Tiêu Chuẩn Pháo Hôi Nghịch Tập

Chương 81




Thẩm Hàm được đỡ ngồi, nhưng xác thật đứng dậy không nổi, hắn cũng đói bụng, cho nên mới gọi người đưa điểm tâm lót bụng, hiện tại không thể hiểu được mà có tuấn mỹ thiếu niên tới, mấu chốt hắn đối người này kỳ thật cũng không phải rất quen thuộc, bởi vì ký ức một đời trước thập phần mơ hồ, cho nên Thẩm Hàm chỉ nhớ rõ một chút tin của người này, nhưng cũng tốt, Thẩm Hàm nghĩ thầm, coi như một lần nữa nhận thức.

Thẩm Hàm khách khí mà chào hỏi hỏi Thẩm Ngạo Vân tới có chuyện gì, Thẩm Ngạo Vân lại dị thường tức giận, Thẩm Hàm cũng không biết Thẩm Ngạo Vân tức giận tới từ đâu, cho nên chỉ có thể trả lời: “Quy Cừ hoàng thúc hỏi chuyện chân sao? Chất nhi cũng không biết là ai làm.”

Thẩm Ngạo Vân kỳ thật cũng 14, lớn bằng Nhị hoàng tử, bộ dáng tức giận không thôi ở trong mắt Thẩm Hàm rất dễ nhìn.

Thẩm Hàm bình tĩnh làm Thẩm Ngạo Vân thập phần khó chịu, “Không biết ai làm, ngươi còn có tâm ăn?”

Thẩm Hàm cười, “Đương nhiên, chất nhi đói bụng.”

Thẩm Ngạo Vân vốn đã tức cực kỳ, nhưng thấy vẻ mặt Thẩm Hàm bình tĩnh, rốt cuộc thở phào một hơi, nói: “Hàm Nhi, ngươi nói bổn vương phải làm gì cho phải.”

Thiếu niên hận sắt không thành thép đặc biệt làm Thẩm Hàm cao hứng, rõ ràng cũng là đứa nhỏ, lại làm bộ lão luyện thành thục, trong lòng Thẩm Hàm đã yên lặng xem người này thuộc về phạm vi người một nhà.

Thẩm Hàm nghĩ nghĩ ký ức nguyên chủ, rốt cuộc nhớ tới nguyên chủ khi còn nhỏ gọi Quy Cừ vương là “Vân Hoàng thúc”, vì thế hắn lấy mứt táo bỏ vào trong miệng, cười nói: “Vân Hoàng thúc, thúc vừa rồi thật sự làm cháu sợ muốn chết.”

Thẩm Hàm nếu đã xem người này thuộc về phạm vi người một nhà, cũng không tự xưng bổn vương, thậm chí còn cầm mứt táo nói: “Vân Hoàng thúc, thúc cũng tới ăn, đặc biệt thơm ngọt.”

Thẩm Ngạo Vân lại thở dài một hơi, đi đến cạnh Thẩm Hàm, nói với cung nữ: “Các ngươi đi xuống, bổn vương hầu hạ là được.”

Hai cung nữ đỡ Thẩm Hàm tới mép giường, để hắn ngồi xong, rồi sau đó hành lễ đi xuống.

Các nàng đi xuống, Thẩm Ngạo Vân lúc này mới ngồi vào mép giường, sờ sờ đầu Thẩm Hàm nói: “Thái y nói không có gì?”

Thẩm Hàm lấy mứt táo bỏ vào miệng Thẩm Ngạo Vân, trả lời: “Nói chân cháu đại khái không cứu được.”

Thẩm Hàm nói nhẹ nhàng, lòng Thẩm Ngạo Vân lại lộp bộp, mới vừa nhìn vẻ mặt Thẩm Hàm bình tĩnh, cho rằng không có trở ngại, cho nên mới thả lỏng, lúc này nghe xong, thân thể mới vừa thả lỏng lại, lại căng chặt lên, “Ngươi nói cái gì?”

