Tiểu Cửu

Chương 10




34.

(*) hồ lô là mấy loại quả ngọt được ngào đường

Hai tay tiểu Vương gia cầm hai xâu hồ lô cực lớn, hùng dũng oai vệ đi trên đường phố.

Có điều quả sơn tra kia có lẽ vẫn còn chưa chín mọng, tiểu Vương gia vừa cắn một miếng, khuôn mặt nhỏ đã bị vị chua kéo co lại thành một đoàn, ngay đó thân thể cũng run theo hai cái.

Yến đại nhân hỏi: “Ăn không ngon à?”

Tiểu Vương gia giơ hồ lô lên trước mặt hắn, nói: “Huynh thử xem.”

Yến đại nhân cầm tay tiểu Vương gia cắn một miếng, lông mày lập tức cũng nhíu chặt lại. Tiểu Vương gia trông thấy liền cười “khanh khách” đầy ngây ngô với hắn, Yến đại nhân cảm thấy cũng không phải khó nuốt lắm.

Mặt trời xuống nhanh, Yến đại nhân đưa tiểu Vương gia đưa đến ngoài cửa cung, sau đó xoay người rời đi. Đi được hai bước bỗng dưng nghĩ tới điều gì đó nên quay đầu lại, kết quả phát hiện tiểu Vương gia vẫn đứng tại chỗ trông mong nhìn hắn.

Yến đại nhân đi tới cạnh tiểu Vương gia, nhắc nhở: “Hôm nay ở ngoài cung, hình như có người luôn đi theo chúng ta, dạo này Vương gia phải cẩn thận một chút.”

Tiểu Vương gia lắc đầu nói: “Không có chuyện gì đâu.”

Yến đại nhân thấp giọng nói: “Nếu Vương gia tín nhiệm hạ quan, có chuyện gì thì đừng gạt ta, cứ việc nói cho ta biết.”

Tiểu Vương gia do dự một lát, nói: “Lần sau đi.”

Yến đại nhân không tiện nói thêm gì nữa, chỉ bất đắc dĩ nhìn tiểu Vương gia, nghĩ thầm tại sao lớn vậy rồi mà chẳng có chút cơ mưu nào.

Nhưng mà trên thực tế tiểu Vương gia không phải không có cơ mưu, chỉ là cơ mưu đời này của y, đều hao phí ngâm trên người Yến đại nhân mất rồi.

35.

Ngày tiếp theo thời tiết vừa ổn, Hoàng đế hẹn tiểu Vương gia tới lương đình trong hoa viên đánh cờ, tiểu Vương gia kì nghệ tinh xảo, dù đã nhường ba phần nhưng vẫn dồn ép Hoàng đế quá chừng.

Hoàng đế mặc cảm: “Tiểu Cửu lại giỏi lên không ít.”

Tiểu Vương gia rụt rè nhận lời khen, trong lòng lén nghĩ, là Hoàng đế ca ca huynh nhượng bộ thì có. Có điều vẫn có thể bỏ qua được, bởi bây giờ Hoàng đế phải lo lắng quá nhiều chuyện, dáng vẻ kia có lẽ không rảnh để suy xét kĩ những thứ này (*). Lúc đó bên ngoài đình nghỉ mát có một đội thị vệ trong cung đi qua, dẫn đầu là Yến đại nhân. Yến đại nhân vốn đi tuần tra theo thông lệ, gặp Hoàng đế dĩ nhiên phải tiến lên yết kiến.

(*) ý tác giả là Hoàng đế bận nghĩ nhiều chuyện, không rảnh để chuyên tâm đánh cờ.

Hoàng đế quét mắt liếc Yến đại nhân, ánh mắt dừng bên hông hắn.

“Sao lại tháo ngọc bội xuống?” Hoàng đế hỏi.

Nét mặt Yến đại nhân khẽ đổi, cúi đầu nói: “Hồi Hoàng thượng, khối ngọc kia đã làm bạn với thần gần hai mươi năm, cũng đã tới lúc nên từ từ buông xuống rồi.”

Hoàng đế cười, không nhiều lời thêm.

Hoàng đế chuyển qua hỏi tiểu Vương gia: “Tháng sau Tiểu Cửu thành niên rồi, có tính toán gì chưa?”

Tiểu Vương gia len lén nhìn Yến đại nhân, nói: “Vẫn muốn ở lại kinh thành.”

Hoàng đế xoa đầu y trìu mến: “Được, vậy thì ở lại thôi.”

Tâm tư tiểu Vương gia được thỏa mãn, trong lòng cảm kích, lúc sau đánh cờ ra tay rõ ràng nhẹ hơn nhiều.

Thật ra tiểu Vương gia cũng từng nghĩ đi đến chỗ nào xa một chút, nhưng nơi đây có Yến đại nhân, y không rời bỏ được.

36.

Trước khi Yến đại nhân nhậm chức, thống lĩnh thị vệ Hoàng Cung vẫn dựa theo lệ cũ, năm ngày sẽ tuần tra trong cung một lần, nhưng mà sau khi Yến đại nhân nhậm chức lại trở thành mỗi ngày một chuyến.

Vì thế thị vệ trong cung cũng không dám lười biếng, Yến đại nhân vừa nhậm chức rất tận tụy với công việc trông giữ, là một vị quan phụ trách tốt.

Cùng phụ trách còn có Thụy vương điện hạ, tuy rằng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng ngày nào cũng sẽ xuất hiện ở mọi ngóc ngách trong cung cùng Yến đại nhân.

Bình thường tiểu Vương gia sẽ chờ Yến đại nhân ở trên đường tiến cung, chỉ là hôm nay tâm huyết dâng trào, núp vào góc tường.

Kết quả Yến đại nhân còn chưa tới gần đã vạch trần y: “Xuất hiện đi, ta thấy góc áo rồi.”

Tiểu Vương gia đành phải xuất hiện rất không có khí thế.

Yến đại nhân tới cạnh y, mặt không chút thay đổi biến ra một xâu hồ lô đường từ phía sau, tiểu Vương gia kinh ngạc che miệng lại.

Yến đại nhân đền bù xâu hồ lô chua lần trước, nói: “Yên tâm, lần này cực ngọt, ta nếm thử rồi.”

Tiểu Vương gia mừng rỡ, tim đập bình bịch, vừa đi vừa cầm hồ lô ăn từng miếng từng miếng một.

Hai người đi song song sát nhau, cánh tay đung đưa tùy thời có thể chạm vào nhau, tiểu Vương gia đột nhiên muốn Yến đại nhân dắt tay mình.

Lúc Yến đại nhân nhận thấy xúc cảm lạnh buốt trong lòng bàn tay, rõ ràng khá sửng sốt, hắn cúi đầu nhìn tiểu Vương gia.

Tiểu Vương gia không dám đáp lại ánh mắt hắn, cúi đầu liếm hồ lô, nhỏ giọng nói: “Tay ta lạnh.”

Yến đại nhân gật gật đầu, đúng là rất lạnh, vì vậy tay vốn định rút ra vẫn chưa hề buông, trái lại còn nắm chặt hơn, vô cùng nghiêm túc dặn dò: “Gần đây thời tiết chuyển lạnh, Vương gia phải mặc nhiều quần áo hơn.

Tiểu Vương gia nhu thuận nói: “Ta biết rồi, Yến ca ca.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.