Tiểu Cô Nương Của Hoắc Thiếu

Chương 96: Cuộc đấu khẩu giữa những người đàn ông




Để nói về việc tại sao Tần Bác Khâm lại biết Giản Kiều chính là em gái của mình thì phải nhắc lại lần đầu gặp cô ở trung tâm thương mại rồi. Ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã thoáng nhận ra những nét giống của cô về hai cô chú của mình.

Riêng cái giống giữa đôi chân mày lá liễu, đôi mắt bồ câu tuyệt đẹp giống mẹ. Chiếc mũi trọc dừa cao lại rất giống bố của cô đã làm anh có một suy nghĩ là liệu cô có phải là Tần Gia Yến, cô em gái thất lạc đó hay không?

Nhưng chưa thể cứ bức bách nhanh chóng được phải chờ thời cơ cho đến khi cứu được cô ở trên biển đó. Anh đã cho người bên cạnh lấy tóc và máu của Tần Chu Mạnh và Giản Kiều đi xét nghiệm ADN.

Quả đúng như thần, tỉ lệ có quan hệ huyết thông lên đến 99,9999%. Nhưng còn chưa kịp nói chuyện này cho ông nội và chú biết thì tự cô đã tìm đến cửa luôn rồi. Có hơi nằm ngoài dự đoán một xíu nhưng không sao, lần này để anh thử Hoắc Thẩm Dịch thay Giản Kiều cũng được.

………

Tần Thủy Hoàng nghi hoặc việc Tần Bác Khâm phản đối mối quan hệ của hai người. Nhưng ông cung không can thiệp vào chuyện này vì ông biết thằng cháu trai này của mình một khi làm việc gì đó thì đều có lý do đúng đắn.

"Tại sao con lại không đồng ý?" Tần Chu Mạnh hỏi vẻ mặt có chút không vui.

"Mọi người cũng biết rồi vốn nhà họ Mạc mới thật sự nên liên hôn với Tần gia chúng ta. Nhà bọn họ làm ăn có tiếng, lại thường xuyên giúp đỡ Tần gia rất nhiều. Còn về Hoắc gia thì cũng chỉ là một lời hứa hẹn nói suông giữa ông nội và ông Hoắc thôi. Điều này cũng không nhất thiết phải quá để tâm đâu nhỉ? Mà chắc gì cậu Hoắc đây dám làm mọi thứ để cho em gái tôi có được hạnh phúc?"

Tần Bác Khâm là một học bá từ khi còn nhỏ, người người vây quanh anh như kiến vỡ tổ chỉ để xin vía giỏi như anh. Bởi vậy trong từng lời nói, anh đều có sự liên kết rất chặt chẽ.

Kết luận lại tất cả thì cũng chỉ muốn hỏi xem Hoắc Thẩm Dịch có cho Giản Kiều được một cuộc sống mĩ mãn, hạnh phúc hay không thôi.

"Tôi không cho cô ấy được hạnh phúc thì còn có ai cho được đây? Nhà họ Mạc là một con kiến nhỏ nhoi mà lại được anh tôn sùng đến vậy? Hoắc Thẩm Dịch tôi cho dù có đầu rơi máu chảy thì vẫn quyết không phụ Giản Kiều."

Hoắc Thẩm Dịch thốt lên từng câu từng chữ chắc như đinh đóng cột, thế thì còn ai dám bắt bẻ nữa không?

"Anh Hoắc nói như thế thì không đúng rồi, gia thế nhà Mạc gia chúng tôi đã có từ rất lâu đời cho đến nay cũng được mấy chục năm rồi đấy, sao lại gọi là một con kiến nhỏ nhoi." Mạc Kiến Thụy bước gần đi tới nơi thì đã nghe thấy những lời mà Hoắc Thẩm Dịch thốt ra, anh không kiềm được mà sải bước chân nhanh hơn để đáp trả người đàn ông cao ngạo này.