Thẩm Hàm tiếp tục ăn, hắn quả thậtđói bụng, vừa ăn còn vừa trả lời: “Về sau cháu không đứng lên nổi.”

Thẩm Hàm 7 tuổi làn da trắng nõn như sứ, nhai mứt táo, hai bên mặt phình phình, đôi môi đỏ bừng như thoa son, làm hắn càng đáng yêu vô cùng, nhưng hắn càng như vậy đáng yêu lại xinh đẹp, càng làm Thẩm Ngạo Vân khó chịu, bởi vì hoàng tử nho nhỏ này về sau không thể đi đường.

Nghĩ cũng biết, chuyện này khẳng định có người ghen ăn tức ở hắn được sủng ái, đáng thương hắn sinh ra không mấy năm mẫu thân bị hại mà chết, hắn thậm chí không có chỗ dựa, hiện tại hai chân hắn phế đi, hoàng đế phỏng chừng cũng sẽ không sủng ái hắn, như vậy chỗ dựa duy nhất cũng không có.

“Ai……” Rốt cuộc, Thẩm Ngạo Vân cũng không nói, chỉ thở dài, giúp Thẩm Hàm lau mảnh vụn bên môi, ánh mắt thân thiết ôn nhu.

Thẩm Hàm vừa ngẩng đầu, hai mắt cong cong, cười nói: “Vân Hoàng thúc, thúc sẽ vĩnh viễn đứng bên cháu đúng không?”

Thẩm Ngạo Vân sửng sốt, rốt cuộc đôi môi nhếch lên trả lời: “Đương nhiên.”

Thẩm Hàm không nơi nương tựa, Thẩm Ngạo Vân đương nhiên cũng như thế, thậm chí thảm hại hơn, bởi vì toàn bộ hoàng cung người chân chính tốt với hắn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, dù sao thân phận hắn ở đó ở trong hoàng cung cũng đã là vạn phúc, mà hắn cũng không có tương lai, rốt cuộc vĩnh viễn không được vào triều có ý nghĩa vĩnh viễn không có tương lai, người không có tương lai, ai sẽ để ý?

Thẩm Ngạo Vân nhớ tới mình khi còn nhỏ, khi đó hắn luôn bị khi dễ, là một cung nữ xinh đẹp luôn an ủi hắn, thậm chí xướng ca dạy hắn phải kiên cường, khi đó hắn nghĩ nếu mẫu thân còn sống có phải cũng sẽ giống cung nữ này, xinh đẹp, ôn nhu, thiện lương.

Cung nữ này kỳ thật chính là mẫu thân Thẩm Hàm, gọi Lục Nhu, nàng cũng giống tên mình, làm người thư thái. Có một lần nàng xướng ca dỗ Thẩm Ngạo Vân bị đương kim thánh thượng thấy được, nàng ôn nhu cùng hồn nhiên không hợp hậu cung, hấp dẫn hoàng đế, cũng được hoàng đế liên tục sủng ái mấy năm.

Lục Nhu sinh Thẩm Hàm, hoàng đế cũng vui mừng không thôi, cùng năm, còn có ba vị hoàng tử một vị công chúa sinh ra, nhưng mấy hoàng tử đều không được sủng ái bằng Thẩm Hàm, bởi vì phi tần khác là trách nhiệm, còn Lục Nhu cung nữ này là yêu.

Đáng tiếc, cuối cùng hoàng đế vẫn quên mất, hậu cung ba ngàn độc sủng một người, đối với một người mà nói nguy hiểm cỡ nào, vì thế lúc Thẩm Hàm 3 tuổi, mẫu thân bị người độc chết.

Một năm kia hoàng đế tức giận, tra rõ hậu cung, cũng bởi vì tưởng niệm người xưa, ba năm không có thăm bất luận thiên điện vị phi tần nào, thẳng đến năm trước mới thích một tiểu phi tử mới vào cung, mới có một công chúa 3 tháng.

