Tiểu Đan Của Giáo Sư

Chương 38: Vĩ thanh 1




Do lặn hơi lâu, vĩ thanh thứ hai sẽ rút ngắn thời gian nhất có thể để phục vụ các bạn đọc!

_____________

Chẳng mấy khi ba gia đình có cơ hội gặp mặt ăn uống, Thiệu Huy dắt tay một nàng công chúa khả ái, bên cạnh còn đỡ vợ bầu Vô Linh. Một lúc sau nhà Tư Uy cũng tới kéo theo một bé gái được ba cậu nhóc nghịch ngợm bảo vệ như báu vật. Nhà cô do có việc gấp nên tới muộn, lúc cả nhà tới nơi mọi người đã tụ tập đông đủ.

Tư Uy lém lỉnh trêu ghẹo:" Con của đám chúng ta cũng thành đội bóng được rồi phải không? Haha!"

Vô Linh nhanh trí chọc lại:" Lão Tư, rõ ràng là bé gái tính cả bé con trong bụng em là bốn đứa, trong khi cũng có bốn bé trai. Tỉ lệ rõ ràng bằng nhau, em phản đối! Không bình đẳng!"

Chu Nhã Đan chỉ tay về phía bọn trẻ đang vui đùa:" Tôi nghĩ là con gái của bọn mình không dịu dàng như vậy đâu. Bình đẳng mà."

Hóa ra bọn chúng đang nô đùa nghịch ngợm ngoài sân, Vô Linh nhíu mày, kêu:" Tiểu Đan, cậu phản đồ!"

"Mấy đứa mau vào rửa tay chân! Chuẩn bị ăn cơm!"

***

Bốn đứa nhóc nhà lão Tư rất ngoan ngoãn ngồi yên cạnh mẹ, vẻ mặt anh ta cũng rất hài lòng, giới thiệu:" Để tôi giới thiệu, đây là Tiểu Công Chúa nhà tôi,nhỏ nhắn là vậy nhưng lại là chị cả, tuy ngang ngược nhưng rất đáng yêu! Là con gái rượu của Tư gia, mấy người đừng hòng trêu chọc bảo bối nhà tôi! Ba tên này đừng hỏi tại sao giống nhau nhường này, vợ tôi sinh ba! Đứa lớn nhất là Tiểu Quái, nhóc tỳ thứ hai là Tiểu Quỷ, em út là Tiểu Yêu. Ba đứa nhà tôi nghịch ngợm vô đối, phá banh cái nhà đáng thương của tôi còn dành vợ với tôi! Mấy người đừng thắc mắc tên của chúng sao có thể như vậy, chỉ là biệt danh thôi!"

Tư Uy cũng thật biết tấu hài, cả con cái cũng không tha! Bọn họ có dịp cười như được mùa, cô vội hỏi:" Hinh tỷ, chị để tên này làm loạn thật hả? Hắn ta bị chị chiều hư rồi!"

Cốc bia trên tay Tư Hinh bị đập mạnh xuống bàn không thương tiếc, Hinh tỷ thở hắt ra bực tức than:" Chị đây hận không thể giết hắn! Bây giờ nói đổi cũng khó lòng đổi được, chúng đã quen cái biệt danh ấy từ khi nào!"

Tư Uy giật nảy mình, vội ôm bả vai bà xã xoa dịu nỗi uất ức trong lòng Tư Hinh, anh ta lảng sang chuyện khác:" Tới em đấy Vô tiểu tiên!"

Vô Linh cười ôn nhu, vẻ ấm áp lan tỏa cả bàn nhậu:" Thiệu Noãn ngoan ngoãn lại biết điều, em không cần lo lắng nhiều vì con bé được Huy tử chăm sóc chu đáo, bé con trong bụng cũng sắp chào đời, em rất hạnh phúc."

Thiệu Huy bế con trong lòng, tiếp lời Vô Linh:" Anh Vu, đời sống vợ chồng của anh thế nào?"

Vu Địch ngẫm nghĩ một hồi, kết quả thốt lên đúng hai từ:" Hoàn hảo."

Không hổ danh là con trai Vu Địch, Vu Trấn đỡ lời hộ cha:" Chào mọi người, con tên Vu Trấn, em gái là Vu Hạ! Ba con luôn đi sớm về muộn, mẹ con đã nghỉ việc từ tháng trước ở nhà làm nội trợ. Dù vậy nhưng gia đình con vẫn rất vui vẻ! Ba và mẹ cũng rất mặn nồng!"

Tư Uy xoa đầu bé con, phấn khích:" Quả là con trai Vu Địch, rất thông minh!"

***

Chỉ sau vài tiếng, đại gia đình này đã uống không biết bao nhiêu rượu, dường như chỉ còn mình Vô Linh là có mùi men rượu.

Thiệu Huy vì uống đỡ vợ mà cũng ngà ngà say, bắt đầu có biểu hiện nói linh tinh. Tư Uy đã quen với rượu bia, mặt chỉ đỏ lên một chút, trông anh ta tỉnh táo là vậy nhưng thực chất đang chống cự dữ dội với cơn say. Tư Hinh khóc lóc than thân, quay sang chồng liên tục đả thương lão Tư. Quả là người đàn ông thương vợ số một, bị đánh đau là vậy, anh ta vẫn im lặng không kêu nửa lời, Tư Hinh đánh mệt liền lăn ra ngủ không còn biết trời cao đấy dày.

Nhưng có lẽ người bê bết nhất vẫn là Chu Nhã Đan. Chỉ trong nháy mắt, cô đã trèo lên người Vu Địch bám chặt như đười ươi, miệng lảm nhảm đủ điều. Lão công của Tiểu Đan lại khác một trời một vực, không có bất cứ dấu hiệu khác thường nào từ Vu Địch.

Vu thiếu gia đứng dậy, một tay ôm lấy cô đười ươi nồng nặc mùi rượu, tay còn lại dặt hai đứa nhỏ, nhìn anh chẳng khác nào ông bố bỉm sữa đáng thương!

"Tôi về trước."

Tư Uy ngà ngà say, anh ta vô thức kêu:" Cô ấy đâu còn bầu bí nữa đâu mà nuông chiều như vậy? Ở lại uống với anh em vài chén nữa nào!"

Vu Địch xoay gót, đáp anh ta:" Không còn bầu bí thì không phải vợ tôi sao? Anh ở lại từ từ uống."

Bọn họ cuối cùng được tài xế riêng vất vả nhà Thiệu thiếu đưa về.

Vu Địch mở cửa sau để hai đứa nhỏ vào, ngồi xuống ghế lái, cô đười ươi Chu Nhã Đan che khuất tầm nhìn. Cũng đành chịu, cô không chịu xuống thì phải làm sao?

"Vu Địch, em muốn thêm một bé con!"

Bà xã thủ thỉ bên tai anh bằng giọng đầy khiêu gợi, Vu Địch vỗ về cô, thì thào to nhỏ:" Hai cục bột còn ở đây, đợi về nhà chúng ta lên giường giải quyết sau."

Không gian tĩnh lặng cả tiếng gió rít cũng rõ, hà tất Tiểu Trấn, Tiểu Hạ chỉ ngồi cách hai bọn họ một khoảng rất gần, hiển nhiên đều nghe rõ mồn một. Bằng vẻ mặt ngây ngô nhất, hai đứa đồng thanh:" Mẹ! Con muốn em trai!"

Tiểu Đan cười khúc khính, kêu lớn:" Được! Sinh cho hai đứa một nhóc tỳ!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.