát thân có chút buồn cười “Phỏng chừng ba gã kia cũng là được thuê để dọa nhóc, nhóc suy nghĩ kỹ xem, ở đây nhóc có đắc tội với người nào không.
”
“Đắc tội người khác?” Thành Việt nhíu chặt chân mày suy nghĩ một chút “Không thể nào, tôi vốn chẳng quen biết ai ở đây, ngoại trừ…”
“Ngoại trừ ai?” Kê Từ hỏi.
Thành Việt cúi đầu suy nghĩ, cảm thấy không thể nào, người duy nhất cậu biết là một dì nọ trong công ty ba mẹ, dì ấy có quan hệ tốt với mẹ cậu, không có việc gì làm sẽ cùng mẹ sang Mỹ thăm mình, một nửa số mô hình xe trong bộ sưu tập của mình đều là dì ấy cho.
Kê Từ thấy Thành Việt bỗng dưng im lặng, anh không hỏi thêm gì, đậu xe vào bãi rồi chờ cậu suy nghĩ rõ ràng.
Thành Việt nhíu mày nghĩ ngợi muốn nát óc, cuối cùng lựa chọn cho qua, chờ cậu phản ứng lại mới phát hiện xe đã dừng một lúc rồi, cậu nghiêng đầu nhìn Kê Từ, ngượng ngùng nói: “Tôi mải suy nghĩ quá, đây là đâu?”
“Xuống xe đi.
” Kê Từ nói rồi vươn tay lấy chiếc mũ lưỡi trai trên đầu cậu xuống.
Thành Việt đột nhiên thấy trên đầu man mát, rụt cổ lại sợ sệt nghĩ, không phải Kê Từ định cạo trọc mình thật đó chứ.
Kê Từ xuống xe rồi mà người ngồi trong xe vẫn không có động tĩnh gì, anh nâng tay gõ lên cửa sổ xe.
Cửa xe vẫn không mở, ngược lại là cửa sổ xe hạ xuống.
Kê Từ khó hiểu hơi khom lưng nhìn vào cửa sổ xe: “Sao thế?”
Thành Việt ngước đầu, nép người sang một bên cửa, hai tay víu lấy bệ cửa sổ, nôn nóng bảo: “Tôi…tôi không cạo…không cạo trọc đâu!”
Kê Từ chống tay ngoài cửa xe, nhìn bộ dáng ngốc nghếch kia của cậu thì hơi bất đắc dĩ, mà một đầu tóc vàng chóe của Thành Việt thực sự khiến anh nhức mắt, chỉ có thể lạnh mặt vỗ một phát lên đầu Thành Việt: “Xuống xe.
”
“Đau…” Thành Việt bị anh bất thình lình vỗ một cái thì co người lại.
Kê Từ liếc nhìn cậu, lười dây dưa, trực tiếp mở cửa lôi người ra ngoài.
Thành Việt gần như là bị Kê Từ xách cổ nửa bước vào hiệu cắt tóc, cậu vì bảo vệ quả đầu vàng rực rỡ của mình mà bày ra sự phản kháng chân thật nhất đối với Kê Từ mặt lạnh.
Nhưng bị Kê Từ làm cho không nhúc nhích được, cậu vẫn tự nhận là mình phản kháng nghiêm túc lắm rồi.
Lúc bị kéo vào trong, Thành Việt đặc biệt suy nghĩ lại vì sao mình lại sợ Kê Từ đến vậy.
Kê Từ chưa bao giờ thực sự động tay với cậu, ngược lại còn là một người tốt.
Lúc bị nhét vào ghế, Thành Việt xuyên qua tấm gương sạch sẽ sáng ngời nhìn thấy mọi người đều yên tĩnh lại trong phòng thì bỗng ngộ ra một điều.
Thứ này chắc là…khí thế?
Nơi hai người đi vào có ít nhất mấy chục người đang có mặt, trừ nhóm thợ đứng làm tóc thì còn có các cô gái đang ngồi, bây giờ đều sững sờ nhìn Kê Từ bốc hơi lạnh.
Rất nhanh sau đó, một người đàn ông mặc áo khoác cổ tàu gần họ nhất đi tới bắt chuyện: “Chào hai vị tiên sinh.
”
“Xử lý đầu tóc thằng bé này gọn gàng sạch sẽ cho tôi.
” Kê Từ nói.
Thành Việt: “…”
Người mặc áo khoác cổ tàu cũng bị câu nói xử lý sạch sẽ kia của Kê Từ dọa ngẩn người, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần bắt đầu giới thiệu kiểu tóc rất nhiệt tình: “Kiểu này gần đây rất được ưa chuộng…”
Kê Từ nhìn Thành Việt trong gương, nhanh chóng nói: “Cắt ngắn, phải lộ trán ra, đằng sau không thể dài, tốt nhất là cắt bằng, nhuộm đen lại.
”
“Không được! Không thể cắt tóc mái của tôi được!” Thành Việt che lấy tóc mái, thề sống thề chết bảo vệ chúng “Trán tôi dễ bị trúng gió lạnh!”
Kê Từ lạnh nhạt liếc cậu, cuối cùng quyết định: “Thế cạo trọc luôn, cạo trọc cho sáng sủa.
”
“Thôi cắt ngắn đi!” Thành Việt cấp tóc đổi giọng, nhưng đôi mắt trừng to vì bực tức nhìn nhìn Kê Từ sau lưng ở trong gương.