Nhìn cũng không thể nhìn thì đấu đá nhau cho thật công bằng thôi. Bốn mắt chạm nhau như có một dòng điện chạy qua khiến ai ai cũng khiếp hồn.

"Như thế là được rồi anh, em tự biết Hoắc Thẩm Dịch là người như thế nào. Đừng chọc tức anh ấy vẫn hơn, không thì không biết còn chuyện gì xảy ra đâu." Giản Kiều níu tay Tần Bác Khâm nhìn anh với anh mắt nghiêm nghị mà nói.

Cô bước về phía Hoắc Thẩm Dịch tính ngăn anh lại nhưng không ngờ lại sơ ý vấp ngã rồi la lên một tiếng "A!", may thay được đỡ kịp. Thì ra là anh họ Hách Liên Quan, ai bảo cô cứ đến trước mặt anh mới ngã nên anh mới kịp đỡ cô đó.

Mọi người sẽ nghĩ tại sao tui lại cho ông này đỡ Giản Kiều, trong khi Hoắc Thẩm Dịch còn ở đây?

Thật ra để mà chờ Hoắc Thẩm Dịch chạy tới đỡ Giản Kiều nữa thì em bé của cô và mọi người mong chờ sẽ đi toang mất.

"Em/Con không sao chứ?" Tất cả mọi người đều cùng nhau hỏi trong lo lắng. Riêng bà ngoại của cô là hú hồn hú vía.

"Con không sao, em cảm ơn anh." Giản Kiều cười cười như không có chuyện nhìn mọi người rồi nói. Quay qua nhìn người anh họ mà lễ phép cảm ơn, đừng nhìn cười thế thôi chứ trong lòng Giản Kiều hoảng lắm.

Hoắc Thẩm Dịch đứng dậy đi đến bên cô không ngại ngần gì bế cô lên đặt nhẹ xuống chiếc ghế cạnh anh. Đúng là làm anh lo quá trời mà, vừa sợ cô ngã vừa sợ bay luôn hai nhóc bám mẹ trong bụng cô.

"Đi đứng cẩn thận tí đi chứ, anh không muốn thấy em ngã đâu." Hoắc Thẩm Dịch nhìn cô vẻ cưng chiều lộ rõ trong cả lời nói lẫn khuôn mặt đối với người ngoài thì lạnh, vợ mình lại một trời khác hẳn.

Tần Bác Khâm nghe thấy em gái mình bao che cho tên Hoắc Thẩm Dịch như vậy thì cũng hiểu hơn về người đàn ông này rồi. Lúc trước ở Trung Hoa, anh cũng được chiêm ngưỡng một màn vì Giản Kiều mà không ăn không ngủ cho già đi mấy tuổi.

Nhưng nhìn Mạc Kiến Thụy anh lại có chút buồn thay, rõ là thanh mai cũng chờ Giản Kiều mấy chục năm trời. Mà không ngờ được bên cạnh cô lại xuất hiện một người đàn ông còn đáng rợn hơn cả mình. Thế thì thứ tình cảm nam nữ này đành phải chôn vùi thật sâu tận đáy lòng thôi.

"Về cũng về rồi, ít hôm nữa ông sẽ cho người mở tiệc thật long trọng đón con về nhận tổ quy tông. Từ nay chính thức được thừa hưởng cổ phần như những đứa cháu khác trong Tần gia ta." Tần Thủy Hoàng dõng dạc nói, ông không thể để cháu gái mình thiệt thua hơn cái tên Hoắc Thẩm Dịch được.

Nhất định phải cho Hoắc gia một đòn ngạc nhiên. Nói thế chứ ông của Hoắc Thẩm Dịch chắc là nhột lắm, lần trước còn không cho hai người ở cạnh nhau mà. May mà chưa làm chuyện gì quá đáng để chia tách hai người, không thì bây giờ có hối hận cũng không kịp ấy chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.