Tiểu Đậu Khấu

Chương 106: Rút tên




Rõ ràng thủ vệ ngẩn ra, nhìn thấy ngọc bài Vương phi trong tay Minh Đàn mới vội khom người cáo tội: “Thuộc hạ không nhận ra Vương phi, xin Vương phi thứ tội, Vương phi chờ một lát, thuộc hạ đi truyền lời cho ngài!”

Trong phòng đều là người tập võ, tất nhiên là nghe rõ ràng giọng nói bên ngoài. Vài vị võ tướng từng tránh trong mật thất Vương phủ nghe được lời riêng tư đều không khỏi nhìn về phía Giang Tự, Vương phi đã chạy đến Biệt Ngọc Lâu rồi…

“Bẩm Vương gia, Vương phi cầu kiến.” Thủ vệ ở ngoài cửa truyền lời.

Giang Tự trầm mặc một lát, quay người đáp ứng: “Vào đi.”

Không bao lâu sau, Minh Đàn theo thủ vệ vào phòng.

Nàng đứng ở cửa, mặc áo vải thô màu xanh của gã sai vặt, trên đầu không cắm trâm, trên mặt cũng không trang điểm.

Giang Tự nhìn về phía nàng, không biết vì sao bỗng nhiên nghĩ đến, nếu ngày thường thấy nhiều người thế này mà lại chỉ ăn mặc như thế, nàng nhất định phải xấu hổ khó chịu đến mức muốn tìm khe đất để chui vào.

Hắn thoáng giơ tay, tướng lĩnh trong phòng hiểu ý đều lui ra bên ngoài. Vị Chu tiên sinh kia đi sau cùng, khi đi ngang qua Minh Đàn thì bước chân khựng lại, Minh Đàn liếc ông ta một cái, trên mặt không có cảm xúc gì.

Chẳng bao lâu sau trong phòng chỉ còn hai người Minh Đàn và Giang Tự. Lúc này Minh Đàn mới chậm rãi tiến lên, nhưng nàng đi đến cách Giang Tự một trượng thì dừng lại.

“Nàng đi từ mật đạo ra?” Giang Tự mở miệng nói trước.

Minh Đàn bình tĩnh nhìn hắn, không đáp.

Nhưng trong lòng Giang Tự đã có đáp án, cũng không cần nàng đáp: “Mật đạo kia không an toàn, bên trong sắp sập, về sau đừng đi nữa.”

“Vì sắp sập nên đêm đó Chu tiên sinh mới không thể không rời đi từ cửa sau của Vương phủ sao?”

Trước kia nàng bắt gặp sao?

Giang Tự mím môi, không lên tiếng.

Chu tiên sinh là người hắn cài vào trong phủ Xương quốc công, nhưng trong số những người thân cận của quan lớn trong triều, ít nhiều gì cũng có một hai người như vậy, hoặc là người của Thành Khang đế và hắn, hoặc là người của Túc thái hậu, chuyện thường trên triều đình, cũng không hiếm thấy.

“Nơi này không phải nơi nói chuyện, ta bảo ám vệ đưa nàng về phủ trước, ngày mai ta sẽ về phủ…”

“Tại sao nơi này lại không phải là nơi để nói chuyện? Nói ở đây thì nhiệt miệng hay sao? Có chuyện gì mà hiện tại không thể nói mà phải chờ đến ngày mai!” Minh Đàn chợt đỏ hốc mắt, hung hăng ngắt lời hắn, “Giang Khải Chi, chàng nhìn ta đi, chàng nghĩ rằng vẫn có thể nói bảo ta tin chàng có phải không?”

Nàng lau những giọt nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, vừa gật đầu vừa tiếp tục nói: “Ta nguyện ý tin chàng, nhưng hiện giờ cha ta đã bị định tội vì thông đồng với địch phản quốc! Thông đồng với địch phản quốc là tội lớn cỡ nào chứ? Có chuyện gì mà chàng không thể nói cho ta biết, nhất định bắt ta phải chờ? Đó là cha ta, người trong tộc của ta, ta còn không rõ vì sao chàng phải cưới ta, chàng muốn ta chờ đến khi nào, tin đến khi nào?!”

Giang Tự muốn tiến lên, nhưng Minh Đàn lại theo bản năng lùi lại về sau một bước.

