Tiểu Đậu Khấu

Chương 68: Dâng mỹ nhân (phần 1)




Ngày hôm sau Dụ Bá Trung gửi thiếp mượn cớ mở tiệc chào mừng đón gió tẩy trần*, mời Định Bắc vương điện hạ và Thư nhị công tử qua Huy Lâu ngồi chơi uống rượu giải trí.

*Đón gió tẩy trần: mang ý nghĩa đón chào người từ phương xa đến hoặc người đi xa về, nghĩa đen là gột rửa bụi bặm cho người mới đi đường về.

Hôm ấy trước khi ra cửa, Giang Tự lại đặc biệt nói thêm mấy câu để Minh Đàn an tâm.

Giờ Minh Đàn đã biết chuyện này liên quan đến thương thảo lợi ích nên đương nhiên có thể phân tích ra Túc gia nhất định sẽ không dám hại hắn.

Đúng lúc hôm qua lại nghe phu nhân Tri phủ nói nữ tử trong Huy Lâu Tuyền thành có thể sánh với kỹ nữ Dương Châu, đẳng cấp hơn hẳn mấy cô nương trên 180 thuyền, có rất nhiều người được quan lại quý nhân đón về phủ làm thiếp.

Trong lòng Minh Đàn hơi khó chịu nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ nhỏ giọng lầm bầm: “Mời người ta thì mời thôi, sao không tìm cái cớ nào nghe lọt tai, bày tiệc chào mừng gì chứ, đến Linh Châu được bao ngày rồi còn đón gió gột bụi cái nỗi gì, chẳng lẽ phu quân là cái chổi lông gà à lấy đâu lắm bụi thế mà gột.”

Nàng vừa lẩm bẩm vừa hầu hạ hắn thay quần áo, xụ mặt lề mà lề mề treo ngọc bội xong còn lén treo cái túi thơm màu đen thêu đôi chim uyên ương nghịch nước cho hắn.

Giang Tự chỉ để ý màu sắc túi thơm cũng coi như ổn, chưa nhìn kỹ hoa văn thêu trên đó, ăn mặc xong xuôi hắn nói với Minh Đàn mấy câu, thuận tay xoa đầu nàng rồi cùng Thư Cảnh Nhiên ra ngoài.

Lần này Dụ Bá Trung mở tiệc lấy danh nghĩa chào mừng Định Bắc vương điện hạ nên không thể không mời thêm mấy vị quan viên tiếp khách, ngoài Tri phủ, Thông phán thì mấy vị quan địa phương lớn cũng đều đến đầy đủ.

Dụ Bá Trung gợi chuyện, đám người kia thay phiên nhau kính rượu Giang Tự.

Thấy Định Bắc vương hôm nay có vẻ dễ tính hơn hôm qua, Dụ Bá Trung cũng không còn nơm nớp lo sợ nữa, uống chén rượu rồi lại nói khách sáo mấy câu: “Vương gia và Thư nhị công tử đã tới Linh Châu mấy ngày, vốn dĩ hạ quan nên phải bày tiệc chào mừng hai vị từ sớm mới phải, nhưng mấy ngày trước có việc nên mới trì hoãn, chiêu đãi không chu đáo, chiêu đãi không chu đáo rồi.”

Giang Tự cụp mắt vuốt vuốt chén rượu, chợt lạnh nhạt nói: “Sao Dụ đại nhân lại nói vậy, vốn dĩ cũng không đến lượt ngươi chiêu đãi không chu đáo.”

Đám người: “…”

Lại chẳng, Tri phủ, Thông phán còn lù lù ở đây, lấy đâu ra chỗ cho người Thị Bạc Tư như hắn làm chủ nhà để tiếp đãi. Linh Châu là địa bàn của Túc gia, nhưng lời nói này đúng là ngông cuồng đi quá giới hạn.

Sắc mặt Dụ Bá Trung cứng đờ, nỗi sợ hãi bị áp bức hôm qua lại ập đến, lưng hắn toát mồ hôi lạnh, vội vàng cười cười làm lành: “Vâng vâng vâng, chuyện này còn có Tri phủ đại nhân, Thông phán đại nhân, còn chưa tới phiên hạ quan đứng ra chiêu đãi, chẳng qua hạ quan kính trọng uy danh của Vương gia từ lâu nên muốn tận tâm tận lực vì Vương gia chút thôi.”

Giang Tự không đáp lời.

Dụ Bá Trung quệt mồ hôi trên trán lại tiếp tục khách sáo với Thư Cảnh Nhiên. Nhưng Thư Cảnh Nhiên đáp lại dễ nghe hơn nhiều, lúc này mới làm hắn đỡ căng thẳng thấp thỏm.

