Tiểu Đậu Khấu

Chương 87: Lụa tuyết




Ý cười trên mặt Minh Đàn bỗng chốc cứng đờ, niềm vui dâng trào cũng bị hắt một chậu nước lạnh chỉ còn dư lại khói mây.

Người này có biết nói chuyện không thế?

Bình thường hắn không biết nói gì nên mới ít khi mở mồm có phải không?

Giang Tự nói xong cũng cảm thấy lời này của hắn hỏi sai mất rồi, hắn giải thích nói: “Bổn vương không có ý khác, ý bổn vương là —“

“Chàng mới thối ấy, chân chàng thối, giày thối, cả người đều thối!”

Cơn buồn ngủ của Minh Đàn đã bị cơn tức với Giang Tự quét sạch, hiện giờ nàng tỉnh táo đến mức có thể ngồi xuống xem mười quyển sổ sách.

Giang Tự: “……”

Minh Đàn đặt mông ngồi xuống tự mình thu dọn kim chỉ, không thèm liếc hắn một cái.

Giang Tự trầm ngâm, cũng ngồi xuống một bên sập, thay đôi ủng đông mới này vào.

“Rất thoải mái, cũng rất vừa chân, Vương phi có tâm.” Hắn nói sau khi đi ủng vào chân.

Minh Đàn không thèm để ý tới hắn.

Hắn đứng dậy đến trước mặt Minh Đàn, đôi ủng đông kia cũng xuất hiện trong tầm mắt.

Nàng không nhịn được ngó ngó.

Đúng là rất vừa, chính là dáng vẻ nàng tưởng tượng ra khi đi vào chân. Nhưng nàng làm đẹp đến thế, thậm chí còn ẩn giấu bên trong tâm tình nho nhỏ của mình, tên đàn ông này thế mà không hiểu chuyện tình cảm đến mức này, tức quá đi mất!

Nàng đứng dậy cắp hộp kim chỉ đã thu dọn xong vào đi ra hướng tủ đựng đồ, Giang Tự lại chắn trước người nàng, nàng tránh đi Giang Tự lại giơ tay ngăn đường nàng lại.

“Chàng cản thiếp làm cái gì?” Minh Đàn tức giận hỏi.

Giang Tự không đáp lời, chỉ lấy hộp kim chỉ nàng ôm trong lòng đặt lên giá đồ, rồi từ trên giá tìm được hòm thuốc.

“Tay nàng bị thương, bổn vương…” Giang Tự dừng lại, “Ta bôi thuốc cho nàng.”

Minh Đàn không hé răng, mặc kệ Giang Tự kéo nàng trở lại ngồi trên giường.

“Có thể sẽ đau, cố gắng chịu một chút.” Hắn trầm giọng nói.

“Có đau cũng đau cái lúc bị đâm rồi!”

Giang Tự dừng động tác, ngẩng đầu nhìn nàng: “Rất đau à.”

“Đương nhiên là đau rồi.”

Minh Đàn cũng không phải là cô nương ngốc âm thầm dâng hiến không cần báo đáp không cần người ta thương xót. Bình thường chỉ đứng chỉ đạo người ta làm điểm tâm thôi mà nàng còn có thể giải thích tỉ mỉ trước mặt Giang Tự hết nửa khắc, giờ chuẩn bị một sự bất ngờ lớn như vậy, vốn dĩ nàng đang nghĩ nên khoe công thế nào để phu nhân cảm nhận được một cách toàn diện rốt cuộc nàng đối với hắn để tâm đến thế nào đó!

Lúc nãy nàng bị tức quá hóa quên, không muốn để ý hắn, bây giờ hắn chủ động hỏi đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này. Cái miệng nàng huyên thuyên dông dài không ngừng nhỉ, bắt đầu từ khi lên ý tưởng cho đến tận hôm nay bị đâm mười một nhát trên tay.

Nàng càng nói càng tủi thân, dí dí ngón tay vừa được bôi thuốc bỏng rát ra trước mặt Giang Tự: “Thiếp không nói khoác đâu, chàng xem, mười một cái lỗ kim đâm đó.”

Giang Tự chợt lặng thinh, hơi không biết đối đáp thế nào.

Sau một lúc lâu, hắn nói: “Là bổn vương sai.”

Hắn cảm thấy đuối lý, nhưng lại thấy hình như có chỗ nào không đúng.

Nhưng Minh Đàn cũng không cho hắn quá nhiều thời gian để suy nghĩ: “Vậy chàng thổi thổi đi.”

Nói rồi lại đưa tay tới gần chút.

Giang Tự chợt hơi chần chừ, rồi vẫn làm theo lời nàng nói, nhẹ nhàng thổi thổi.