Cũng không biết Giang Tự nghĩ gì mà sau khi nhìn nàng một lúc lâu, bỗng nhiên hắn khoanh tay đưa lưng về phía Minh Đàn ra lệnh nói: “Người đâu, đưa Vương phi về phủ, không có lệnh của bổn vương, trên dưới phủ Định Bắc vương không ai được phép ra vào, tất cả chờ bổn vương ngày mai về phủ rồi bàn tiếp.”

Tiếng nói vừa dứt, hai bóng ám vệ vút ra, ngăn trước mặt Minh Đàn.

Minh Đàn ngơ ngẩn.

Trước kia chỉ là hắn không thích chủ động nói, nhưng hôm nay nàng tới hỏi, hắn cũng không nói. Đến tột cùng có một khắc nào hắn nghiêm túc coi nàng thực sự là thê tử mà đối đãi hay không?

“Vương phi, mời.”

Dường như Minh Đàn không nghe thấy, cố chấp nhìn chằm chằm bóng dánh của hắn, nhưng trước sau hắn cũng không có ý quay đầu lại.

Thật lâu sau, nàng mới chậm chạp lui ra.

Lùi lại mấy bước, nàng đang định xoay người thì đột nhiên vài cánh cửa sổ điêu khắc đang im lìm trong phòng đồng loạt bị mở ra —

Minh Đàn ngẩng đầu nhìn thì thấy có mấy mũi tên lông vũ đang bị đóng đinh trên thanh cửa.

Không có cửa sổ che chắn, mưa tên xé gió bay từ trong đêm đen bắn thẳng về phía Giang Tự. Cũng không biết Giang Tự có chuẩn bị từ trước không, hắn rút kiếm gác trên bàn bát tiên ra, thân kiếm chiếu ra ánh sáng trắng chói mắt, chỉ qua vài tiếng leng keng, mấy mũi tên lông vũ kia đều rơi rụng trên mặt đất, hắn quay đầu lại trầm giọng ra lệnh: “Bảo vệ Vương phi rời đi!”

Ám vệ đang muốn đáp vâng, ánh mắt Minh Đàn sững lại, bỗng nhiên tiến lên nhào về phía Giang Tự: “Cẩn thận!”

Giang Tự đã phát hiện mũi tên bắn tới từ trước, nhưng không ngờ Minh Đàn sẽ đột nhiên nhào qua, cũng may hắn phản ứng cực nhanh, chỉ thoáng nghiêng người đồng thời duỗi tay đẩy nàng ra, khoảnh khắc mũi tên bắn lén sượt qua hắn vung kiếm nhanh gọn đánh rớt mũi tên ấy.

Nhưng không ngờ tránh được mũi tên này hơn chậm một chút, còn có một mũi tên khác bắn tới từ cửa sổ phía tây, không phải nhắm vào hắn, mà là Minh Đàn.

Ánh mắt hắn bỗng dưng căng thẳng: “A Đàn!”

Hắn phi thân qua, tiến lên đỡ được Minh Đàn loạng choạng hét lên.

Vì có hắn đẩy ra, mũi tên này bắn trật, chỉ ghim vào đầu vai Minh Đàn, nhưng mũi tên có độc ánh lên ánh sáng lạnh lẽo, máu thấm ra từ đầu vai Minh Đàn đều có màu đen sì.

Ánh mắt Giang Tự trầm xuống, nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo xung quanh vết thương: “Gọi Phong thái y đến.”

Một vị ám vệ giật mình đáp lại “Vâng” rồi nhanh chóng thoát khỏi mưa tên.

Trong chớp mắt mũi tên bắn vào đầu vai, cả năm giác quan của Minh Đàn dường như biến mất, cho đến khi rơi vào trong lồng ngực của Giang Tự, động đậy một chút nàng mới cảm thấy đau đớn kịch liệt đang nhanh chóng lan ra khắp người, chỉ một lát mà trên trán nàng đã toát mồ hôi, sắc môi cũng đột ngột tái nhợt.

Nhưng nàng nhịn đau, hốc mắt đỏ lên, run giọng kiên trì nói: “Một mũi tên này, chắc là muốn bắn chàng, nhưng bắn, bắn trật. Ta dù sao cùng là… cũng là vì chắn mũi tên này cho chàng, mặc kệ thế nào, chàng buông tha phủ Tĩnh An hầu được không?”

Nàng biết với bản lĩnh của hắn, tránh tên không quá khó, nhưng nếu nàng không tạo ra một phần ân tình thì làm sao có thể cầu xin hắn được. Cho dù là lợi dụng hay là thích, dù sao quan hệ giữa hắn và nàng không thể không liên quan đến ơn nghĩa.