Qua ba lượt mời rượu, rốt cuộc Dụ Bá Trung cũng nói vào chuyện chính.

“Phải rồi Vương gia, hạ quan có một chuyện muốn bẩm. Vụ án quan giám sát Thị Bạc Tư Chu Bảo Bình qua đời, chúng hạ quan và phủ nha đã tra xét lại kỹ càng, hạ quan thấy Chu giám quan xưa nay giữ mình trong sạch, làm việc chăm chỉ, chắc chắn không phải là loại người cả ngày say mê hoang dâm hưởng lạc.”

Giang Tự và Thư Cảnh Nhiên bình tĩnh nghe, những người khác thì nhao nhao gật đầu phối hợp diễn kịch với Dụ Bá Trung.

“Mọi người cũng đều cảm thấy cái chết đột ngột của Chu giám quan đúng là kỳ quặc, nhưng lúc trước điều tra rất lâu cũng không tra ra manh mối, hạ quan nghĩ Chu giám quan là người được Thánh thượng coi trọng nên không dám giấu giếm trì hoãn, trước tiên sẽ viết lại nguyên nhân cái chết của Chu giám quan vào tấu chương gửi về kinh. Sau nhiều ngày tra xét kỹ càng, trời không phụ lòng người cuối cùng hạ quan cũng tìm hiểu ra nguyên nhân thực sự khiến Chu giám quan qua đời!”

Dụ Bá Trung mặt không đỏ tim không loạn nói: “Hóa ra Bạc cán ở Thị Bạc Tư không ưa Chu giám quan, trong lòng có hiềm khích. Y lại kéo bè kết phái trong Thị Bạc Tư, cấu kết với mấy quan cấp thấp ở Thị Bạc Tư như Thiếp ti, Đô lại, Khổng mục để vơ vét của cải cho mình rồi bị Chu giám quan phát hiện. Chu giám quan liêm khiết không muốn thông đồng làm bậy với y, vì không lôi kéo được ngài ấy nên y bèn sai người sái hại Chu đại nhân để diệt khẩu, còn tận lực bày kế tổn hại thanh danh ngài ấy!”

Giang Tự vẫn không biểu lộ ra gì, Thư Cảnh Nhiên cụp mắt nhấp rượu nghĩ thầm: Cũng khó cho Dụ đại nhân nhịn đau cắt thịt, bỏ ra một đám người để chôn cùng Chu Bảo Bình như vậy.

“Bây giờ người dính líu đến chuyện này đã bị đưa hết đến phủ nha, những người này sát hại đồng liêu, làm quan bất chính, chết không đáng tiếc, chỉ chờ áp giải lên kinh xử trí. Nhưng Chu giám quan làm việc cúc cung tận tụy vì Thị Bạc Tư, phẩm hạnh tài cán mọi người đều rõ như ban ngày lại vì vậy mà mất mạng, quả thực vô tội. Mong rằng sau khi điện hạ về kinh có thể thay Thị Bạc Tư Linh Châu chúng thần giải trình với Hoàng thượng để trả lại trong sạch cho Chu đại nhân, để trung thần ở dưới suối vàng cũng có thể nhắm mắt.”

Dụ Bá Trung nói xong hết những lời này, những người khác cũng phụ họa theo:

“Đúng vậy, đúng vậy.”

“Chu đại nhân vô tội.”

“Đáng tiếc.”

Không biết Giang Tự nghĩ gì, nghe xong lời giải thích này cũng không tỏ thái độ.

Dụ Bá Trung thấp thỏm, cẩn thận nghĩ lại xem lời mình nói có chỗ nào không ổn không, hay là thay đổi như vậy điện hạ vẫn không hài lòng?

Thật lâu sau rốt cuộc Giang Tự mới “ừ” một tiếng rồi rót rượu uống một mình một chén.

Đây là hài lòng rồi phải không?

Dụ Bá Trung cẩn thận đánh giá từng ly từng tí vẻ mặt của Giang Tự, mãi sau cuối cùng hắn cũng nhẹ nhàng thở ra, rồi lại vội vàng vỗ tay gọi một đám cô nương thướt tha đi vào.

Chẳng mấy chốc một nhóm cô nương yểu điệu tiến vào xếp thành một hàng, dịu dàng hành lễ: “Thỉnh an Định Bắc vương điện hạ, thỉnh an các vị đại nhân.”

Thư Cảnh Nhiên cũng không khỏi sửng sốt trong giây lát, mấy cô nương này có vẻ còn xinh đẹp hơn nhiều mấy cô nương ở Tiên Tuyền Phường, đẫy đà hay mảnh mai, mỗi người một vẻ, không kém hơn dung mạo phi tần trong cung là bao.