“Vậy là tốt rồi, Vân Hoàng thúc, cháu tin thúc.” Thẩm Hàm cười tủm tỉm mà nói, nhưng không biết vì sao Thẩm Ngạo Vân luôn cảm thấy lần này sau khi hắn trở về, tiểu chắt nhi không giống trước kia, trước kia tiểu chắt nhi tuy cũng yêu cười, cũng luôn thông minh lanh lợi, nhưng thực dễ hiểu, hiện tại tiểu chắt nhi cũng cười, nhưng hắn lại cảm thấy không hiểu.

Hai người đang nói chuyện, có người thông báo hoàng thượng tới, Thẩm Hàm thả mứt táo, ngồi thẳng thân mình, Thẩm Ngạo Vân đi vài bước quỳ gối một bên.

Hoàng đế tiến vào, thấy Thẩm Ngạo Vân cũng ở, nói một câu “Đều xuống” lúc sau tới mép giường.

Thẩm Ngạo Vân theo cung nữ thái giám cùng đi, hắn cũng không muốn vị “Ca ca” này ngột ngạt.

Chuyện Thẩm Ngạo Vân, đương kim thánh thượng Thẩm Hạo Minh tự nhiên biết, năm đó ông lên làm hoàng đế cũng đã trải qua một phen chém giết, Thẩm Ngạo Vân này khi đó còn nhỏ, lại được tiên hoàng hạ lệnh vĩnh viễn không được vào triều, cho nên không có uy hiếp, cũng không chết.

Thẩm Hạo Minh tự nhiên cũng không thừa nhận huynh đệ này, nhưng nếu tiên hoàng nói muốn xem hắn là hoàng tử đối đãi, vậy đương kim thánh thượng liền cho hắn đủ cung nữ thái giám, cái gì cũng không thiếu mà nuôi lớn, sau khi thành niên, tùy tiện ban đất đuổi ra hoàng cung.

Thẩm Hạo Minh tiến vào phòng, Thẩm Hàm liền ngọt ngào cười nói: “Hài nhi tham kiến phụ hoàng, xin thứ cho hài nhi không thể quỳ xuống, chân hài nhi vô dụng.”

Thẩm Hàm lớn lên như mẫu thân, xinh đẹp đến kỳ cục, nhớ tới nữ tử ôn nhu khả nhân, Thẩm Hạo Minh khó chịu, ông tiến lên ôm Thẩm Hàm, nước mắt cũng rơi, “Hoàng nhi, là phụ vương sai rồi, đều là phụ vương sai, phụ vương hại chết Nhu Nhi, phụ vương không thể lại hại chết con, hoàng nhi, phụ vương thật sự sai rồi.”

Thẩm Hạo Minh lúc này rốt cuộc hiểu được hậu cung này hung hiểm cỡ nào, kỳ thật ông sớm nên hiểu, chỉ là ông trước sau không muốn tin tưởng, rốt cuộc đây đều hài tử của ông, đều là phi tần của ông, đáng tiếc, chung quy bọn họ đều đang ở trong hoàng cung Đại Thẩm gia, nào có yên bình.

Nhớ trước đây ông cũng nghĩ hai ca ca sẽ không đuổi tận giết tuyệt, nhưng ông sai rồi, mà trời cao trả cho ông một đường cơ hội, cho nên ông nắm chặt cơ hội kí, cuối cùng giết hai ca ca ở phụng thiên đài, cũng bởi vậy mới có địa vị hiện giờ.

“Phụ hoàng, con biết, cái gì con cũng hiểu.” Thẩm Hàm cũng ôm Thẩm Hạo Minh, bởi vì hắn cũng muốn vì mình tranh thủ một chút đồ, thứ này không phải sủng ái, mà là phụ hoàng rộng lượng, rốt cuộc đời trước, bởi vì mình cả người đều phế đi, cuối cùng yêu thích hắn Thẩm Hạo Minh cũng không thích nổi, cho nên hắn sinh hoạt cũng có chút thê thảm, một đời này, Thẩm Hàm biết, về sau Thẩm Hạo Minh sẽ tận lực rời xa hắn, đây là một loại bảo hộ, nhưng ít nhất làm mình qua ngày tháng thoải mái.

