"Cái gì? Tiện nhân kia còn chưa chết?" Một nữ nhân trong góc tối chỉ có ánh sáng lập lòe của cây nến phát ra, thanh âm hung tợn nói, trong giọng lộ ra không thể tin cùng ngoan độc, ánh mắt lại nhu hòa nhìn người nam tử bên cạnh.
"Tú Nhi, đừng nóng vội, coi như Thương Lung Tình kia mệnh lớn, cư nhiên từ trên vách núi rơi xuống cũng không chết, còn được cứu trở về, nhưng việc này không có người biết chúng ta làm, về sau còn rất nhiều cơ hội, có một lần sẽ có lần thứ hai, yên tâm." Nam tử ôm eo nữ tử, nhẹ giọng trấn an. Trong giọng nói còn chứa một tia ngả ngớn.
"Hừ, sao có thể không vội? Chàng có biết hay không cái lão bất tử kia, ngày đó nói cái gì mà phải chờ tới ngày đại thọ của hắn, sẽ đem 8 phần gia sản ở Thương gia đưa cho tiện nhân kia, dựa vào cái gì chứ? Ta cùng Doanh Nhi thì làm sao bây giờ?" Nữ tử có chút không cam lòng nói. Ả phải tiên hạ thủ vi cường, chỉ cần Thương Lung Tình chết, như vậy toàn bộ tài sản liền về bọn họ, chẳng lẽ có thể không vội sao?
"Chuyện này, hắn thật sự nói qua như vậy sao?" Nam tử có chút không tin hỏi lại. Đều là nữ nhi của Thương gia, làm sao có thể đãi ngộ hơn kém nhau nhau như thế? Hơn nữa Thương Lung Tình kia vẫn là đã gả ra ngoài.
"Ừh, bằng không chàng nghĩ rằng thiếp và chàng vì sao phải trừ khử đi tiện nhân kia? Quyền ca, chúng ta phải mau chóng xử lý nàng, có như vậy mọi thứ mới thuộc về chúng ta." Nữ tử lòng dạ ác độc nhưng lại ôn nhu đề nghị với nam tử bên cạnh. Thân mình cũng tự nhiên mà dựa về phía nam tử. . .
"Ừ, được, ta sẽ an bài người đến đó, nàng yên tâm." Nam tử nhẹ giọng đáp lời! Tay tự nhiên mà ôm lấy thân thể mềm mại đang dựa sát vào hắn.
Chỉ chốc lát, thanh âm đối thoại của hai người đã biến mất, thay vào đó là những thanh âm mập mờ, ái muội đan vào nhau, cùng chung cá nước thân mật. . . .
~*~*~*~
"Mục Tinh, lần trước giao chuyện cho ngươi đi làm đã thế nào rồi?" Thương Lung Tình ngồi trên băng đá ở hoa viên, híp mắt, nhìn lên bầu trời, phảng phất như muốn nghe gì đó, bỗng nhiên trợn mắt lên, hỏi Mục Tinh đứng ở bên cạnh.
"Thưa tiểu thư, ta đã tìm được địa phương vắng vẻ ở núi nhỏ trong thôn cách khá xa, nơi đó không có người ở lại. Chỗ ở đã tạm thời xử lý xong, người cũng được tập trung lại, đại khái là ba ngày nữa có thể huấn luyện được." Mục Tinh đem kết quả vài ngày nay đã làm nhất nhất bẩm báo cho Thương Lung Tình.
"Ừm, tốt lắm, đến lúc đó nói với ta một tiếng, ta sẽ đi qua xem sao." Thương Lung Tình như có đăm chiêu nói.
"Dạ, tiểu thư, nhưng mà tiểu thư, người muốn huấn luyện những người này như thế nào?" Mục Tinh có chút nghi hoặc và tò mò hỏi nàng.
"Ta muốn tạo ra một đội quân bách chiến bách thắng, một đội ngũ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nhân số không cần nhiều, nhưng đều là tinh anh, ngươi đi huấn luyện trước một đoạn thời gian sau đó lại chọn lựa người thích hợp, đến lúc đó sẽ có huấn luyện đặc thù riêng.” Thương Lung Tình không chút nào giấu diếm nói, trầm tư một hồi, nàng nói tiếp: "Chuyện này không cần vội vàng, trước tiên hãy thu phục, tập luyện cho bọn họ đã. "
"Vâng, tiểu thư, thuộc hạ đi ngoài trước." Mục Tinh mặc dù có điểm tò mò đội ngũ theo như lời Thương Lung Tình nói đến tột cùng là thế nào, nhưng lại ngại về thân phận, cũng không truy hỏi sự việc kỹ càng, chính là trước đó dựa theo phân phó của nàng làm việc.
Thương Lung Tình nằm ở trên trường kỷ, nhắm mắt trầm tư. Muốn tạo ra một đội ngũ đoàn kết vững mạnh, cũng không phải bỗng chốc có thể hoàn thành. Cần phải có kế hoạch mới được. Mà hiện tại bản thân phải dựa vào trí nhớ huấn luyện cùng kinh nghiệm tác chiến của kiếp trước, nghĩ ra một phần kỹ thuật để huấn luyện, còn phải phác họa ra bản kế hoạch như thế nào để giúp toàn đội nâng cao sức mạnh, xem ra trong khoảng thời gian này chính mình sẽ rất vội . . .