Tiểu Đậu Khấu

Chương 66: Hỏa hoạn (phần 3)




“… Vương phi nói nếu thuộc hạ không để người đi thì Vương phi sẽ tự mình qua. Tất nhiên thuộc hạ có thể đánh Vương phi ngất luôn, nhưng thuộc hạ thấy Vương phi rất lo lắng cho chủ thượng nên hơi không đành lòng làm như vậy. Là thuộc hạ thất trách, thuộc hạ cam nguyện chịu phạt.”

Trở lại phủ nha, Vân Y trình bày chuyện phát sinh đêm nay rõ ràng từng chút một.

“Không đành lòng?” Giang Tự liếc nàng.

“Thuộc hạ xuất thân Tân Vân Vệ, đúng là hoàn toàn không nên không đành lòng, nhưng ở bên Vương phi đã lâu, lần đầu tiên thuộc hạ thấy Vương phi hoảng hốt sốt ruột như hôm nay, Vương phi không biết chủ thượng muốn làm gì, chỉ là sợ chủ thượng xảy ra chuyện muốn cứu người mà thôi, xin chủ thượng đừng trách Vương phi.”

“Ngươi đang chỉ trích bổn vương?”

“Thuộc hạ không dám.”

Vân Y quỳ trên mặt đất, lưng lại ưỡn rất thẳng.

Cũng không biết Giang Tự đang nghĩ gì, trầm mặc thật lâu chợt mở miệng nói: “Ngươi tìm được người bổn vương muốn tìm, lần này bỏ qua, sau này nếu dung túng Vương phi mạo hiểm, ngươi không cần xuất hiện trước mặt bổn vương nữa, cút xuống đi.”

“Vâng.”

Vân Y lui ra ngoài, Giang Tự đứng ở gian ngoài hồi lâu, bên ngoài bóng đêm mịt mùng, thỉnh thoảng có tiếng chim hót ve kêu, hắn cất bước đi vào phòng ngủ.

Phòng ngủ yên tĩnh, trước mắt đều là mấy đồ vật xa xỉ hàng ngày của nàng, cũng may đệm giường và hương an thần là nàng tự mang đi, có lẽ vì vậy mà giờ phút này nàng có thể ngủ ngon như thế.

Giang Tự ngồi ở bên mép giường, mắt nhìn vết bỏng rất nhỏ trên tay nàng, lại cầm khăn ướt vắt trong chậu đặt bên giường, nhẹ nhàng chà lau vết bẩn còn sót trên mặt nàng.

Thật ra tối nay sở dĩ hắn đồng ý đến Tiên Tuyền Phường với Tri phủ là vì có manh mối về chứng cứ Chu Bảo Bình lưu lại.

Mấy ngày trước, hắn đã sai ám vệ lẻn vào Linh Châu điều tra vụ án Chu Bảo Bình chết bất đắc kỳ tử, cuối cùng cũng có kết quả.

Không có gì bất ngờ, Chu Bảo Bình nắm được chứng cứ Thị Bạc Tư Linh Châu thao túng giao dịch mua bán, vì giấu chứng cứ bòn rút công quỹ nên mới bị người ta diệt khẩu, còn bị gắn mác rất khó nghe là hoang dâm vô độ mà chết.

Nhưng Chu Bảo Bình có thể trở thành người mà Hoàng thượng tín nhiệm đắc dụng thì cũng cực kỳ nhạy bén thông minh, biết mình khó giữ mạng nên đã giấu chứng cứ từ trước.

Trong lúc ông nhậm chức quan giám sát ở Thị Bạc Tư thường không qua lại với ai, rất ít khi kết giao với người khác. Đương nhiên ở địa giới Túc gia thì cũng không có gan kết giao với người khác.

Ám vệ vào Linh Châu điều tra mấy ngày thì phát hiện thú vui duy nhất của ông là đến 180 thuyền trên sông Linh Vũ, ông đến rất nhiều thuyền nhưng nơi ông đi nhiều nhất là một phường nổi danh tương đương Tiên Tuyền Phường, Mộ Xuân Phường.

Mà chuyện ông gọi nhiều vị cô nương ở Mộ Xuân Phường là chứng cứ dẫn đến việc ông bị gán cho lý do chết vì hoang dâm vô độ.