Thẩm Hạo Minh thả Thẩm Hàm, hơi hơi cong thân mình, nhỏ giọng nói: “Hoàng nhi, phụ vương về sau sẽ ít tới thăm con, có lẽ một năm đều không tới, nhưng con cần phải nhớ rõ, phụ hoàng rất đau con.”

Thẩm Hàm cười, “Phụ hoàng con hiểu, bởi vì phụ hoàng thích con, cho nên bọn họ đều ghen ghét.”

Thẩm Hạo Minh sờ sờ đầu Thẩm Hàm nói: “Đúng vậy, hài tử, nhưng phụ hoàng sẽ trộm bảo hộ con.”

Thẩm Hàm gật gật đầu nói: “Phụ hoàng, kỳ thật hai chân con phế đi cũng không có gì, dù sao con cũng không muốn làm hoàng đế, chỉ muốn ăn ngon mặc tốt, sau đó đọc sách viết chữ là được, đúng rồi, phụ hoàng, ngày nào đó nếu người muốn cải trang vi hành, nhất định phải mang hài nhi, hài nhi còn thích du ngoạn.”

Hài tử nho nhỏ, chịu đựng trên đùi thống khổ, an ủi phụ thân mình, tuy vành mắt đều đỏ, cũng vẫn không cho nước mắt rơi xuống.

Trong mắt Thẩm Hạo Minh Thẩm Hàm chính là như vậy, ông càng nhìn càng đau lòng, càng nhìn càng thích, cũng càng ngày càng hận, chuyện này ông tuyệt không dừng tay, nhất định phải tra ra manh mối.

“Được, phụ vương đồng ý.”

Một đời trước Thẩm Hạo Minh cũng muốn tốt với nguyên chủ, đáng tiếc nguyên chủ không biết cố gắng, thành pháo hôi trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, một đời này, Thẩm Hàm không làm hoàng đế không sao cả, muốn hắn chết, không có khả năng.

Thẩm Hạo Minh đi rồi, nhưng lại tặng Thẩm Hàm 24 ám vệ lại đây, 24 ám vệ phân thành 3 tổ, bảo đảm bất cứ lúc nào chỗ nào cũng có ít nhất 8 người bảo hộ hắn.

Thẩm Hàm yên tâm thoải mái mà tiếp nhận, lúc sau hoàng đế còn trộm đưa tới không ít đồ vật, nhưng chính ông lại không đi xem Thẩm Hàm, thật sự bắt đầu mưa móc đều dính, đặc biệt là đối với tiểu công chúa mới sinh cùng mẫu thân tiểu công chúa Lăng phi, tuy thích vô cùng, cũng chỉ đi một lần, số lần tuyệt không tăng nhiều.

Thẩm Hàm thấy hoàng đế như vậy, cũng mừng rỡ an tâm, không có việc gì thì đi theo thái phó học viết, học vẽ tranh.

Bởi vì Thẩm Hàm không thể đi theo hoàng tử khác học tập, cho nên Hoàng Thượng tìm thái phó, thái phó đã năm nay gần 70, là lão sư Thẩm Hạo Minh, Thẩm Hạo Minh tự mình tới cửa thỉnh ông ông mới rời núi.

Một trăm ngày sau, thái y chẩn bệnh, chân Thẩm Hàm hoàn toàn phế đi.

Lại qua mấy ngày, Hoàng Thượng làm trò trước mặt mọi người hậu cung, nói: “Tam công chúa, ra đây.”

Nhã Chanh công chúa run rẩy đứng dậy, hoàng đế lạnh lùng nhìn nhìn nàng, hỏi: “Có biết trẫm vì cái gì kêu ngươi ra tới không?”

Tam công chúa sửng sốt.

Hoàng đế lạnh giọng hỏi: “Độc trên đùi Thất hoàng tử, có phải ngươi hạ!”

