"Kết hôn? Ngày mai ra nước ngoài đăng kí?" Hạ Kha khó tin nhìn Hạ Ngữ An và Mạnh Tây Nguyệt dính lấy nhau.
Cầu hôn, Hạ Kha biết, nhưng chuyện trọng đại như kết hôn vậy mà em gái anh ấy lại không hề bàn bạc trước với anh ấy.
Hạ Ngữ An vội vàng trấn an Hạ Kha: "Anh hai, sau khi em kết hôn thì vẫn là em gái của anh mà, không có gì khác biệt."
Hạ Kha nhìn Mạnh Tây Nguyệt ngồi ở bên cạnh với gương mặt dịu dàng. Không khác biệt? Khác biệt lớn lắm đó.
Lại nhìn đứa em gái làm mình tức lộn ruột đang liếc mắt đưa tình với Mạnh Tây Nguyệt. Hạ Kha đau lòng.
Hạ Ngữ An bị Mạnh Tây Nguyệt nhéo vào lòng bàn tay. Nàng nhìn Mạnh Tây Nguyệt. Gương mặt tinh xảo của đối phương mang theo vài phần nghiêm túc, ngoan ngoãn rụt tay lại. Nàng biết bây giờ Mạnh Tây Nguyệt muốn nói chuyện nghiêm túc với anh hai nàng.
Mạnh Tây Nguyệt lấy từ trong túi ra tài liệu đã chuẩn bị, đưa cho Hạ Kha.
Mới đầu Hạ Kha không quan tâm lắm, càng đọc tiếp, trên gương mặt của người luôn luôn trầm ổn như Hạ Kha không khỏi hiện lên sự kinh ngạc, biểu cảm phức tạp: "Cô đây là?"
Đây là một bản chuyển nhượng cổ phần, 15% cổ phần của NS, chuyển nhượng không ràng buộc cho Hạ Ngữ An.
Mặt trên còn có chữ kí của Hạ Ngữ An.
Có thể em gái của anh ấy không biết những thứ này mang ý nghĩa như thế nào, nhưng Hạ Kha rất rõ ràng. Bây giờ NS chính là công ty đứng đầu ở thành phố S. Hơn nữa, người nắm quyền là Mạnh Tây Nguyệt còn trẻ tuổi như vậy, tương lai của NS không thể đo lường được. Hiện giờ người có được cổ phần của NS chỉ cần ngồi không hưởng lợi.
15% cổ phần này, tương đương với mấy tỷ nhân dân tệ, càng không cần nói đến việc hiện tại N.S vẫn còn cơ hội phát triển.
Bây giờ, tặng không cho em gái của anh ấy, Hạ Kha sao có thể không khiếp sợ.
Mạnh Tây Nguyệt ngồi ngay ngắn, gương mặt thản nhiên: "Đây là sự bảo đảm của tôi. Anh là anh hai của Ngữ An, tôi biết anh đang lo lắng chuyện gì. Đây là lời hứa tốt nhất mà tôi có thể đưa ra ngay lúc này."
Nói đến đây, Mạnh Tây Nguyệt tạm dừng một chút, một đôi mắt trong trẻo nhìn Hạ Kha không chớp mắt: "Anh hai, xin hãy giao Ngữ An cho em."
Nghiêm túc, trịnh trọng.
Quan trọng nhất chính là, Hạ Kha nhìn thấy được sự trân trọng em gái mình từ trên người của Mạnh Tây Nguyệt. Sự trân trọng và yêu thích từ trong ra ngoài như thế này không thể làm giả được. Đối phương còn thay đổi cả cách xưng hô, không còn khách sáo như lúc trước. Mạnh Tây Nguyệt thật sự đã muốn bước vào nhà họ Hạ của họ rồi. Thế này thì anh ấy có lý do gì mà không đồng ý chứ.
Hạ Kha cười ôn hòa: "Trước tiên, chúc hai đứa tân hôn vui vẻ."