Minh Đàn lại hỏi: “Chữ thiếp thêu đẹp không?”

“… Đẹp.”

“Nhưng thiếp thấy hình như phu quân cũng không thích lắm.”

“Thích.”

“Thật sự thích sao?”

“Đương nhiên, ngày mai bổn vương sẽ đi đôi ủng mới nàng làm, Vương phi đã chịu khó rồi.”

“Sao phu quân cứ nói năng khách sáo với thiếp như vậy!”

Giang Tự im lặng một lúc lâu, cuối cùng sửa lời nói: “A Đàn chịu khó rồi.”

Nghe tiếng gọi “A Đàn” này, cuối cùng Minh Đàn cũng vừa lòng, nàng đứng dậy ôm chặt Giang Tự: “Phu quân ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi bái tế Thái Miếu, mệt mỏi lắm.”

Giang Tự gật đầu, không biết sao mà thở phào một hơi.

Bái tế Thái Miếu dịp Đông Chí là việc lớn quan trọng trong triều, Giang Tự chưa ngủ được hai canh giờ đã dậy. Khi hắn thay triều phục của thân vương trời bên ngoài vẫn còn tối, trong phủ yên tĩnh, Minh Đàn vẫn đang ngủ rất say.

Hắn nhìn khuôn mặt yên bình đang say giấc nồng của Minh Đàn một lát, dém chặt góc chăn, định đứng dậy rồi, không biết nghĩ gì lại cúi người hôn lên trán nàng, sau đó mới lặng yên không tiếng động ra khỏi cửa.

……

Tế bái Đông Chí phức tạp, tới Thái Miếu đọc lời cầu phúc, còn phải nghỉ tạm tại trai cung, phải mất ba đến năm ngày mới về được. Quán xá ngoài đường cũng nghỉ bán hàng, không có gì để đi dạo phố. Quanh đi quẩn lại nhàn rỗi, Minh Đàn đơn giản ngồi trong phủ tiếp khách thôi.

Khách đến nhà đầu tiên là Thẩm Họa và mẹ chồng nàng ấy, Hướng thị.

Hướng thị là người hiền lành, từ lần đầu xem mắt đã vô cùng vừa lòng với Thẩm Họa. Sau khi kết hôn, quan hệ sống chung giữa mẹ chồng nàng dâu cũng rất hòa hợp.

Đến phủ Định Bắc vương, Hướng thị cũng lo thân thể mang thai của Thẩm Họa không tiện nên mới cố ý đi cùng để chăm sóc.

Hiện giờ bụng Thẩm Họa còn chưa lộ rõ, nhưng người đã đầy đặn hơn một chút, mặt mày sáng láng căng mịn. Minh Đàn thấy dáng vẻ nàng như vậy thì cũng biết hiện giờ cuộc sống của nàng hẳn là vô cùng thư thái.

Ba người nói mấy chuyện nhà vụn vặt rất vui vẻ, nhưng không biết có phải Thẩm Họa còn kiêng dè gì không mà nàng ấy và Hướng thị đều chưa hỏi thăm đến sức khỏe của Minh Đàn.

Nhưng Minh Đàn lại tò mò sờ sờ cái bụng hơi gồ lên của Thẩm Họa, trầm trồ nói: “Biểu tỷ cũng sắp làm mẫu thân rồi, không biết khi nào muội mới có thể làm mẫu thân, muội vẫn thấy mình còn chưa trưởng thành.”

Hướng thị vội nói: “Vương phi tuổi còn trẻ cũng không cần gấp gáp đâu.”

Minh Đàn gật đầu đồng ý: “Vương gia cũng nói như vậy.”

Thấy Minh Đàn cũng không để bụng chuyện này, Hướng thị âm thầm thở phào một hơi.

Không biết Thẩm Họa nghĩ gì lại trầm tư một lát, cũng không nhiều lời, đợi tỳ nữ đưa Hướng thị đi vệ sinh nàng mới nói với Minh Đàn: “Trước kia nghe ý mợ nói có vẻ bà hơi lo lắng chuyện con nối dõi của muội, nhưng tỷ thấy muội có vẻ cũng không lo mấy nhỉ.”

“Vốn dĩ muội cũng hơi lo, nhưng Vương gia thì không, còn nói muội còn nhỏ tuổi, không cần vội vã có thai, nghĩ lại thì… cũng hợp lý, chuyện này không gấp được, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”

Thẩm Họa muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau nàng vẫn cân nhắc hỏi một câu: “Đã tìm đại phu xem chưa?”

“Mỗi tháng thái y đều sẽ tới bắt mạch bình an, không sao cả.”