Tam công chúa nháy mắt xanh mặt, thình thịch một tiếng quỳ trên mặt đất, nước mắt chảy xuống, “Phụ hoàng, hài nhi sai rồi, hài nhi sai rồi, cầu phụ hoàng tha hài nhi một mạng, cho hài nhi một cơ hội, hài nhi về sau không dám nữa.”

Thẩm Hạo Minh nhìn nữ nhi trên mặt đất, cũng 14 rồi, mà Thẩm Hàm mới 7 tuổi, một nữ hài nhi 14 có thể thiết kế ám hại chính đệ đệ, thậm chí còn có thể mua được thái y cùng cung nữ bên Thẩm Hàm, hài tử 14 lớn lên thêm chút nữa có phải sẽ càng ngoan độc?

Thẩm Hạo Minh còn nhớ rõ lúc Tam công chúa sinh ra ông kinh hỉ, Tam công chúa là nữ nhi đầu của ông, khi đó ông thật thích, tiệc trăm ngày làm còn long trọng hơn của Thái Tử, Tam công chúa lớn lên cũng giống ông, cho nên tuy ông nhìn Tam công chúa nhưng vẫn luôn nhớ rõ nàng.

Nhưng ông là một phụ thân, cũng là một vị đế vương, thân là phụ thân, ông không thể vì Tam công chúa từ bỏ hài tử khác, thân là đế vương, một hài tử dám tàn hại chính huynh đệ mình, ông phải giết là không thể nghi ngờ.

Thẩm Hạo Minh duỗi tay, thái giám phía sau bưng lên một chén rượu, Thẩm Hạo Minh ngồi xổm xuống, cùng quỳ trên mặt đất nhìn thẳng Tam công chúa m, nói: “Chanh Nhi, phụ hoàng thương con, rượu làm con không cảm nhận được thống khổ, uống đi.”

Lúc này mẫu thân Tam công chúa là Lệ phi chậm rãi đứng lên, bà nhìn nữ nhi trên mặt đất, lại nhìn khóe miệng Hoàng Hậu mang theo lạnh lẽo, biết mình sai rồi, nữ nhi cũng sai rồi, các nàng bị lợi dụng, cái gì cùng sinh cùng tử, thân là Hoàng Hậu, chỗ nào sẽ có nhiều tình nghĩa.

Lệ phi tiến lên một bước tới bên Tam công chúa cùng Hoàng Thượng, chậm rãi quỳ xuống, Tam công chúa cùng Hoàng Thượng đều cho rằng bà vì nữ nhi cầu tình, chính bà quỳ xuống, cầm lấy chén rượu liền uống một hơi cạn sạch.

Lần này mọi người đều kinh ngạc, hoàng đế quay đầu lại hét lớn một tiếng: “Mau kêu thái y.”

Lệ phi lại nắm chặt tay hoàng đế nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp vào cung gần 20 năm, chưa bao giờ cầu ngài chuyện gì, lần này, thần thiếp cầu người, tha Chanh Nhi một mạng đi, thần thiếp lấy mệnh đổi, có thể chứ?”

Thẩm Hạo Minh ôm Lệ phi trong ngực, nói không nên lời, Lệ phi lại nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp vào cung 20 năm, ngài tổng cộng lâm sủng thần thiếp 6 lần, 20 năm, 20 năm! Niệm thần thiếp đợi ngài 20 năm, cầu…… Cầu ngài…… Tha…… Cam……”

Lệ phi nắm vạt áo hoàng đế, dần dần không có sức lực, trước khi nhắm mắt lại, bà nghiêng đầu thật sâu nhìn Tam công chúa, trong miệng đã nói không nên lời, nước mắt lại từ khóe mắt chảy xuống.

Lệ phi chết trong lòng hoàng đế, hoàng đế tuy khổ sở, nhưng chung quy một giọt nước mắt cũng chưa rơi, toàn bộ hậu cung người duy nhất vì Lệ phi rơi lệ cũng chỉ có Tam công chúa.

