Cô chỉnh lại đầu tóc rối bời, trên tay còn cầm theo chiếc hộp cơm hồng anh chuẩn bị.
Chu Nhã Đan lướt qua Nhãn Ôn Tây. Cô ta bỗng cảm thấy có chút quen thuộc, chiếc hộp cơm này hệt như chiếc hộp mà Vu Địch giấu sau lưng. Ôn Tây giật nảy mình, vội vàng đi tới gặng hỏi:" Chu Nhã Đan, hộp cơm đó... ở đâu ra vậy?"
Cô cười e thẹn, đáp:" Lão công yêu dấu của em mang tới. Có việc gì không sếp?"
Cô ta lắc đầu, xoay gót bỏ đi. Hỏi thẳng ra thì chắc chắn sẽ mất hết tự trọng, cô ta cũng lờ mờ đoán ra vị lão công này là ai. Nhãn Ôn Tây bàng hoàng, người như cô có lẽ lại là Vu phu nhân mà nhân viên ngoài kia đồn đại lâu nay?! Nếu là thực... cô gái tên Chu Nhã Đan này cũng thật đáng gờm.
***
Nhãn Ôn Tây sao có thể dừng lại trong những hoài nghi như vậy, cô ta đợi lúc đám người Bạch Thoa xong xuôi bữa trưa mới tìm hiểu. Cô ta vừa lấy cà phê vừa hỏi nhỏ:" Này! Tưởng Loan, Bạch Thoa, hai cô có biết chồng của cô Chu Nhã Đan là ai không?"
Bạch Thoa cầm tách trà ca thán:"Sếp Nhãn à! Sếp "bắt sóng" cũng chậm quá đấy! Chuyện này nóng bỏng cả tháng tới giờ mà sếp cũng không biết nữa!"
Tưởng Loan tiếp lời:" Chu Nhã Đan không phải dạng hạ đẳng như chúng ta đâu sếp, cô ta là vợ của thiếu gia Vu, con dâu của chủ tịch tập đoàn! Đầu đội trời chân đạp đất! Cái ngày sếp chuyển công tác tới văn phòng tài vụ này cũng là hôm cô ta được thiếu gia đưa tới tận công ty."
Bạch Thoa tựa xuống ghế, cô ta nhấp một ngụm nhỏ từ tách cà phê nâu:" Không biết vụ cô ta có bầu là thật hay giả nữa! Chẳng thấy cô ta nhắc tới chuyện này, tôi cũng xém quên."
Đến đây cũng đủ đến Nhãn Ôn Tây hiểu ra vấn đề. Không cần bàn cãi gì nữa, cô chính là Vu phu nhân.
______
"Chu Nhã Đan, tôi có việc quan trọng cần cô giúp."
Cô ta cầm trên tay tập báo cáo dày cộp đặt lên bàn Chu Nhã Đan, Ôn Tây lấy giọng ngọt ngào xu nịnh:" Tiểu Đan, đây là báo cáo tài vụ của công ty Giao Giao sẽ xác nhập vào công ty chúng ta, cả phòng chúng ta đang dồn sức để đưa ra con số chính xác cung cấp lên cấp trên nhanh nhất có thể. Tôi biết rằng cô có việc bận nhưng phòng đang rất cần cô, giúp tôi nhé!"
Có chút chần chừ, không còn cách khác, trưởng phòng đã ra mặt nhờ vả thì có bận đến mấy nhân viên cũng không có đủ quyền hạng để từ chối. Chu Nhã Đan thở hắt ra nhận lấy tập báo cáo, phải tăng tốc thôi.
Vốn dĩ... chẳng xác nhập công ty gì vào thời điểm này, Nhãn Ôn Tây cô ta chỉ muốn gián đoạn công việc quan trọng của cô vào lúc ba giờ chiều. Chu Nhã Đan thật quá ngây thơ.
___________
Đồng hồ đã điểm năm giờ, hồ sơ, báo cáo và tài liệu vẫn còn đó chưa hoàn thành, Chu Nhã Đan lo âu việc thời điểm mình bước chân vào trường thì mọi thứ đã dọn dẹp xong cả rồi.
Đúng sáu giờ tối cô không màng bụng bầu chạy tới tiệm hoa mua bừa một bó hoa một mạch tới trường. Chẳng khác là bao so với những gì cô tưởng tượng, sân khấu đã được dọn sạch, sân trường giờ đây hiu quạnh, trốn rộng chẳng có lấy một bóng người.
"Anh biết em sẽ tới đây mà."
Giọng trầm ấm đậm chất đàn ông vang lên bên tai cô như rót mật. Vu Địch nhanh tay lấy được bó hoa từ tay vợ đặt sang một bên. Xoay người cô về phía mình, nàng vợ đã lệ nhòa từ lúc nào, Vu thiếu gia chẳng biết làm gì hơn, anh ôm cô vào lòng dỗ dành:" Chẳng phải anh vẫn ở đây sao? Nín đi nào, em sắp làm mẹ rồi cơ mà! Sao lại khóc nhè chứ? Em và anh phải làm gương cho con đúng không nào?"
Cô lau nước mắt, sụt sịt nói không rõ chữ:" Em vốn định ba giờ tới nhưng công ty có việc đột xuất, vừa xong việc em đã chạy tới đây chỉ kịp mua tạm một bó hoa. Xin lỗi anh."
Anh nhịn cười, chỉ vì chuyện này mà cũng khiến vợ anh thành ra thế này sao? Anh trách mắng:" Em hâm hả? Chẳng phải anh từng nói em không được tới sao? Cũng may công ty có việc, nếu lỡ em xảy ra chuyện gì thì người hối hận nhất là anh. Nín đi em, chúng ta đi ăn thịt!"
________
(Ngoài lề một buổi khuya của đôi vợ chồng son.)
12 giờ 35 phút tại nhà mới của gia đình nhỏ Vu gia, nơi phòng của vợ chồng Vu.
Vu Địch trùm chăn kín mặt, thì thào hỏi vợ:" Vợ ơi! Em đói không?"
Tiểu Đan nghe tiếng chồng gọi, cô đáp lời trong trạng thái ngái ngủ:" Anh đói hả?"
Vu Địch ngập ngùng trả lời:" Không, anh chỉ hỏi em có đói không thôi."
Tiều Đan bị anh làm tỉnh giấc, quyết định trả lời câu hỏi ngớ ngẩn của chồng:" Có chút, sao thế?"
"Vợ ơi em muốn ăn mì gói không?"
Hóa ra là do người chồng ngạo kiều của cô đói bụng, cô cười khì khì rung cả giường, anh ngượng ngùng trả lời cô bằng giọng điệu hăm dọa:" Em đừng có cười!"
Anh lập lại câu hỏi vừa rồi:" Thế em có ăn mì gói không? Hay chúng ta đi ăn thịt nướng vợ thích?"
"Anh muốn ăn chứ gì?"
Anh đáp:" Là em cũng muốn ăn phải không?"
Bỗng Chu Nhã Đan cười lớn:" Em vẫn tự hỏi nãy giờ, trong phòng này chỉ có em và anh, chúng ta rốt cuộc thì thầm làm gì chứ?"
Vu Địch bị chọc cười theo, anh lập lại câu hỏi lần nữa:" Thế em có muốn ăn thịt nướng không?"
Chu Nhã Đan chưa thể ngừng cười:" Em muốn ăn!"
Không chối cãi được nữa, anh tự thú nhận:" Anh cũng muốn ăn!"
Vu Địch bật dậy kéo vợ ngồi thẳng:" Đi nào!"