Gương mặt lạnh nhạt của Mạnh Tây Nguyệt hiện lên ý cười dịu dàng: "Cảm ơn anh."
Chuyện chính đã nói xong, kế tiếp chính là thời gian dùng bữa tối. Hạ Kha nhìn hai người ngay cả ăn cơm cũng dính nhau. Chị một miếng em một miếng. Cực kì ê răng.
Hạ Ngữ An cười hì hì, nhân cơ hội nói: "Anh hai, anh cũng mau tìm cho em một người chị dâu đi."
Hạ Kha tức giận nói: "Làm gì dễ dàng như vậy. Nhưng mà, nếu như em đến công ty giúp anh, cho anh được rảnh rỗi một chút thì nói không chừng anh có thể tìm được đó."
Hạ Ngữ An nghe xong, lập tức ngừng lại đề tài này. Nàng không có chút hiểu biết nào đối với chuyện của công ty.
Thấy em gái của mình không hề có ý định giúp đỡ, Hạ Kha có chút đau lòng. Nhưng mà, anh ấy cũng không trông cậy Hạ Ngữ An có thể giúp đỡ được chuyện gì, chỉ cần nàng bình bình an an, vui vui vẻ vẻ là được rồi.
Nhìn hai người từng hành động, lời nói đều mang theo sự thân mật, Hạ Kha nghĩ, đây là kết thúc đẹp nhất.
Thầm nghĩ, lát nữa anh ấy cũng phải đi làm giấy ủy quyền. Mạnh Tây Nguyệt đưa cho Ngữ An 15% cổ phần, người làm anh hai như anh ấy cũng không thể không có chút gì đó.
Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của hai người, hốc mắt của Hạ Kha hơi ươn ướt, lập gia đình rồi.
Đồng thời, tấm lòng vẫn luôn lo nghĩ cho Hạ Ngữ An này đã được chứng thực.
"Anh hai, mau ăn nha."
Hạ Kha nhìn đồ ăn xuất hiện trong chén, mỉm cười khẽ với Hạ Ngữ An: "Được."
......
Hạ Ngữ An đang vô cùng vui vẻ đắp mặt nạ thì nhận được điện thoại của người đại diện Lâm Hân: "Ngữ An, em lên hot search rồi."
Nguyên nhân câu chuyện chính là, tối nay 《 Hậu cung 》 phát sóng bốn tập, đúng lúc có phần diễn của Hạ Ngữ An, một điệu múa khuynh thành, cộng thêm gương mặt xinh đẹp kia, Hạ Ngữ An lập tức hot lên.
Các fan lần theo official weibo mò được weibo của Hạ Ngữ An, đúng lúc nhìn thấy, hôm nay nàng mới vừa đăng tin sắp kết hôn.
Có người tinh mắt, phát hiện bàn tay đeo nhẫn trong tấm ảnh Hạ Ngữ An đăng, thật ra là hai bàn tay của nữ, nhẫn cũng là nhẫn đôi kiểu nữ.
Hai cô gái, quang minh chính đại muốn đi đến Mỹ để kết hôn, như cỏ khô bén lửa, thiêu cháy cả khu rừng, lập tức kéo theo nhiệt độ. Hạ Ngữ An cứ thế bị mắng lên hot search.
Nghe người đại diện giải thích xong, lông mày của Hạ Ngữ An giật giật. Nàng còn đang đắp mặt nạ, tối nay nàng muốn đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi nước Mỹ kết hôn mà: "Kệ họ đi, không cần lo lắng, em sẽ giải quyết."
Người đại diện nghe nàng nói như vậy, trong lòng nắm chắc: "Bên phía công ty sẽ sắp xếp người khống bình."
