6.
Yến đại nhân đang đứng trông coi trước cửa Đông cung, nhấc mắt liền thấy tiểu Vương gia đang chạy về hướng này.
Mấy năm nay tướng mạo tiểu Vương gia thay đổi không ít, dáng dấp cũng cao lên, chợt nhìn còn có vài phần giống với tiểu Hoàng đế, nhất là ánh mắt, trong trẻo ôn nhuận.
Yến đại nhân cung kính thi lễ một cái, trên mặt vẫn là một bộ lạnh lùng như cũ: “Cửu hoàng tử tới tìm Thái tử điện hạ sao? Điện hạ đang nghỉ ngơi, chỉ sợ…”
“… Không phải.” Hai tay tiểu Vương gia lo lắng đặt sau lưng, nhỏ giọng nói, “Đến… đến ngắm Yến ca ca.”
Yến đại nhân quả thật không biết mình có cái gì đẹp mà ngắm, nhưng thấy dáng vẻ chờ mong của tiểu Vương gia, cũng không tiện nói thêm cái gì, tùy y nhìn thôi.
Tiểu Vương gia sai người chuyển cái ghế đẩu nhỏ tới, ngồi xuống bên cạnh Yến đại nhân, câu được câu mất mà tán gẫu chuyện lặt vặt thường nhật mấy ngày nay.
“Hôm nay ta thấy cây táo ở hậu hoa viên kết quả rồi, Yến ca ca có muốn cùng ta đi hái vài trái nếm thử không?”
“Hạ quan là thị vệ Đông cung, không tiện rời đi, hay là ngài tìm người khác đi.”
Tiểu Vương gia chép miệng, hơi không thoải mái, trong lòng tự nhủ quy củ Đông cung này thật quá nhiều, người hầu ở chỗ này cả ngày nhất định rất vất vả.
Y ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Yến đại nhân, tự nghĩ, không thì để cho Yến ca ca đến ở với mình cũng được. Mặc dù bổng lộc hằng tháng của mình không nhiều lắm, nhưng nuôi một thị vệ thì vẫn đủ, cùng lắm thì sau này mỗi tháng làm ít đi hai bộ quần áo mới…
Vì vậy buổi trưa khi tiểu Hoàng đế tỉnh lại, chính là thấy cảnh cửu đệ nhà mình đang thọc gậy bánh xe trong nội cung của mình.
Tiểu Hoàng đế không nói hai lời liền đuổi tiểu Vương gia ra ngoài.
7.
Tiểu Vương gia thất bại không ngã, hai ngày sau lại tới Đông cung tìm Yến đại nhân, lần này còn xách theo một giỏ táo vừa hái.
Tiểu Vương gia rửa sạch rồi đem một trái to nhất cho Yến đại nhân nếm, kiêu ngạo bảo rằng đây là quả do mình tự leo lên cây hái.
Yến đại nhân từ chối, tiểu Vương gia liền cầm lấy một trái nhét vào miệng mình, cắn răng rắc, muốn dùng tiếng đó dụ hoặc Yến đại nhân.
Kết quả Yến đại nhân không chút động tĩnh, khiến cho tiểu Hoàng đế đang đọc sách đi tới, một hơi ăn hết nửa giỏ táo của tiểu Vương gia.
Tiểu Vương gia ngăn không được, tức giận đến mức muốn khóc.
Tiểu Hoàng đế cười cười, đẩy cho Yến đại nhân một trái, nói: “Tấm lòng của cửu đệ, ngươi cứ ăn đi.”
Yến đại nhân thuận theo nhận lấy, cắn một miếng, gật gật đầu nói: “Ngọt lắm.”
Tiểu Vương gia vui vẻ thu nước mắt về.
8.
Mấy hôm sau lão Hoàng đế làm một buổi vãn yến ở ngoài cung, mời tất cả danh môn khuê tú của kinh thành.
Mọi người trong lòng đều biết, đây là muốn chọn phi cho Thái tử.
Tiểu Hoàng đế bị vây chặt ở trong đình, cùng con gái của các đại thần ngâm thơ đối đáp, chơi cầm gảy đàn.
