Edit: Tử Liên Hoa 1612
"Ừm, nương tử nói phải, hơn nữa dù thế nào nàng ta cũng không liên quan tới chúng ta...." Đông Phương Dịch Hàn cực kỳ phối hợp gật đầu, còn phun thêm một câu nữa khiến Nam Cung Nguyệt càng thêm tức giận không thôi.
"Các ngươi... Khinh người quá đáng, Đông Phương Dịch Hàn, ngươi đừng có hối hận!" Vẻ mặt Nam Cung Nguyệt tức giận, vừa quát vừa tự mình đa tình nhìn Đông Phương Dịch Hàn, uy hiếp nói.
"Bổn vương có cái gì phải hối hận, Nam Cung Nguyệt, có vẻ ngươi tự kỷ quá thì phải?" Đông Phương Dịch Hàn liếc Nam Cung Nguyệt, khinh bỉ phiền chán nói. Nếu có thể, hắn thật sự rất muốn vỗ bay nàng ta ra ngoài ngay lập tức.
"Ngươi... Hừ, bản cung sẽ khiến ngươi hối hận, cho ngươi đến cầu xin bản cung!" Nam Cung Nguyệt bị tức tới không biết muốn nói gì, chỉ có thể lại mở miệng uy hiếp Đông Phương Dịch Hàn.
"Phải không? Ngược lại thật ra ta rất tò mò, ngươi có bản lĩnh gì để khiến Hàn tới cầu xin ngươi?" Trong mắt Thương Lung Tình thoáng qua một chút sắc bén, miệng lại nói lời giống như không ngại học hỏi kẻ dưới, thậm chí còn bày ra vẻ mặt hứng thú nhìn Nam Cung Nguyệt như đang đợi đáp án của nàng ta.
"Hừ, ngươi đừng có đắc ý, chờ cổ độc của hắn phát tác, để xem hắn còn dám đối xử với bản cung như vậy hay không!" Nam Cung Nguyệt đắc ý nói, giống như việc Đông Phương Dịch Hàn trúng cổ độc là một chuyện thật quang vinh.
"À, nghe nói là tình độc phải không? Ta thật ra tò mò, ngươi đã làm cho chàng ấy trong tình trạng như vậy, vậy tại sao đến bây giờ vẫn không chiếm được tim của chàng ấy? Không phải là khống chế tốt lắm sao?" Thương Lung Tình giả vờ như không hiểu, tò mò nhìn nàng ta nói, trong mắt lại thoáng qua một chút khinh thường trào phúng cùng lãnh ý.
"Ngươi... Hừ, ngươi ít quản chuyện của bản cung thôi!" Nam Cung Nguyệt bị Thương Lung Tình nói trúng chỗ đau, thẹn quá thành giận. Chính nàng ta cũng không hiểu vì sao Đông Phương Dịch Hàn này trúng cổ độc lâu như vậy mà không hề tìm mình lấy một lần, rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
"Ta mới lười quản đấy, chính là tò mò hỏi một chút mà thôi." Thương Lung Tình khinh thường, lạnh nhạt nói, còn không quên kích thích nàng ta một chút, chậm rãi ngả lên người Đông Phương Dịch Hàn, dựa vào mà nhìn nàng ta.
"Ngươi, làm sao ngươi không biết xấu hổ như vậy, giữa ban ngày ban mặt mà dựa vào người nam nhân!" Nam Cung Nguyệt bị Thương Lung Tình làm cho tức giận đến không nói ra lời, liếc mắt một cái thấy nàng đang vùi trong lòng Đông Phương Dịch Hàn lại càng tức giận, chỉ vào nàng nói.
"Câm miệng, nàng là vương phi của bổn vương, dựa vào người bổn vương thì thế nào, ngươi quản được sao? Dù sao vẫn còn tốt hơn loại không danh không phận mà cứ dán vào nam nhân nhiều." Khuôn mặt đẹp tra của Đông Phương Dịch Hàn đầy tức giận, nhìn nàng ta nói. Trong lòng càng không thể nhịn được nữa, nếu không phải do Nam Cung Mộc, hắn sẽ bổ nàng ta ra.
Trong mắt Thương Lung Tình thoáng qua vẻ kinh ngạc, không ngờ Đông Phương Dịch Hàn lại độc miệng như vậy, ngay cả lời như thế cũng nói ra, thật đúng làm cho nàng ngoài ý muốn! Nhưng mà hình như hắn cũng không nói sai, nữ nhân này quá không biết xấu hổ, lại vẫn không biết ngượng nói nàng không biết xấu hổ, nàng là Tiêu Dao vương phi danh chính ngôn thuận đấy.
"Ngươi... Đông Phương Dịch Hàn, xem như ngươi lợi hại, ngươi đừng hối hận vì những gì đã nói hôm nay, nhất định bản cung sẽ làm cho ngươi hối hận!" Nam Cung Nguyệt bị Đông Phương Dịch Hàn chọc giận đến cả người phát run, không tìm được lời nào để nói, chỉ có thể lại uy hiếp hắn.
"Cút... Nói đến nói đi cũng chỉ là mấy lời này, có thể đổi cái nào mới hơn không? Còn không cút sẽ némngươi ra bên ngoài!" Đông Phương Dịch Hàn nghe nàng ta uy hiếp mãi, lạnh lùng nhìn nàng ta nói. Nữ nhân này thực không biết trời cao đất rộng, trước kia cổ độc của hắn không giải được, hắn còn không sợ nàng ta uy hiếp, mà bây giờ cổ độc của hắn đã được giải, loại uy hiếp ngây thơ này có thể có tác dụng gì?
"Ngươi... Ngươi đừng hối hận, hừ, đi thì đi!" Nam Cung Nguyệt tức giận xoay người rời đi, còn không quên lại tự cho là đúng cảnh cáo.
"Hàn, chàng cảm thấy kế tiếp nàng ta sẽ làm gì?" Thương Lung Tình nhìn Nam Cung Nguyệt rời đi, trong mắt thoáng qua sát ý, lạnh nhạt hỏi Đông Phương Dịch Hàn.