Lúc này Thẩm Họa mới yên tâm: “Muội nói cũng đúng, chắc là mợ sợ muội cũng giống bà ấy… Nhưng Vương gia không sốt ruột thì cứ thuận theo tự nhiên là được.”

Minh Đàn gật đầu.

Nhưng như Thẩm Họa vừa nói, nàng định chờ lần tới Phong thái y tới bắt mạch bình an thì hỏi kỹ một chút có biện pháp gì có thể giúp người ta thuận lợi mang thai hơn không.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nàng và phu quân gần nửa tháng nay chưa làm chuyện đó, không làm thì sao mà có con được.

Ba ngày sau, Thánh giá về cung. Đưa Thành Khang đế và Chương hoàng hậu về cung xong, Giang Tự cũng nhanh chóng dẹp đường về phủ.

Nghỉ bán hàng ba ngày, quán hàng trên phố mở cửa trở lại, thành Thượng Kinh vô cùng náo nhiệt. Giang Tự ngồi trên lưng ngựa, không nhanh không chậm tiến lên phía trước, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hàng quán bên đường. Khi đi đến góc đường, hắn thoáng nhìn thấy một tiệm vải rất đắt hàng, người đến người đi không dứt.

Nhớ tới sự nhiệt tình khi đi dạo cửa hàng quần áo của Minh Đàn khi ở Hòa Châu, Giang Tự ghìm dây cương xoay người xuống ngựa.

“Khách quý mời vào bên trong.” Tiểu nhị trong tiệm rất nhiệt tình chiêu đãi hắn, “Ngài muốn mua gì? Quần áo mùa đông hay là tơ lụa, cửa hàng chúng tôi cái gì cũng có.”

Giang Tự quét một vòng, ánh mắt dừng lại trên một cuộn vải lụa trơn màu bóng loáng.

Tiểu nhị tinh mắt, vội nói: “Khách quan, ngài thật tinh mắt, lụa tuyết này là loại vải cực tốt, quý nhân quan lớn đều thích vô cùng. Ngài nhìn một chút đi, bóng thế này, sờ vào thích thế này, cũng không phải loại vải tầm thường nào cũng so được đâu. Nhưng mà vải này tốt thế nên cũng hơi đắt —“

“Lấy hai cuộn.” Giang Tự lập tức nói.

“Ui, vâng vâng.” Gặp gỡ được khách hàng dứt khoát nhanh gọn như thế, đương nhiên tiểu nhị rất là ân cần, “Ngài chờ một lát, tiểu nhân gói lại cho ngài.”

Giang Tự gật đầu nghĩ thầm: sau khi về kinh từ chuyến đi miền nam, hình như cũng không thấy nàng mua quần áo mới, mấy ngày trước nàng còn tặng hắn đôi ủng đông, hôm nay tặng nàng cuộn vải, chắc chắn nàng sẽ vui.

Nhưng hắn chưa kịp về phủ để nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của người nào đó, đại doanh ngoại ô lại xảy ra chuyện cần hắn tới xử lý. Đợi đến khi hắn xong việc ở đại doanh ngoại ô về phủ thì sắc trời đã gần đến hoàng hôn.

Trong lòng hắn đã chuẩn bị lý do lấp liếm một lúc lâu, nhưng không ngờ đến khi về Khải An Đường, tiểu vương phi lại không ở đó.

“Vương phi đâu?”

“Bẩm điện hạ, vốn Vương phi ở trong phủ chờ ngài về cùng ăn cơm trưa, nhưng ngài sai người về phủ báo tin phải đi quân doanh trước nên Vương phi bèn ăn một mình. Buổi trưa Vương phi nghỉ ngơi gần nửa canh giờ thì tiểu thư Bạch gia phái người tới mời, Vương phi bèn đi phủ Xương quốc công dùng trà. Trước khi đi Vương phi còn dặn dò nói hôm nay không cần chuẩn bị bữa tối cho ngài ấy.” Tố Tâm ở lại trông nhà trong Khải An Đường cẩn thận nói.

Giang Tự nghe vậy cũng không vào trong phòng nữa, chỉ đưa hai cuộn lụa cho Tố Tâm: “Bổn vương đến thư phòng, khi nào Vương phi về thì bảo nàng đây là bổn vương chọn.”

Vương gia chọn? Tố Tâm nhận lụa, hơi ngẩn ra trong chốc lát, bỗng nhiên hiểu ra lại không khỏi nhìn về bóng dáng đang khoanh tay đi khỏi cửa viện kia, mím môi cười trộm.

