Tiểu Đan Của Giáo Sư

Chương 5




Sáng sớm hôm nay sang nhà cô, chẳng thấy người đâu hết, ở khe cửa có một tờ giấy nhỏ, Vu Địch mở ra đọc:" Giáo sư Vu, hôm nay thầy đừng điểm danh, em vắng mặt. Em không làm, cho em xin nghỉ một hôm nhé.

Chu Nhã Đan."

Cô nhóc này lại đi đâu rồi, anh cũng chẳng để ý lắm, rời đi.

Thiếu cô, anh cứ thấy thời gian chậm hơn, nhàm chán hơn, vắng lặng và hiu quạnh. Cảm giác từng giây phút trong ngày của anh chỉ toàn xoay quanh cô sinh viên tên Chu Nhã Đan ấy. Từ bao giờ cô lại là một phần quan trọng trong cuộc đời anh như vậy?

"Này Vu Địch! Cơm nguội hết rồi kìa!"

Tên nào đó miệng nhồm nhoàm nhắc nhở.

Anh giật mình, nãy giờ đặt mắt vào mây trôi, gió thổi đến nỗi cơm canh nguội ngắt, anh đóng hộp cơm trưa:" Tư Uy, tôi đi trước."

Tư Uy ngơ ngác như nai con, vội vội vàng vàng ăn đến nghẹn đứ cả cổ, chỉ có Vu Địch vô tình! mau mải đuổi theo sau:" Này Vu Địch! Đợi tôi vớii~!"

Anh đi qua sân bóng rổ, Vô Linh đang đọc truyện tranh ở ghế đá cười ha ha, Vu Địch đi sát lại cho Vô Linh, cô sinh viên nữ này nhìn thấy anh là lập tức chỉnh lại phong độ, giáo sư Vu ngại ngùng hỏi:" Sinh viên Vô, em.... có biết hôm nay sinh viên Chu đi đâu không?"

Vô Linh tưởng được thầy giáo điển trai phong độ tán tỉnh, ai ngờ hỏi cô bạn thân của mình, hụt hẫng chút ít những vẫn trả lời tên giáo sư nam thần bên cạnh:" Hm, hôm qua cậu ta có nói em là.."

Tư Uy đang ngủ gật trong phòng làm việc bỗng có tin nhắn khiến anh ta giật mình, là số của anh... Hả?! Tin nhắn từ anh? Có phải mơ không vậy? Tư Uy tỉnh ngủ hoàn toàn, đọc tin nhắn:" Tôi về sớm."

Tên này đi đâu đây?

Lệ ướt mi mắt, mỗi lần tới đây là lại nhớ tới những nỗi phiền muộn và nỗi đau đớn ngày đó, từng kí ức ấy vẫn còn rõ rệt. Bó hoa cúc trắng trên tay thay lời thương nhớ. Mưa ướt đẫm vai áo đen cô, đặt bó hoa xuống hai bia mộ đã mọc rêu xanh, Chu Nhã Đan nhớ họ, thời gian của cô chẳng có nhiều, để chăm sóc cho bia mộ của cha mẹ.

"Cha mẹ, con xin lỗi vì không đến sớm hơn, chắc cha mẹ cô đơn lắm..."

Cô ngồi thụp xuống, nước mắt hòa cùng mưa rơi xối xả, kí ức về cha như ùa về ngay trước mắt.

Năm ấy, cô chỉ mới sáu tuổi, cha cô hay bệnh tật, mẹ cha đều làm lụm vất vả nhưng gia đình tràn ngập hạnh phúc yêu thương cho tới một ngày. Cha cô bị ung thư tủy, số tiền rất lớn nên không thể chữa trị, ông chỉ còn sống được vỏn vẹn một tháng. Từ hôm ấy ông đặt hết tình yêu thương vào hai mẹ con, ông lấy toàn bộ tiền dành dụm được đưa cô đi chơi những nơi cô thích, cho cô ăn những nơi cô muốn. Ông luôn vui vẻ, mặc dù ông rất đau. Ông ôm cô nhiều nhất có thể, đưa cô về, đón cô đi, nói chuyện với cô -nhưng điều ông chưa từng làm trước đó. Cha cô đưa cô tới quán mì cô thích ăn, lấy số tiền còn lại mua kẹo kéo cho cô. Mỗi tối đều hát ru, nói rằng ông yêu cô lắm! Và sẽ nhớ cô lắm!

Cô nhớ những hôm đi sau ông, đuổi theo bóng dài của ông. Đêm định mệnh ấy, ông đã kiệt sức rồi, ông ôm cô vào lòng, cất lời hát muôn thủa ông sáng tác cho cô. Ông còn nói rằng:" Sau khi con tỉnh dậy, con sẽ đối mặt với thế giới khổ nhọc hơn. Cha sẽ luôn dõi theo con."

Cha cô qua đời, không lâu sau mẹ vì đau lòng mà theo cha, bỏ lại đứa trẻ mới bước sang tuổi thứ bảy.

Kí ức đau thương tràn ngập nước mắt của một bé gái đáng thương. Biết có ngày đó cô đã trân trọng từng giây phút bên ông, cô nhẹ nhàng lau đi nước mắt nhuốm màu kí ức. Cha mẹ cô sẽ không thích cô như vậy đâu.

Dường như có ai đó che chắn cho tấm thân ướt sũng này, lúc nào anh cũng xuất hiện đúng lúc Chu Nhã Đan cần. Anh nhẹ nhàng cởi áo khoác chùm lên người cô, người anh ướt chẳng kém còn thở hổn hển:" Tìm thấy em rồi."

Anh gập người đỡ cô đứng dậy, anh đã nghe Vô Linh nói cứ 2 năm cô lại tới đây một lần để thăm cha mẹ. Hóa ra một sinh viên vô ưu vô lo như cô lại có một quá khứ tang thương đến vậy.

Cô gái trước mặt không ngừng việc run rẩy, Vu Địch mau chóng đưa cô lên xe, tăng nhiệt độ. Chu Nhã Đan nhìn vai áo sơ mi mỏng của anh, vì cô mà ướt hết rồi. Cô cúi đầu:" Xin lỗi thầy, áo thầy cùng ghế xe đã ướt hết."

Anh nhìn cô, Chu Nhã Đan toát lên vẻ đáng thương vô bờ, Vu Địch ôm chặt lấy, xót xa:" Không sao, có tôi đây rồi."

Chu Nhã Đan cô kiệt sức rồi, vươn người níu lấy hơi ấm từ cơ thể cao lớn, ở bên anh cô mới biết thế nào là an tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.