Kê Từ nhìn dáng vẻ của cậu, nở nụ cười hiếm thấy, quay sang nói với người đàn ông mặc áo khoác cổ tàu: “Cắt ngắn, nhuộm đen.
”
Thành Việt nhìn người mặc áo khoác cổ tàu bắt đầu sắp xếp đạo cụ thì nhắm mắt lại, cậu không muốn nhìn thấy mái tóc vàng rực rỡ của mình bị cắt đâu.
“Ngài không cần phải nhắm mắt đâu.
” Người mặc áo khoác tàu choàng vây cổ cho cậu.
“Anh tên gì vậy?” Thành Việt đột ngột mở mắt ra.
“À…tôi là…”
“Anh Tony tốt bụng à, đừng nghe lời người kia, đừng cắt tóc mái của tôi quá ngắn nhé, chỉ cần tạo hiệu quả thị giác đã cắt là được rồi.
” Thành Việt thừa dịp Kê Từ ở sau không chú ý, hạ thấp âm lượng nói thật nhanh.
“Tôi không phải tên Tony…” người mặc áo khoác cổ tàu nói xong, lòng còn lo sợ nhìn người ngồi trên sofa cách đó không xa ở đằng sau “Đó là anh cậu à? Khí thế mạnh mẽ quá, tôi không dám…”
“Anh nhát gan quá vậy, mạnh mẽ lên có được không?” Thành Việt vì tóc của mình mà kiên trì đến cuối “Danny à, anh có thể đừng cắt phía sau của…”
Thành Việt còn đang nói thì trông thấy Kê Từ trong gương chậm rãi đi về phía này.
“Sao còn chưa cắt?” Kê Từ hỏi.
“Cắt ngay! Cắt ngay!” người mặc áo khoác cổ tàu bỗng lên tinh thần, cầm kéo lên.
Chờ Kê Từ đi, Thành Việt lập tức đau lòng nói: “Kevin à đừng cắt ngắn quá nha…”
“Tôi không phải Kevin…” người mặc áo khoác cổ tàu cũng bó tay.
Sau ba lần gội, ba lần sấy, cuối cùng Thành Việt cũng cảm giác được đầu tóc mình đã thay đổi rồi.
Cậu thậm chí không dám liếc nhìn gương lấy một cái, chỉ giơ tay sờ đầu mình một chút, không sờ được mớ tóc sau gáy thì hoàn toàn nguội lạnh cả con tim.
Kê Từ ngồi trên sa lông nhìn Thành Việt cúi đầu bước từng bước tới bên mình, đáy mắt khó phát hiện sáng lên một cái.
Tóc của Thành Việt được nhuộm đen cắt ngắn lên, so với trước đây nhìn lanh lợi hơn nhiều.
Kê Từ luôn biết da dẻ Thành Việt rất trắng, so với người khác thì trắng hơn cả một trời một vực, đặc biết là lúc nhuộm tóc đen, một cậu nhóc trắng trẻo ngoan ngoãn, môi hồng răng trắng.
So với đầu tóc vàng ruộm lúc trước quả là không cùng đẳng cấp.
Thành Việt dẩu môi, đi qua cầm lấy cái mũ lưỡi trai trên tay Kê Từ đội lên đầu, quay người ra khỏi hiệu cắt tóc.
Kê Từ thanh toán xong vừa định ra theo lại bị người mặc áo khoác cổ tàu gọi lại.
“Vị khách đi cùng anh quên cầm điện thoại theo.
” Người mặc áo khoác cổ tàu không biết là ngượng ngùng hay lo lắng mà chỉ đưa điện thoại thôi cũng đỏ ửng cả mặt.
“Cảm ơn.
” Kê Từ nhận lấy điện thoại, suy nghĩ một chút vẫn hỏi “Những cậu nhóc bây giờ không thích kiểu tóc như vậy sao?”
“À…có thích, cũng có không thích…” người nọ trả lời, chậm rãi móc di động trong túi ra chuẩn bị xin phương thức liên lạc của người đàn ông cao lớn eo thon chân dài trước mặt.
“Làm phiền cậu rồi Alan.
” Kê Từ nói rồi đẩy cửa ra ngoài.
Người mặc áo khoác cổ tàu nhìn bóng lưng anh rời đi, cơ mặt giần giật, thần sắc hoảng hốt đứng ở cửa lầm bầm: “Tôi là…Vương Đại Vĩ mà…”
Kê Từ vừa ra khỏi hiệu cắt tóc đã trông thấy Thành Việt đứng ở lề đường, bên cạnh cậu còn vây quanh hai nữ sinh.
Khuôn mặt hai nữ sinh đều đỏ hồng, lấy điện thoại di động tìm Thành Việt muốn phương thức liên lạc.
Thành Việt ngại ngùng sờ mũi một cái, gật đầu đồng ý, định móc điện thoại trong túi ra nhưng sờ soạng nửa ngày cũng tìm không được.
Thành Việt quay đầu thì thấy Kê Từ đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt tối tăm dưới ánh đèn đang nhìn cậu.
Thành Việt bất thình lình thấy sau lưng lạnh toát.
Tác giả:
Kê Từ: Mẹ kiếp biết vậy cạo trọc quách cho xong!.