Theo ám vệ điều tra, chắc hẳn Thị Bạc Tư phát hiện Chu Bảo Bình nắm được chứng cứ thì khống chế ông trước, không biết đã làm gì mà Chu Bảo Bình vẫn nhất quyết không nhả ra, Thị Bạc Tư thấy không cạy được gì từ miệng ông bèn xử luôn, sau đó lần theo quan hệ ngày thường của ông tìm được vài vị cô nương ở Mộ Xuân Phường.

Mấy vị cô nương này không biết gì cả, chỉ nói ngày thường Chu đại nhân chọn các nàng cũng chỉ nghe hát giải buồn, chưa từng kể cho các nàng nghe chuyện của ông.

Nhưng vì tiếp xúc với Chu Bảo Bình nhiều hơn những người khác nên Thị Bạc Tư không có ý định dễ dàng buông tha cho các nàng, nghiêm hình tra tấn không có kết quả bèn giết hết các nàng, ném vào một chỗ với Chu Bảo Bình tạo ra hiện trường chết bất đắc kỳ tử vì chơi gái.

Đến tận đây, vẫn không có manh mối về nơi Chu Bảo Bình cất chứng cứ, ám vệ tra mãi mà không có thông tin gì thêm, đồng thời Túc gia cũng không có tiến triển.

Cho đến khi một đoàn người Giang Tự tiến vào Linh Châu, bỗng nhiên có người bí mật liên hệ với ám vệ nói Chu đại nhân giao đồ cho mình bảo quản, nhưng nàng ấy được Chu đại nhân gửi gắm, chỉ có thể tự mình đưa đồ vật giao cho người mà Thánh thượng phái đến.

Người bí mật liên hệ với ám vệ là một nha hoàn nho nhỏ ở Mộ Xuân Phường ít người biết đến, Thu Nguyệt.

Nạn đói năm đó, Chu Bảo Bình tốt bụng cứu nàng một mạng, nàng vẫn luôn trung thành làm việc cho Chu Bảo Bình.

Ngay từ khi Chu Bảo Bình đến làm việc ở Thị Bạc Tư Linh Châu ba tháng trước, nàng cũng đơn độc đến Linh Châu xin vào Mộ Xuân Phường làm nha hoàn nhóm lửa.

Thu Nguyệt có khuôn mặt dài nhìn rất bình thường, kiểu nhìn qua là quên luôn, ngày thường chăm chỉ làm việc không than thở gì, cực kỳ không có cảm giác tồn tại.

Khi Chu Bảo Bình đến Mộ Xuân Phường gọi người hát khúc, rất nhiều lần nàng đưa trà hầu hạ trong phòng, nhưng vì nàng quá không có cảm giác tồn tại, bất kể là Túc gia hay ám vệ cũng bỏ qua khi điều tra.

Nhưng vì có chuyện của Chu Bảo Bình nên liên thiếp thiệt hại mấy vị cô nương đầu bảng, hơn nữa Thị Bạc Tư lại lâu lâu tới tra xét, việc làm ăn gần đây của Mộ Xuân Phường ảm đạm hẳn, chỉ đành đuổi việc một đám nha hoàn như Thu Nguyệt.

Thu Nguyệt vẫn luôn nhớ tới lời dặn dò của chủ tủ, phải chờ người Thánh thượng phái tới mới xuất hiện giao chứng cứ ra, để tránh cho bị nghi ngờ bại lộ, nàng chưa làm gì cả, giống như mọi nha hoàn khác đến tìm việc ở Tiên Tuyền Phường.

Tối nay Giang Tự đồng ý lời mời đến Tiên Tuyền Phường vì muốn tự mình đi gặp vị Thu Nguyệt cô nương này. Nhưng có lẽ vì lần này Thu Nguyệt chủ động liên hệ ám vệ nên lộ ra chân tướng, tối nay sau khi Giang Tự đến Tiên Tuyền Phường còn chưa kịp gặp mặt đã bị Túc gia phát hiện điểm khả nghi phái người tới bắt nàng.

Nhưng trên thuyền có không ít ám vệ, người tới cướp Thu Nguyệt lại không có cách nào thuận lợi mang nàng đi, dưới tình thế cấp bách bèn đơn giản nhốt nàng vào khoang thuyền rồi đổ dầu phóng hỏa khắp nơi.

Thời tiết lúc này khô nóng dễ cháy, hơn nữa gió trên mặt sông có thể dễ dàng thổi bay lửa, có thể tạm thời ép Giang Tự rời thuyền trong chốc lát.