Nói xong, Lâm Hân không khỏi tò mò, hỏi: "Ngữ An, em muốn kết hôn với ai vậy?" Thật sự cũng không thể trách người đại diện như cô ấy không làm tròn trách nhiệm, Hạ Ngữ An đóng phim trên cơ bản đều là đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, chỉ mang tính chất vui chơi giải trí. Dưới trường của Lâm Hân cũng có không ít nghệ sĩ, hơn nữa, tài nguyên trong tay cô ấy rất tốt, trọng tâm dĩ nhiên sẽ nghiêng lệch, vẫn còn em họ của cô ấy là trợ lí của Hạ Ngữ An. Cô ấy lập tức buông tay, không ngờ Hạ Ngữ An lại tìm một người yêu đồng tính. Chuyện lớn như vậy, không ai nói cho cô ấy biết. Nếu không phải công ty gọi điện thoại nói cho cô ấy biết thì có lẽ đến bây giờ cô ấy vẫn còn bị gạt.
Hạ Ngữ An nhìn Mạnh Tây Nguyệt vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, mới vừa tắm rửa xong, nước nhỏ tí tách, dường như ngay cả lông mi cũng nhiễm sương mù, nhìn đến mức lòng nàng ngứa ngáy. Nàng cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp nói tên cho Lâm Hân, nói vài câu, rồi cúp điện thoại.
Mạnh Tây Nguyệt bị ánh mắt của nàng nhìn đến mức đứng khựng lại: "Ai gọi vậy?"
Hạ Ngữ An đứng dậy, cầm lấy máy sấy, cũng không nói dối cô: "Người đại diện."
Mạnh Tây Nguyệt ngồi xuống: "Xảy ra chuyện gì?"
Hạ Ngữ An bật máy sấy, hơi nóng thổi vù vù trên mái tóc ướt của Mạnh Tây Nguyệt: "Chỉ là thông báo một tiếng, em lên hot search rồi."
Nàng nói rất thờ ơ. Mạnh Tây Nguyệt lại không nghe một cách thờ ơ. Cô cầm lấy điện thoại, nhấn mở Weibo.
#Hạ Ngữ An công khai come out #
Mạnh Tây Nguyệt nhấn mở, đủ loại bình luận, khó coi.
Câu chữ sắc nhọn, độc địa giống như Hạ Ngữ An gây ra tội ác tày trời.
Xem đến mức khiến cho cô không thoải mái.
Hạ Ngữ An thấy cô không nói một lời, nàng cúi đầu, nhìn thấy một vài bình luận trên màn hình điện thoại của Mạnh Tây Nguyệt. Mắng nàng không nói, còn mắng cả Mạnh Tây Nguyệt - người chưa từng lộ mặt.
Lạch cạch một tiếng, Hạ Ngữ An tắt máy sấy, nhét máy sấy nhét vào trong tay của Mạnh Tây Nguyệt, hùng hổ xé lớp mặt nạ, ngồi xuống, lấy điện thoại ra, ngón tay linh hoạt nhảy múa trên màn hình.
Nhìn một loạt động tác của nàng, Mạnh Tây Nguyệt: "... Em làm gì vậy?"
Hạ Ngữ An quay đầu nhìn Mạnh Tây Nguyệt, cười ngọt: "Chị sấy tóc trước đi, chuyện còn lại cứ giao cho em."
Vừa nói xong, điện thoại của Mạnh Tây Nguyệt vang lên. Cô nhấn mở tin tức weibo.
Hạ Ngữ An đăng weibo.
Hạ Ngữ An V: Xen vào việc của người khác.
Nhìn thấy bài đăng này, Mạnh Tây Nguyệt không thể nhịn cười. Thấy đối phương còn đang vội vàng gõ chữ, cô rời khỏi weibo, gửi tin nhắn cho thư kí Cao.
Sau đó, thành thành thật thật sấy tóc.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, weibo lại bị oanh tạc một lần nữa.
Chính bởi vì bài đăng weibo đầy kiêu ngạo này của Hạ Ngữ An, người ở phía dưới điên rồi, dường như bắt đầu đuổi theo mắng chửi Hạ Ngữ An.