Tiểu Vương gia cảm thấy mất mặt, lén một mình chạy tới bên hồ, tìm một cái cây rồi từ từ trèo lên.
Y giỏi leo cây, cả Hoàng Cung này có không thể tìm thấy người thứ hai, cái thiên phú này cũng không biết học được ở chỗ nào.
Tiểu Vương gia vừa ngồi vững trên cành cây, thì cách đó không xa bước tới một người, mặc trang phục thị vệ màu đỏ thẫm, trước ngực ôm một thanh bội đao, ngũ quan sắc sảo rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn, đúng là Yến đại nhân của Đông cung.
Ánh mắt tiểu Vương gia sáng lên, vung hai tay lên ra sức vẫy vẫy với bên dưới, kêu: “Yến ca ca.”
Yến đại nhân nhìn lên trên cây, trên khuôn mặt lúc thường không gợn sóng sợ hãi lập tức xuất hiện một tia kinh hoảng, hô to: “Cửu hoàng tử coi chừng!”
Tiểu Vương gia vốn đã ngồi vững lắm rồi, nhưng bị Yến đại nhân đột nhiên hô lên như vậy liền hoảng hồn, thân thể nhỏ lắc lư trước sau hai cái, thẳng tắp rơi xuống khỏi cây.
Tiểu Vương gia sợ đến mức hai mắt nhắm nghiền, nhưng không có ngã trên mặt đất mông nở hoa như dự tưởng, chào đón y là một cái ôm ấm áp mà hữu lực.
Tiểu Vương gia mở hai mắt ra, phát hiện mình đang bị Yến đại nhân ôm trước ngực.
Yến đại nhân quanh năm tập võ, cơ bắp trước ngực căng đầy, tiểu Vương gia nằm trong vòng ngực hắn có chút không thở nổi.
Yến đại nhân thả người xuống đứng vững, cung kính nói: “Mạo phạm rồi.”
Tiểu Vương gia xấu hổ đỏ mặt xin lỗi, đồng thời có chút vẫn chưa thỏa mãn.
9.
Sau khi tiệc tối kết thúc, lão Hoàng đế mang theo mấy hoàng tử khởi giá hồi cung, buổi tối Yến đại nhân không trực ban, một thân một mình dẹp đường hồi phủ.
Trên đường trở về dòng người thưa thớt, lỗ tai Yến đại nhân giật giật, tinh tường nghe được sau lưng có người đang lặng lẽ đi theo hắn.
Người theo dõi nọ hẳn không biết võ công, cũng không thu lại tiếng bước chân, Yến đại nhân không quan tâm, kết quả bị theo một đường tới tận cửa phủ đệ.
Yến đại nhân quay người, đường đi trước mặt không một bóng ai, kéo đao ra khỏi vỏ nửa phần, lạnh giọng hỏi: “Còn chưa chịu ra sao?”
Đợi trong giây lát, ở góc tường cửa hàng may đối diện lộ ra một cái đầu của tiểu Vương gia.
Yến đại nhân nhăn mày: “Cửu hoàng tử sao lại ở đây?”
Tiểu Vương gia đứng thẳng mình lên, thở không ra hơi còn giả trang thành một bộ cây ngay không sợ chết đứng: “Ta, ta hồi cung nha.”
“Đó là hướng khác.” Yến đại nhân vạch trần tại chỗ, vô cùng không nể mặt.
“A đúng vậy, ta đi lầm ấy mà.”
Yến địa nhân nhìn thoáng qua bốn phía, hỏi: “Một mình ngài đến đây sao?”
Tiểu Vương gia gật đầu.
Yến đại nhân cam chịu số phận thở dài nói: “Đi nào, ta sẽ hộ tống Cửu hoàng tử hồi cung.”
Tiểu Vương gia đứng im, hai tay đặt phía sau hắng giọng một cái, rụt rè ám chỉ: “Sắc trời không còn sớm, thật ra ngủ lại chỗ này một đêm cũng được mà.”