Nước mắt ngăn không được rơi xuống, nữ hài 14 tựa hồ trong nháy mắt già nua, nàng đứng lên, kiên quyết mà nhìn mẫu phi nằm trong ngực hoàng đế, lại quay đầu nhìn Hoàng Hậu, Thái Tử ca ca dạy nàng phải suy nghĩ cho mẫu hậu, nghĩ biện pháp dẫn đường nàng đi làm những việc này, xảy ra chuyện Hoàng Hậu lại sạch sẽ, bởi vì bà chưa tham dự, chỉ là nói mà thôi, đúng vậy, bằng không bà sao có thể làm Hoàng Hậu đâu?

Tam công chúa nhìn về phía Hoàng Hậu cười, tươi cười như lệ quỷ trào phúng thế gian vội vội vàng vàng.

Cuối cùng, nàng nhìn Thẩm Hàm sau đám người, Thẩm Hàm lúc này ngồi trên xe lăn, một thân quần áo vàng nhạt, làm khuôn mặt hắn xinh đẹp, tiểu hài tử 7 tuổi, về sau lại chỉ có thể ngồi ghế vượt qua quãng đời còn lại.

Tam công chúa hơi khom lưng với Thẩm Hàm, Thẩm Hàm hướng nàng gật gật đầu, tựa hồ ân oán hai bên liền tiêu tan, Tam công chúa thấy Thẩm Hàm hướng mình gật đầu, trong lòng ấm áp, lại quay đầu nhìn Hoàng Thượng, tựa hồ trong cơ thể đã tràn ngập lực lượng, nàng nói: “Phụ hoàng, hài nhi sắp chết, báo cho ngài một câu, người so với hài nhi tàn nhẫn, hậu cung vốn nhiều!”

Thẩm Hạo Minh muốn thả Lệ phi, cùng Tam công chúa trò chuyện, bởi vì ông đã quyết định tha Tam công chúa, có gì thì đưa nó tới chùa Tĩnh An của hoàng cung cạo đầu làm ni cô, nó lại đang nói cái gì?

Thẩm Hạo Minh còn không kịp đứng lên, Tam công chúa đột nhiên chạy về phía cột đá màu đỏ.

Nháy mắt, hậu cung loạn thành một đoàn, nhưng chung quy Tam công chúa vẫn chết.

Một ngày này, Thẩm Hạo Minh như nào cũng ngủ không được, bởi vì ông nhớ trước khi chết Lệ Phi nói “20 năm”, đúng rồi, 20 năm, ông cũng không đi xem Lệ phi mấy lần, một là Lệ phi không xinh đẹp, hai là Lệ phi không biết nói chuyện, có chút nặng nề, cho nên ông không thích đi chỗ Lện phi, với lại mẫu gia Lệ phi không nhiều thế lực, lúc trước bị tuyển vào cung cũng là ý Thái Hậu, ông không để ý, nhưng mà trước đó Lệ phi cũng là thiếu nữ 16, 16 đến 36, nhân sinh thiếu nữ hủy trong tay ông.

Còn có Tam công chúa, năm nay cũng mới 14, mới nói muốn gả cho một phó tướng tuổi trẻ đầy hứa hẹn trong quân, liền đã chết?

Thẩm Hàm vẫn ngồi trên xe lăn, Thẩm Ngạo Vân đẩy hắn về Lâm Thanh cung, thấy hắn không nói chuyện, liền an ủi nói: “Hàm Nhi, đừng nghĩ nhiều, Tam công chúa cùng Lệ phi chết, cùng ngươi không liên quan.”

Thẩm Hàm gật gật đầu, trả lời: “Cháu biết.”

Kỳ thật nói không thèm để ý là không có khả năng, rốt cuộc trước khi chết Tam công chúa đã từng nhìn hắn một cái, ánh mắt kia chỉ có một loại đồ vật, là xin lỗi, xin lỗi xuất từ một thiếu nữ 14, cho nên Thẩm Hàm tha thứ nhanh, huống chi nàng cuối cùng còn chết.

“Còn đói sao, ta kêu ma ma làm đồ ăn?” Thẩm Ngạo Vân đẩy Thẩm Hàm tới bên cạnh bàn, đổ một chén nước.