Hôm nay Minh Đàn ở phủ Xương quốc công uống hai ly rượu quýt xanh nên nàng hơi nóng, khi về phủ trời đã tối sầm, thấy trong viện yên tĩnh nàng vừa vào phòng vừa thuận miệng hỏi: “Điện hạ chưa về à?”

Tố Tâm giúp nàng cởi áo cười khúc khích nói: “Về rồi ạ, bây giờ điện hạ đang ở trong thư phòng làm việc.”

“Về rồi?” Minh Đàn hơi ngạc nhiên.

Tố Tâm cười trêu nói: “Không chỉ đã về mà Vương gia còn chọn quà riêng cho người đó.”

“Quà gì cơ?” Minh Đàn tỉnh cả rượu.

Tố Tâm quay người cầm hai cuộn vải Giang Tự mang về trình lên.

Minh Đàn mở ra nhìn, thộn mặt.

Lụa tuyết? Loại này lỗi thời cũng phải ba tháng rồi nhỉ? Nhà quyền quý bình thường trong kinh còn mặc, chứ mấy phu nhân tiểu thư nàng quen đã không mặc nữa từ lâu rồi.

Nhìn trên vải còn có dấu của Kim Lũ Các, nàng đoán đây cũng không phải là phần thưởng trong cung mà là tự hắn mua ở Kim Lũ Các.

Đường đường là Định Bắc vương điện hạ lại chạy đi Kim Lũ Các chọn lựa kỹ càng mua hai cuộn lụa đã lỗi thời từ lâu, vừa buồn cười lại vừa xót xa, trong xót xa lại khiến người ta thấy cảm động.

Khóe môi nàng vểnh lên, nâng niu sờ cuộn vải, cũng không biết nàng nghĩ gì mà một lúc lâu sau nàng bỗng nhiên bảo người dưới chuẩn bị thức ăn, còn mình thì tự chỉnh trang lại dung mạo xiêm y, bảo Tố Tâm đi cùng tới thư phòng.

……

Trong thư phòng, Giang Tự đang ở trong mật thất bàn bạc chuyện quan trọng với mấy vị tướng lĩnh bí mật tới đây.

Mười ba châu phía bắc chỉ còn Vinh Châu chưa thu phục được, sau chiến dịch Đông Châu, binh tướng vùng biên cương nghỉ ngơi dưỡng sức đã được cả năm, hiện giờ cũng là thời điểm bắt đầu bày binh bố trận để lấy lại Vinh Châu.

Đang nói dở, Giang Tự chợt nghe thấy bên ngoài phòng có tiếng bước chân quen thuộc đang đến gần, hắn nghĩ hộ vệ bên ngoài cũng không biết hắn đang bí mật nghị sự với người trong mật thất nên sẽ không ngăn cản nàng. Hắn không nói nữa, ý bảo mấy người đợi một lát, mở cửa cơ quan ra, một mình ra khỏi mật thất.

Khi Minh Đàn vào đến thư phòng, Giang Tự vừa kịp ngồi lại bàn.

Hắn còn chưa kịp hỏi nàng tới làm gì, Minh Đàn đã lao như một cơn gió tới trước mặt hắn, còn cuốn theo một làn gió thơm thoang thoảng đâu đây.

Nàng đặt hộp đồ ăn xuống, ngay lập tức ngồi nghiêng lên đùi hắn, ôm cổ hắn làm nũng rất vô cớ: “Phu quân, chàng tặng đồ chẳng chú tâm gì cả, lụa tuyết tuy rất tốt nhưng đã lỗi thời ba tháng rồi. Có phải chàng không thích A Đàn, không yêu A Đàn đúng không?!”

“……”

Giữa trán Giang Tự giần giật.

“Bổn vương ——”

“Lại thế nữa lại thế nữa.” Minh Đàn lúc nào cũng rất là bất mãn với cách hắn tự xưng.

“Ta ——”

Minh Đàn áp sát vào, thân mật tiếp tục làm nũng: “Mặc kệ, phạt phu quân hôn A Đàn mấy cái!”

“……”

Giang Tự dùng một loại ánh mắt “Nàng chắc chưa” để nhìn nàng.

Minh Đàn làm như không chờ nổi, hôn chụt hắn một cái trước.

Nàng không tin tối nay nàng chủ động nhiệt tình như vậy mà phu quân còn có thể không lĩnh hội tình thú trong quan hệ phu thê!

Sự thật chứng minh, người nào đó thật sự không thể lĩnh hội được ——

“Đừng làm loạn nữa, nàng về phòng trước đi.”

Bỗng chốc yết hầu hắn lăn lộn, giọng nói khàn khàn.

Ai làm loạn chứ? Minh Đàn đang bất mãn định phàn nàn với hắn, sau giá bác cổ đột nhiên vang lên một tiếng động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.