Giang Tự không đáp lời này, sát khí mà bình thường hắn áp xuống chợt tỏa ra bốn phía, một tay hắn ôm Minh Đàn, một tay khác cầm kiếm, kiếm quang lóe lên đánh rơi từng mũi tên một, mũi tên cuối cùng, hắn trở tay nắm lấy chuôi kiếm phi lên trên, “keng” một cái, mũi tên kia bị chặt thành hai đoạn rơi xuống mặt đất. Ngay sau đó thanh kiếm sắc trong tay hắn cũng cắm thẳng xuống đất, thân kiếm rung rung.

Tân Vân Vệ ẩn núp trong bóng tối xuất kích toàn lực, sau hai cơn mưa tên thì bao vây một đám cung thủ tinh nhuệ mà Túc thái hậu đắc ý nhất nhưng không dễ dàng xuất hiện.

Tín hiệu được thả ra.

Ám vệ trong phòng cũng từ từ thu kiếm vào trong vỏ, chắp tay xin chỉ thị của Giang Tự.

Giang Tự cũng không ngẩng đầu, chỉ phun ra chữ: “Giết.”

Ám vệ giật mình, lúc trước Thánh thượng và chủ thượng bàn bạc, dường như có ý muốn dùng lại một đám cung thủ tinh nhuệ này, nhưng hắn cũng không lắm mồm, ngậm miệng lẻn vào bóng đêm âm u.

“Độc này có thể giải được, trước kia vi thần tình cờ có được một gốc cây Tuyết Thảo, chỉ là mũi tên này của Vương phi cần được rút ra ngay lập tức, bằng không sẽ mất máu quá nhiều, lại còn khiến vết thương bị nhiễm trùng.” Phong thái y nói rất nhỏ, còn hơi run run, “Nhưng vi thần không đủ lực, sợ không nhổ ra trong một lần được, có thể khiến Vương phi đau đớn hơn.”

Giang Tự nghe vậy không hỏi nhiều nữa, xoay người ngồi lại mép giường.

“Ta rút mũi tên ra cho nàng, gắng chịu đựng chút.” Hắn nói thẳng.

Nghe nói tới chuyện rút mũi tên, Minh Đàn liều mạng lắc đầu, mồ hôi trên trán không ngừng lăn xuống: “Không được, ta sợ!”

“Nếu không rút tên thì nàng sẽ mất nhiều máu quá mà chết.”

Nghe thấy chữ “Chết”, Minh Đàn sợ hãi co rúm lại, nhưng ý chí kháng cự vẫn rõ ràng như cũ, rút mũi tên kia chắc là đau lắm, nàng cũng không dám tưởng tượng ra nữa, nhưng mà không rút cũng rất đau, hiện giờ nàng chỉ cần hơi động đậy là đã cảm thấy mình sắp chết rồi.

Minh Đàn chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có ngày hôm nay, nước mắt rơi xuống như mưa, cả mắt cả mũi đều đỏ bừng lên.

Mãi sau nàng mới thả lỏng, gắng gượng hít thở suy yếu nói: “Vậy, vậy ta để chàng rút tên, chàng đồng ý với ta buông tha phủ Tĩnh An hầu được không?”

“Buông tha phủ Tĩnh An hầu?” Giang Tự rũ mắt nhìn nàng, “Không thể.”

Minh Đàn đã chuẩn bị tâm lý nhưng không chắc chắn lắm, cả người run như cầy sấy, nhưng chợt nghe thấy lời này hai mắt nàng đẫm lệ rưng rưng ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.

Thành thật mà nói, cho dù nàng nghĩ thế nào cũng không ngờ nàng đã làm đến mức này rồi mà cầu xin hắn hắn cũng không hề động lòng trắc ẩn một chút nào, cho nên trong lòng hắn nàng không có chút trọng lượng nào đúng không, cho nên—

“A a a a ——!”

Minh Đàn vẫn đang không thể tin nổi vì sự vô tình quá mức quyết đoán của Giang Tự, đột nhiên một cơn đau xé gan xé phổi truyền đến từ đầu vai, nàng không khỏi kêu lên sợ hãi.

Trong khoảnh khắc mất đi tri giác, hôn mê bất tỉnh vì quá đau, trước mắt nàng thoáng mơ hồ hiện ra mũi tên dính máu bị rút ra, còn có gương mặt hơi thở phào của Giang Tự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.