“Không cần, cháu mệt.”

Thẩm Ngạo Vân gật gật đầu, nói: “Vậy ngươi ngủ đi, ta cũng trở về.”

“Dạ.”

Thẩm Ngạo Vân cũng đi rồi, Thẩm Hàm nói: “Trừ Lai Thuận, các ngươi đều xuống đi.”

Cung nữ thái giám sôi nổi đi rồi, Thẩm Hàm biết mấy ám vệ đều tuyệt đối trung tâm, cho nên sau khi đám người phức tạp rời đi, hắn đứng lên từ xe lăn, đi vài bước, mới thở phào một hơi nói: “Ngồi một ngày, mệt chết ta.”

Lai Thuận khẩn trương mà nhanh chóng đóng cửa sổ, nhỏ giọng mà nói: “Ai nha, điện hạ, ngài cẩn thận một chút, đừng bị người thấy được.”

Thẩm Hàm cười nói: “Ta biết.”

Thẩm Hàm kỳ thật mãi cho đến hiện tại còn không hoàn toàn tin tưởng Thẩm Ngạo Vân, bởi vì tin của hắn bị Chủ Thần hủy diệt, như vậy nói cách khác hắn cũng là là một nhân vật trọng yếu trong tranh đoạt hoàng vị, nếu là như thế, như vậy hắn có khả năng thật tốt, cũng có khả năng là tàng thâm.

Thẩm Hàm khoan thai làm vận động, hoạt động chân cẳng, ngồi cả ngày, hắn thật sự mệt, trước kia không cảm thấy đứng có bao nhiêu tốt, hiện tại cả ngày ngồi, mới phát hiện hoá ra có thể đứng cũng là phúc khí.

Đang áp chân theo phương pháp hiện đại, có thái giám ở cửa kêu lên: “Điện hạ, Lục hoàng tử điện hạ cầu kiến.”

Thẩm Hàm chạy nhanh tới cạnh bàn chuyên dụng trên xe lăn, ho nhẹ một tiếng, nói “Mời vào”, thái giám lúc này mới mở cửa.

Lục hoàng tử năm nay 13, vóc dáng lại có chút thấp bé, nhìn qua cùng hài đồng 10 tuổi không sai biệt lắm, nhưng nói chuyện hệt như Thẩm Ngạo Vân liều mạng, cũng một bộ ông cụ non.

“Thất đệ, đệ thế nào?”

Lục hoàng tử là hoàng tử duy nhất tới thăm hắn, Thẩm Hàm nhớ rõ một đời trước hắn là Lục hoàng tử muốn đưa ra ngoài cung, cho nên Lục hoàng tử trong tuồng cung đấu này, không nhiều suất diễn, cho nên Thẩm Hàm đối hắn cũng coi như đào tim đào phổi, đương nhiên chuyện chân mình, hắn trừ bỏ mình cùng Lai Thuận, ai cũng không cho biết.

“Không thế nào, hiện tại đã không đau.” Thẩm Hàm trả lời. Trúng cỏ Dừng Bước, lại ăn nhân sâm, sẽ thống khổ suốt 100 ngày, một 100 ngày, Thẩm Hàm giả bộ thập phần vất vả, hiện tại 100 qua, hắn đương nhiên cũng lười giả bộ, mỗi khi có người hỏi, hắn đều nói thân thể thực tốt, ăn no ngủ đẫy giấc, nhưng chân phế.

“Thất đệ, Tam công chúa chết đệ đừng để ý, dù sao cũng là nàng hại đệ.” Lục hoàng tử do dự một chút, mới nói.

Thẩm Hàm cùng hắn đã tiếp xúc vài lần, muốn hình dung Lục hoàng tử, đại khái chỉ có thể dùng một từ hình dung, đó chính là thánh phụ.

Hắn cùng Ngũ hoàng tử là cùng mẫu thân, Ngũ hoàng tử cùng hắn lại hoàn toàn là hai loại tính tình, một tàn nhẫn độc ác, một mềm yếu thiện lương.

