Edit: Tầm Mộng
Beta: hoa hồng
"A, vậy phải làm sao đây? Thế rốt cuộc chúng ta có cần chấp hành hay không?" Hướng Tam có chút không rõ, thấy mấy người còn lại cũng nhìn nhau dò hỏi, không biết làm sao.
"Chấp cái rắm á! Ngươi không nghe Vương phi phản đối sao? Gia của chúng ta còn có thể để chúng ta đi làm à?" Tiểu Ức vừa kịp phản ứng lại, l.q.đ lập tức hơi tức giận nhìn bọn họ nói.
"Ài, cũng phải, việc này trước tiên hay là gác lại đi nhỉ? Xem ra gia lại phải chịu đựng rồi." Hướng Nhị thở dài một tiếng, trong lòng thét lớn, gia à, người thật sự trở thành thê nô rồi, quá phá vỡ hình tượng cao lớn của người trong lòng chúng thuộc hạ rồi biết không?
"Ừm, việc này tạm gác lại trước, chúng ta chuẩn bị việc khác trước đã." Hướng Nhất suy nghĩ một lúc, mở miệng nói.
Mọi người nghe vậy, hiểu ý gật gật đầu, việc kia hi vọng gia và Vương phi có thể mau chóng thương nghị xong, tránh cho để lỡ thời cơ, mà hiện tại bọn họ có thể đi chuẩn bị chuyện khác.
"Lung Nhi, nàng đừng tức giận, chỉ vì ta ghen tị, mới nói không lựa lời, nàng tha thứ cho ta được không?" Đông Phương Dịch Hàn đuổi theo Thương Lung Tình, l^q'đ lập tức ôm nàng vào lòng, giải thích.
"Buông ra..." Thương Lung Tình không thay đổi sắc mặt khẽ thét lên, vẻ mặt không rõ, khiến người ta không nhìn ra nàng có ý gì?
"Không buông, Lung Nhi, ta biết sai rồi, nàng đừng tức giận, được không?" Đông Phương Dịch Hàn khẩn trương nói, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoảng. Hắn vốn luôn lo lắng nàng sẽ rời đi, nay hắn chọc nàng tức giận, có phải nàng sẽ...
Thương Lung Tình liếc nhìn hắn một cái, đứng im, cũng không nói lời nào, mặc cho hắn ôm chặt lấy. Hai người cứ thế mà đứng ở hậu hoa viên, im lặng không nói.
"Ôm đủ chưa?"
"Chưa, cả đời cũng không ôm đủ, Lung Nhi, đừng tức giận được không, sau này ta không bao giờ ghen tuông linh tinh nữa." Đông Phương Dịch Hàn ôm chặt nàng, ra vẻ đáng thương nhìn nàng nói.
"Tránh ra, ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi." Thương Lung Tình lại lên tiếng, lạnh lùng và xa cách, cảm giác dường như rất xa xôi.
"Vậy ta ôm nàng đi nghỉ ngơi nhé?" Đông Phương Dịch Hàn nghe vậy, không đợi nàng đáp lại, nhanh chóng ôm ngang lấy nàng, đi về phía phòng ngủ.
Thương Lung Tình mệt mỏi khép mắt lại, lúc này nàng không muốn so đo nhiều với hắn, trong lòng tất nhiên cũng rõ ràng, hắn không có ý gì khác, chỉ là đang ghen thôi. Mà nàng cũng không phải thật sự tức giận, chỉ là cố ý lạnh nhạt với hắn, dọa hắn một chút. Ai bảo hắn ghen tuông ấu trĩ bậy bạ như vậy chứ?
Đông Phương Dịch Hàn nhìn Thương Lung Tình hít thở đều đều ngủ say trong lòng hắn, trong bụng khẽ nhẹ nhõm thở phào một hơi. Nàng không thật sự giận hắn đúng không, bằng không cũng sẽ chẳng để cho hắn ôm. Nếu thật sự tức giận, phỏng chừng bây giờ không biết hắn đã bị nàng đá đến nơi nào, nào còn có thể ôm nàng. Nghĩ tới nghĩ lui, khóe miệng khẽ nhếch lên, vẽ ra một đường cong đẹp đẽ.