Kẻ đó chắc hẳn đã nghĩ nếu khi lửa bị dập tắt mà Thu Nguyệt chưa chết cháy thì bọn họ lại đưa người tới cướp đi, nếu đã chết thì người của Giang Tự cũng khó mà có thể tìm được chứng cứ.

Kế này đúng là cũng thành công, Tiên Tuyền Phường vô cớ có hỏa hoạn, Giang Tự và Thư Cảnh Nhiên bất đắc dĩ tạm thời rút lui.

Trong đám đông ám vệ bắt được người đang chạy trốn trên thuyền, nhưng chúng đều là tử sĩ, chưa kịp ép hỏi đã cắn độc tự sát, chuyện có thể xác định duy nhất là bọn chúng vẫn chưa kịp mang Thu Nguyệt đi.

Thấy lửa đốt thuyền đã được dập tắt mà vẫn chưa tìm thấy Thu Nguyệt, vốn dĩ Giang Tự không muốn dừng lại, không ngờ lại có phát sinh biến cố của Minh Đàn — tiểu vương phi của hắn thế mà tự mình lên thuyền đi cứu hắn.

Thật ra lúc hỏa hoạn xảy ra trong đầu hắn có một chớp mắt đã nghĩ diễn kịch giữa sông vô cùng nổi danh ở Linh Châu, tối nay có lẽ phu nhân Tri phủ sẽ mời Vương phi đi xem, có lẽ nàng sẽ nhìn thấy thuyền cháy từ xa.

Nhưng hắn cũng chỉ nghĩ vậy trong giây lát thôi. Thấy thì sao? Biết thì sao? Xưa nay nàng đều thông minh, chắc không đến nỗi cho rằng hắn sẽ gặp bất trắc chứ.

Cho nên khi hắn nghe thấy ám vệ tới bẩm báo, Vương phi vì muốn cứu hắn mà lên thuyền, nhất thời hắn chưa hoàn hồn được. Sau khi lấy lại tinh thần, hắn nửa thấy vớ vẩn, lại nửa thấy có chút xúc động khó có thể miêu tả trong lòng.

Minh Đàn cảm thấy mình rất mệt, dường như đã ngủ rất lâu, khi chậm rãi mở mắt ra chỉ thấy bên ngoài phòng tối đen, trong phòng cũng đã thắp nến. Giang Tự ngồi cách đó không xa đọc sách trên sập. Nghe thấy tiếng động trên giường, hắn ngẩng đầu buông quyển sách trong tay ra đứng dậy đi đến mép giường.

“Tỉnh rồi à.”

Minh Đàn gật đầu muốn ngồi dậy.

Giang Tự đỡ nàng, lại dừng gối gấm để nàng dựa lưng, tự hắn cũng vén vạt áo thuận thế ngồi xuống mép giường.

“Cảm thấy sao rồi?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

“Không sao, chàng thì sao phu quân, có bị thương ở đâu không?”

“Bổn vương không sao, nhưng nàng ấy, ngủ một ngày một đêm, có cần mời đại phu đến xem thế nào không?”

Minh Đàn sửng sốt: “Một ngày một đêm?”

Nàng còn tưởng mình chỉ ngủ mấy canh giờ thôi chứ.

Vậy, vụ hỏa hoạn trên thuyền đã là chuyện ngày hôm qua rồi sao?

Nàng vội vàng hỏi vài câu về chuyện đêm qua, nhớ tới chuyện đêm qua Giang Tự còn lên thuyền cứu nàng lại dè dặt cẩn thận hỏi: “Đúng rồi phu quân, hôm qua thiếp lên thuyền không gây phiền toái gì thêm cho phu quân chứ? Với cả, đêm qua thiếp và Vân Y cứu được một cô nương ở khoang thuyền bên dưới, nàng bị người ta trói, cũng không biết tại sao lại vậy, người còn sống không?”

“Còn sống, đúng lúc nàng ta là người mà bổn vương cần tìm, Vương phi không gây thêm phiền toái mà ngược lại còn giúp bổn vương.”

Minh Đàn hơn bất ngờ: “Phu quân đang tìm người á? Thật sao? Sao phu quân lại tìm nàng ấy?”

Thật ra nàng chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, hỏi xong liền phát hiện ra mình nói lỡ, vội ngắt lời muốn đánh trống lảng.