Ngũ hoàng tử sinh nhật cùng Lục hoàng tử sinh nhật cũng rất có ý tứ, một là mùng một tết, một là 30 tháng chạp, vừa lúc một chiếm ngày đầu tiên, một chiếm ngày cuối cùng.

Mẹ đẻ Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử được phong Tĩnh phi, nhưng bà cùng từ tĩnh không liên quan, chuyện gì cũng phải tranh, ngay cả Hoàng Hậu, bà cũng chỉ trên mặt cung kính, sau lưng lại không tôn kính.

Kỳ thật này cùng mẫu gia Tĩnh phi có quan hệ, phụ thân Tĩnh phi là bương khác họ tiên đế phong, khi đó Tây Nam trộm cướp trọng, dân chúng lầm than, liên tục mấy năm thiên tai, bá tánh thật sự không sinh hoạt nổi, triều đình cũng quản không được, cuối cùng phụ thân Tĩnh phi là Ngô Trung Hà giết tham quan, phóng lương thảo, cứu tế nạn dân.

Mấy năm qua, Ngô Trung Hà ở Tây Nam có thanh danh so hoàng đế còn vang dội hơn, tiên đế muốn phái người trấn áp, nhưng nhân dân Tây Nam tự động tạo thành đại quân, thanh thế thật lớn, lại còn không sợ chết. Cuối cùng Đại Thẩm lui binh, phong Ngô Trung Hà làm Tây Nam vương, rồi sau đó Tây Nam mới hoàn toàn an tĩnh lại.

Sau, đương kim thánh thượng kế vị, đại nữ nhi Tây Nam vương cũng vào cung làm phi, kỳ thật cũng vì kiềm chế Ngô Trung Hà, nhưng không nghĩ tới, vị Tĩnh phi này không những không chịu kiềm chế, ở trong cung cũng có chút tùy hứng, làm phi tần cũng vẫn như khi ở Tây Nam, mỗi ngày cưỡi ngựa bắn tên, làm cho phi tần khác trong cung, đối bà sợ hãi không thôi.

Mấy năm nay Tĩnh phi xem như an phận không ít, bởi vì bà biết, về sau không phải bà tranh, mà là hài tử Ngũ hoàng tử tranh.

Đúng vậy, Tĩnh phi cũng nhìn ra, Lục hoàng tử căn bản không có thiên phú làm đế vương, càng thêm không có quyết tâm cùng động lực.

Lúc này, Thẩm Hàm cười hì hì chọc chọc mặt Lục hoàng tử Thẩm Đình nói: “Lục ca, đệ biết.”

Thẩm Đình chụp bay tay Thẩm Hàm, chọc chọc má phính trên mặt Thẩm Hàm nói: “Biết đệ không tim không phổi, vậy cũng tốt, đúng rồi, ma ma nhà ta làm đồ ăn ngon, nói là cùng một người Tây Dương học, gọi là bánh kem, ta mang theo một phần cho đệ ăn.”

Thẩm Hàm thấy bánh kem, tuy không có niềm yêu thích đồ ngọt, nhưng dù sao cũng lâu rồi không ăn, nhìn bánh kem, cũng vẫn có chút muốn ăn.

Thẩm Đình nhìn ánh mắt Thẩm Hàm, không khỏi bật cười, “Thất đệ, cắt ra mới có thể ăn.”

Thẩm Hàm gật gật đầu, Thẩm Đình tìm dao nhỏ cắt bánh kem, đưa 1 phần cho Thẩm Hàm, bảo Lai Thuận cầm muỗng nhỏ tới. Thẩm Hàm múc một muỗng bỏ vào trong miệng, “Ăn ngon.”

Thẩm Đình cũng cười rộ lên: “Mau ăn, trong chốc lát Ngũ ca tới, nếu hắn thấy được, khẳng định sẽ mắng ta.” Động tác ăn bánh kem của Thẩm Hàm dừng một chút, Ngũ hoàng tử trời sinh tính âm ngoan tàn bạo, vì cái gì muốn tới?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.