"Tiểu thư, Mục Tinh đến rồi." Mộng Vũ từ ngoài bước vào, nhìn Thương Lung Tình đang nằm ở trên nhuyễn tháp.
"Ừm, cho hắn vào đi?" Thương Lung Tình nghe vậy, khẽ nhướng mắt lên, lạnh nhạt nói.
"Mục Tinh, gần đây Kỳ Minh quốc ra sao?" Thương Lung Tình nhẹ nhàng hớp một ngụm trà, hờ hững hỏi.
"Tiểu thư, bên kia tất thảy đều bình thường! Xin hỏi có gì căn dặn không?" Mục Tinh dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thương Lung Tình, dường như cũng có chút mong chờ, bọn họ huấn luyện đã lâu như vây, cũng nên đi ra ngoài hoạt động một chút.
"Ừm, ngươi chọn ra mấy nhánh quân, vài ngày nữa cùng Âu Dương Thăng bí mật rời đi, giúp hắn hoàn thành nghiệp lớp." Thương Lung Tình buông cái cốc xuống, thản nhiên bảo.
"Tiểu thư, ý của người là muốn giúp tiểu tử kia? Hắn có thân phận gì?" Mục Tinh có chút nghi hoặc nhìn Thương Lung Tình, trong mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc.
"Thái tử của Thủy Long quốc, lần này hắn trở về, muốn đoạt lại chủ quyền." Thương Lung Tình không chút nào giấu giếm nhìn Mục Tinh nói. Ở trong lòng nàng, lqđ đối với người mình tin tưởng, tuyệt đối sẽ không giấu giếm bất cứ tin tức gì.
"Được, ta trở về chuẩn bị thật tốt." Mục Tinh hiểu ý gật gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc. Trong lòng có chút hưng phấn, bọn họ rốt cuộc có thể đi ra ngoài hoạt động!
"Đúng rồi, bên Kỳ Môn kia, hai ngày này ngươi có thời gian thì đi qua tìm Hướng Tam ấy, hắn muốn các ngươi chỉ điểm bọn hắn." Thương Lung Tình nhớ tới chuyện ngày hôm qua bọn họ nhắc đến, liền căn dặn.
"À, được." Mục Tinh có chút kinh ngạc gật gật đầu, vẻ mặt đầy tự hào, trong lòng lại buồn cười không thôi, bọn họ bây giờ còn nổi danh hơn Kỳ Môn!
"Ngoài ra thì cũng không còn chuyện gì nữa, ngươi cần phải cẩn thận một chút, căn dặn bọn họ trăm ngàn không được kiêu ngạo quá mức, hiểu chưa?" Thương Lung Tình nhìn nhìn Mục Tinh, hờ hững dặn bảo.
"Được, tiểu thư, thuộc hạ đã biết, thuộc hạ sẽ căn dặn xuống dưới."
Mục Tinh hiểu ý đáp lời, ánh mắt của hắn cũng tràn đầy vẻ hưng phấn cùng nóng lòng muốn thử, thậm chí có chút cảm giác không kịp đợi nữa.
"Ừm, không còn chuyện gì nữa, ngươi đi về chuẩn bị trước đi." Thương Lung Tình gật gật đầu, ý bảo hắn có thể trở về!
Thương Lung Tình đứng lên, đi tới bên cửa sổ, vuốt bụng của nàng, không ngờ rằng nơi này lại có một sinh mệnh bé nhỏ? Quả thực khiến nàng không ngờ tới, trong lòng không khỏi có chút cảm giác ngọt ngào.
"Lung Nhi, nàng tỉnh rồi à? Có đói bụng không?" Đông Phương Dịch Hàn từ ngoài đi vào, thấy Thương Lung Tình đứng ở trước cửa sổ trầm tư, vẻ mặt quan tâm hỏi han.