Đây đều là cô nương được cẩn thận dạy dỗ trong Huy Lâu nhiều năm, kỹ nữ tầm thường không thể sánh bằng. Mỗi người đều là mỹ nhân hàng đầu, cầm kỳ thi họa cái gì cũng giỏi, cử chỉ không thua tiểu thư khuê tú, lại còn hơn tiểu thư ở những chỗ khác. Trong số này có mấy người được các lão gia của Túc gia nuôi, dự định tự mình dùng, nhưng bây giờ không thể không đem ra chiêu đãi vị Diêm Vương này trước.

Giang Tự quét mắt, không biết sao lại ngừng lại một lát trên vị cô nương thứ hai ở bên phải.

Dụ Bá Trung rất biết nhìn mặt đoán ý, thấy thế vội vàng ra hiệu cho cô nương kia đến gần hầu hạ.

Những cô nương còn lại cũng không lại gần những người đàn ông khác mà lặng lẽ lui ra, lại có thêm một vài cô nương xinh đẹp tiến vào nhưng không xuất sắc như những người hàng đầu lúc trước.

Vị cô nương được sai hầu hạ Giang Tự mặc một bộ váy đỏ ngắn, da thịt trắng như tuyết, mặt mày quyến rũ.

Nàng ta hành lễ ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Giang Tự, quy củ duy trì khoảng cách hơn một tấc, cầm đũa ngọc gắp cho Giang Tự một miếng măng tươi, giọng nói trong trẻo dịu dàng: “Măng non Linh Châu tươi giòn, ngon nhất khi xào, mời điện hạ nếm thử?”

Tất cả mọi người đều đang chú ý phản ứng của Giang Tự, bao gồm cả Thư Cảnh Nhiên.

Vị cô nương này có dung mạo cực đẹp, nhưng hắn nhìn sao có vẻ quen quen? Có chút giống… giống… dường như hắn nghĩ mãi mà không nghĩ ra nổi.

Giang Tự không nhìn cô nương kia nhưng im lặng một lát hắn lại cầm đũa gắp miếng măng cô nương kia gắp cho lên ăn.

Tâm trạng Dụ Bá Trung bình tĩnh hẳn, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà. Hắn biết ngay vị Định Bắc vương điện hạ này ngoài mặt thì lạnh lùng nhưng lại có thể lâm hạnh nữ tử trong thư phòng, chắc hẳn sẽ không cự tuyệt cô nương hàng đầu Huy Lâu, nước cờ này đi đúng rồi.

Mà giờ khắc này trong phủ nha Tri phủ, Minh Đàn cũng được nếm mỹ thực Linh Châu do phu nhân Tri phủ đặc biệt sai người chuẩn bị.

Linh Châu giàu có, ẩm thực cũng vô cùng tinh tế, Minh Đàn nếm liên tiếp mấy món điểm tâm mới lạ, đang nói với phu nhân Tri phủ sau này về kinh nhất định phải tìm thuê một đầu bếp Linh Châu, bên ngoài chợt có người bẩm báo: “Vương phi, phu nhân, Dụ, Dụ đại nhân đưa mấy cô nương Huy Lâu tới, nói là… nói là muốn đưa cho Định Bắc vương điện hạ.”

Khóe môi đang cười của Minh Đàn cứng lại, mãi sau nàng mới đặt đũa xuống đứng dậy hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Hạ nhân nơm nớp lo sợ, thuật lại lời nói một lượt rồi tiếp: “Bây giờ mấy vị cô nương đều đang đợi ở bên ngoài phòng khách…”

Minh Đàn đứng yên một lát, trầm tĩnh ra lệnh: “Mời vào đi.”

Nàng quay người ngồi ngay ngắn trên ghế trên trong phòng khách, phu nhân Tri phủ cho dù sợ hãi cũng không dám bỏ ra ngoài mà đến ngồi cạnh nàng.

Cô nương Huy Lâu thướt tha đi vào xếp thành một hàng, hành lễ với Minh Đàn và phu nhân Tri phủ.

Minh Đàn dò xét từng người một, lửa giận trong lòng bùng phát, nàng im lặng siết chặt tay: “Các vị cô nương từ Huy Lâu đến, Vương gia có biết không?”

Chuyện này… mấy cô nương nhìn nhau. Lúc các nàng đi ra Vương gia cũng không biết, sau đó có biết không thì họ cũng chịu.

Thấy vẻ mặt của các nàng, Minh Đàn hơi thả lỏng, nàng lại hỏi: “Vương gia đâu?”

Trong đó có một cô nương nhanh trí, nghĩ rằng sau này cũng là người của Vương gia rồi, nếu không muốn chỉ được Vương gia thu dùng trong chốc lát rồi bị ném qua một bên không được về kinh thì phải nịnh cả Vương phi nữa.

