Tiểu Cửu

Chương 20




67.

Tiểu Vương miết miết lá thư, lật qua lật lại nhìn gần nửa ngày, chỉ có mỗi bốn chữ, tại sao y cứ xem mãi không thấy đủ nhỉ.

Xảo Xảo rất hiếu kỳ, lúc rót nước cho tiểu Vương gia thì muốn liếc mắt nhìn: “Vật gì hay vậy Vương gia?” Kết quả bị tiểu Vương gia lanh tay lẹ mắt giấu đi.

Y cất thư vào tay áo, nghiêm trang ho hai tiếng: “Chỉ là một bức thư không có tài văn chương gì mà thôi, chữ nghĩa cũng không đẹp đẽ gì, không có giá trị thưởng thức đâu.”

Xảo Xảo tin tưởng, cất ấm trà đi ra ngoài, cửa vừa đóng tiểu Vương gia đã lặng lẽ meo meo lôi bức thư “không có giá trị thưởng thức” ra, vừa nhìn vừa cười ngây ngô. Ngày tiếp theo, tiểu Vương gia đã chực chờ trong sân nhỏ phía dưới tường rào, ngẩng đầu chờ bồ câu đưa thư. Y nghĩ, nếu hôm nay vẫn nhận được thư của Yến đại nhân, y sẽ bất đắc dĩ mà hồi âm lại một phong là được.

Nhưng y đợi thẳng đến hoàng hôn cũng không đợi được.

Đầu óc tiểu Vương gia mất tập trung, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong sân, lúc này gã canh cổng mới chạy vào nói: “Khởi bẩm Vương gia, hôm nay ta nghe quản gia sát vách tán gẫu, hóng được là vết thương cũ của chủ nhà họ tái phát, sốt cao không ngừng, đã nằm mấy hôm rồi…”

Lời gã canh cửa còn chưa dứt, đã trông thấy Vương gia nhà mình chạy như gió bay ra khỏi cửa.

68.

Tiểu Vương gia vô cùng lo lắng chạy vào nhà Yến đại nhân, quản gia sát vách thấy Vương gia thì nào dám ngăn cản, trực tiếp để y vào phòng.

Yến đại nhân quả nhiên đang nằm trên giường, sắc mặt hơi trắng bệch, trong nháy mắt, hốc mắt tiểu Vương gia liền đỏ lên.

Yến đại nhân không ngờ rằng tiểu Vương gia bỗng dưng xuất hiện, mừng rỡ xen lẫn chút bối rối, hắn ngồi dậy trên giường, kéo tiểu Vương gia đến cạnh mình nhỏ giọng dỗ dành: “Ta không sao, không sao mà Tiểu Cửu.”

Tiểu Vương gia nghe được lời này liền bình tĩnh, thấy Yến đại nhân trước mặt mặc dù hơi tiều tụy, nhưng cử động đích xác không quá đáng lo, mới không khỏi thở phào.

Tiếp đó y mới nhận ra được mình đã vội vã hấp tấp chạy tới đây, thể diện không thể vứt được, vì thế Vương gia kiêu ngạo hếch mặt: “Bản vương tới thăm ngươi chỉ là xuất phát từ tình thương con dân, nếu ngươi không sao thì bổn vương về trước đây…”

“Có sao.” Yến đại nhân đột nhiên mở miệng.

“Ngực ta đau.” Mặt Yến đại nhân không chút thay đổi nói.

Tiểu Vương gia sửng sốt, y lớn thế rồi mà lần đầu tiên mới nghe Yến đại nhân kêu đau.

Hơn nữa không biết tại sao, y nghe thấy trong những lời này có ý làm nũng.

69.

Tim tiểu Vương gia mềm ra mất rồi, y quay lại ngồi bên cạnh Yến đại nhân, nhỏ giọng nói: “Cho ta xem vết thương của huynh đi.”

Yến đại nhân nghe lời cởi trung y, lộ ra lồng ngực cơ bắp căng đầy, trên lồng ngực vốn nên trơn bóng kia xuất hiện đầy vết sẹo lớn nhỏ, kia đều là huân chương hắn lưu lại trên chiến trường.

Khác những vết thương kia, là một vết đâm vừa mới đóng vảy không lâu, miệng vết thương sâu tầm hai thốn (hai đốt ngón tay), sát mép sưng đỏ, liếc mắt nhìn không cũng có thể tưởng tượng được thương thế lúc đó nghiêm trọng cỡ nào.

Tiểu Vương gia run rẩy đưa ngón tay ra, chậm rãi xoa vết sẹo kia.

“Ngày hôm đó, huynh thật sự đã ngăn cản cho ta sao?” Tiểu Vương gia hỏi.

70.

Ngày tiểu Vương gia quyết định rời khỏi kinh thành, cả đường ngồi trong xe ngựa đều trầm mặc.

Y luôn nghĩ, Yến ca ca võ công cao cường, đánh thắng nhiều trận vậy rồi, sao lại bị thích khách một chiêu đã đâm trúng ngực chứ?

Khoảnh khắc y bị đẩy ra, rõ ràng trông thấy Yến đại nhân tiến lên cứu giá, nhưng cuối cùng tại sao lại đứng trước mặt mình?

“Thích khách vốn nhắm đến ta.” Tiểu Vương gia nói chắc chắn.

Yến đại nhân không đáp, coi như đồng ý điểm đó.

Thích khách lúc đầu vốn nhắm tới chỗ Hoàng thượng, Yến đại nhân tưởng rằng mình đã đẩy tiểu Vương gia cách xa nguy hiểm, không ngờ rằng tên thích khách kia lại thay đổi phương hướng bay về chỗ tiểu Vương gia trong chớp mắt.

Đao Yến đại nhân chưa kịp thu về, mắt thấy đoản kiếm sẽ đâm vào tiểu Vương gia, hắn không kịp suy nghĩ, liều mạng dùng thân mình cản lại.

“Lúc phát hiện ra thích khách thì đã bị diệt khẩu.” Yến đại nhân bình tĩnh nói ra sự thật.

Nhưng hắn không nói tiếp, hắn muốn giữ lại chút niệm tưởng tốt cuối cùng của tiểu Vương gia đối với Hoàng đế ca ca, tiểu Vương gia đã chịu quá nhiều rồi, hắn không muốn tiểu Vương gia phải đau lòng nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.