Không ngờ Giang Tự lại chủ động nhắc lại chuyện này, nhẫn nại kể cho nàng nghe sự tình, kể cả việc rốt cuộc hắn và Thư Cảnh Nhiên tới Linh Châu làm gì, nói hết một lần cho nàng, trong đó có rất nhiều chuyện triều chính liên quan.

Trong lời của hắn có quá nhiều tin tức, Minh Đàn giật mình mơ màng một lúc lâu, nhất thời không tiêu hóa kịp.

Đợi nàng nén sự khiếp sợ trong lòng xuống chậm rãi tiêu hóa hết những chuyện này, nàng nắm chặt góc chăn không nhịn được do dự thì thầm nói: “Phu quân, nữ tử triều ta không được tham gia vào chính sự… chàng nói với thiếp thế này…”

“Là bổn vương nói với nàng, không phải nàng chủ động dò la.” Giang Tự ngắt lời, “Hơn nữa chuyện nữ tử không được tham gia vào chính sự từ trước đến nay đều là quy định của bọn người ngu dốt không có chủ kiến, sau này nàng cũng không cần kiêng dè. Nàng là Vương phi, nói mấy câu cũng không phải chuyện gì lớn, nếu hữu dụng bổn vương cũng có thể nghe một chút, nếu là lời gièm pha gây ảnh hưởng tới bổn vương thì cũng là do bổn vương không phân biệt được đúng sai phải trái, liên quan gì tới nàng chứ?”

Minh Đàn ngơ ngác nhìn hắn.

Lời hắn nói hôm nay hơi vượt qua những điều mà nàng được dạy, nhưng nghe xong cũng thấy rất hợp lý.

“Nghĩ gì vậy?”

Minh Đàn lắc đầu: “Hôm nay phu quân nói thật nhiều.”

“…”

Minh Đàn vội giải thích: “Không phải thiếp chê phu quân nói nhiều, là vì ngày thường phu quân ít nói, những lời phu quân nói hôm nay còn nhiều hơn tổng cộng số câu mà phu quân nói trong một tháng bình thường.”

Càng bôi càng đen.

Minh Đàn nói năng lộn xộn, khi chính nàng cũng không biết nên nói gì để xí xóa, Giang Tự chợt mở miệng nói: “Có chuyện này bổn vương muốn hỏi nàng.”

“Chuyện gì?”

“Sao nàng phải lên thuyền?”

Từ đêm qua hắn nghĩ đến hôm nay, miễn cưỡng lý giải tại sao nàng lại cảm thấy hắn không thể bình yên thoát hiểm. Đơn giản là cảm thấy Túc gia ở Linh Châu chiếm đất làm vua, một tay che trời, âm mưu này chính là Túc gia cố tình hãm hại hắn.

Nhưng trong nhận thức của hắn, kể cả hắn có xảy ra chuyện gì thì Vương phi cũng không nên xúc động như thế mới phải.

Nếu Túc gia có thể lấy mạng hắn ở trên thuyền thì nàng đi lên cũng chỉ là đâm đầu vào chỗ chết mà thôi, từ trước đến nay nàng thông minh, không đến mức không nghĩ ra được điểm này, hơn nữa từ trước đến nay nàng sợ chết, vì sao phải làm như vậy?

Thật ra trong lòng hắn mơ hồ đã có đáp án, nhưng không biết vì sao hắn vẫn muốn chính miệng hỏi nàng một câu. Hỏi xong, hắn cứ nhìn nàng như thế, ánh mắt trầm tĩnh nhìn thẳng nàng.

Minh Đàn ngơ ngẩn nhìn hắn mất một lúc lâu, bỗng nhiên hơi mất tự nhiên quay đi.

Nàng nắm góc chăn, tai bắt đầu nóng lên.

Hiện giờ tỉnh táo lại nàng cũng cảm thấy đêm qua mình dại dột mất kiểm soát. Mà khi chính nàng làm vậy, nàng cảm thấy nếu phu quân xảy ra chuyện nàng cũng không muốn sống một mình. Nàng cũng không biết sao lại vậy, có lẽ nàng bị hạ cổ rồi, sao cứ hỏi nàng chứ!

“Thiếp, thiếp hơi choáng choáng, còn muốn ngủ thêm lát nữa…”

Giọng nàng vô cùng nhẹ, vụng về kéo chăn gấm lên chui tọt cả người vào bên trong, đầu nhỏ cũng che kín mít, còn quay đầu dịch dịch về phía góc giường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.