Dù dung mạo tài hoa của các nàng có tốt đến đâu, với xuất thân thế này thì đã bị định sẵn sẽ bị vứt bỏ bất cứ lúc nào. Vương phi là người quản lý hậu trạch, chỉ cần nhìn là biết Vương phi không thích các nàng, không bằng chủ động thu hút sự chú ý của nàng ấy rồi tìm cơ hội cầu xin nàng che chở, ít nhất cũng phải về kinh, vào Vương phủ mới tính là không gặp bất lợi.

Nghĩ đến đây, cô nương kia tiến lên yêu kiều hành lễ, quy củ đáp: “Thưa Vương phi, lúc bọn nô tỳ đến Vương gia còn đang nâng cốc chúc mừng với các vị đại nhân, Vương gia chỉ cho Thanh Vũ tiếp ngài, những cái khác bọn nô tỳ cũng không biết.”

“Thanh Vũ?”

“Thanh Vũ là cô nương xuất sắc nhất trong Huy Lâu, cũng là cô nương được ma ma dạy dỗ ưng ý nhất, nô tỳ và những người khác đều khó có thể sánh bằng.”

Minh Đàn trầm mặc.

Ý tứ sâu xa đằng sau lời nói này sao nàng không hiểu, nhưng giờ nàng cũng lười không muốn để ý đến tâm tư của người này, Vương gia chọn cô nương tiếp khách – tin này đúng là khiến nàng chú ý.

Trong Huy Lâu lại là một phen thưởng thức ca múa vui vẻ, qua một hồi lâu, có người đến bẩm báo Dụ Bá Trung, nói là các cô nương đã được đưa vào phủ thuận lợi.

Dụ Bá Trung thỏa mãn gật nhẹ, hắn đặt chén rượu xuống, cẩn thận lên tiếng nói: “Vương gia, Thanh Vũ cô nương hầu hạ có hợp ý ngài không?”

Mặc dù từ đầu đến cuối vị Định Bắc vương điện hạ này cũng chỉ ăn đúng một miếng măng tươi, cũng chẳng buồn nhìn người ta một cái, nhưng suy nghĩ của đàn ông hắn còn gì mà không rõ? Không từ chối chẳng phải là đồng ý sao.

Hắn cười tủm tỉm nói: “Vương gia ra ngoài cũng nên có người tri kỷ hầu hạ, thị vệ tỳ nữ chân tay thô lậu sao có thể so với mỹ nhân dịu dàng cẩn thận. Nhưng hạ quan nghĩ nếu chỉ có một mình Thanh Vũ cô nương thì sẽ bận rộn khó tránh mắc lỗi nên lúc trước đã phái hết mấy vị cô nương kia đến phủ chờ rồi ạ.”

Dụ Bá Trung rất đắc ý với lần sắp xếp chu đáo này, nóng lòng dẫn dắt đến chuyện thuế má: “… Chỉ là lúc trước Vương gia nói phải bù thuế, thực không dám giấu, gần hai năm nay trên biển nhiều sóng gió, đội tàu hư hại nghiêm trọng, Thị Bạc Tư bây giờ thực sự giật gấu vá vai. Chuyện bù thuế hai năm này có thể…”

Giang Tự đột nhiên ngắt lời: “Ngươi tặng người vào phủ?”

Giọng hắn đột nhiên lạnh ngắt, Thanh Vũ đang muốn rót rượu cho hắn không khỏi run lên, giọt rượu lăn xuống túi thơm của hắn.

Nàng ta hơi hoảng hốt, vô thức muốn lấy khăn ra lau, nhưng Giang Tự lại giữ lại túi thơm: “Đừng có chạm vào.”

Hắn tự đứng dậy, phủi phủi giọt rượu trên túi thơm, lúc này mới chú ý tới hình thêu tinh xảo trên túi.

Thanh Vũ: “Điện hạ…”

“Tránh ra.”

Giang Tự không thèm nhìn thêm một chút nào, chắp tay muốn rời khỏi bữa tiệc, Thư Cảnh Nhiên cũng đứng lên đi theo.

Dự Bá Trung tỉnh mộng, cũng hiểu không hiểu thế này là thế nào.

“Vương gia, Vương gia, hạ quan…”

Giang Tự chợt dừng bước: “Dụ đại nhân có thể bỏ ra nhiều tiền đưa tới rất nhiều mỹ nhân thế này, chắc quỹ của Thị Bạc Tư tương đối khá khẩm, bù hai năm tiền thuế buôn bán trên biển chắc cũng không khó khăn gì. Nếu vậy, mời Dụ đại nhân căn cứ vào giá thị trường thêm hai phần lãi, gộp vào nộp đủ vào quốc khố, cũng coi như tạo phúc cho dân chúng.”

Dụ Bá Trung: “…?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.