Nếu là ngôi sao khác, chỉ có thể nhìn weibo bị bao vây, dù sao họ cũng là nhân vật của công chúng, lại ở trong giới giải trí, kiếm ăn bằng duyên của công chúng, ràng buột quá nhiều.
Hạ Ngữ An không giống vậy, nàng không quen biết đám người này, tóm được mấy người đầu tiên thì bắt đầu mắng.
Nhưng mà, năng lực của nàng có hạn, không mắng hết được nhiều như vậy.
Nhưng nàng có tiền, đòi vài acc thủy quân từ chỗ của người đại diện.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối.
Hạ Ngữ An đi thẳng vào vấn đề: "Trên weibo, giúp tôi mắng vài người."
Đầu dây bên kia cũng rất dứt khoát, đưa thẳng bảng giá.
Rực rỡ muôn màu.
Nhìn đến mức Hạ Ngữ An hoa cả mắt.
"Một trăm nghìn, trên weibo mắng thắng thì sẽ thưởng thêm."
Nàng vừa mới lướt qua một lần, mấy trăm tệ là đã có thể đăng mấy trăm cái bình luận, nàng thẳng tay hào phóng cho một trăm nghìn tệ.
Quả nhiên trưởng nhóm thuỷ quân lập tức nhiệt tình trả lời Hạ Ngữ An: "Không thành vấn đề, thủy quân của chúng tôi đều là huấn luyện có tổ chức, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
Mắng chửi người thôi mà, nghề nghiệp của họ chính là mắng người, nhẹ nhàng là có thể lấy được một trăm nghìn, thậm chí còn nhiều hơn.
Hạ Ngữ An thẳng tay chuyển khoản năm mươi nghìn tiền cọc, đưa tên weibo cho anh ta.
"Quậy nát khu bình luận cho tôi, mắng, mắng cho họ cụp đuôi luôn, mắng thắng thì thêm tiền."
"Được."
Trưởng nhóm thuỷ quân nhận tiền, sau đó nhắn tin vào trong hai nhóm lớn. Mấy ngàn người lập tức đi đến dưới weibo của Hạ Ngữ An.
Sau đó bắt đầu mắng.
Thuỷ quân, tốc độ tay rất nhanh, miệng chửi điên cuồng.
Nhất thời, khu bình luận chướng khí mù mịt.
"Sâu Lông Lông Lông" ở trong hiện thực là một người đàn ông nghèo khổ, một không có tiền, hai không bạn gái, chỉ có thể tìm cảm giác tồn tại trên mạng.
Anh ta đang nhảy nhót vui vẻ ở khu bình luận, vừa mới làm mới Weibo, bên dưới bình luận của anh ta có một đống lớn bình luận mắng anh ta, câu chữ tanh tưởi, một chín một mười với anh ta.
Vén tay áo lên, mắng ngược lại.
Nói từ sức khỏe, nói tới bạn bè thân thích, tổ tông mười tám đời, cuối cùng ngược dòng đến vấn đề nhân loại và khởi nguồn sinh mệnh.
Một đôi tay của 'Sâu Lông Lông Lông" khó địch lại nhiều đôi tay khác, bị mắng đến mức phải rút lui. Sau khi anh ta không bình luận nữa thì bên dưới vẫn còn mắng anh ta, mắng chửi điên cuồng.
'Sâu Lông Lông Lông"làm gì từng gặp được thế trận như thế này. Bình thường, anh ta mắng người đều là một vài người không nổi tiếng, ít fans, những người này dễ bắt nạt nhất, không nghĩ hôm nay bị đá vào ván sắt.
Trong khu bình luận có nhiều người cũng bị giống như "Sâu Lông Lông Lông".
Hạ Ngữ An thấy hiệu quả không tệ, cho nên không quan tâm nữa.
Mạnh Tây Nguyệt cũng đã sấy khô tóc. Hạ Ngữ An nhích đến. Đầu ngón tay vuốt mái tóc dài của nàng, hơi thở phả lên vành tai của Mạnh Tây Nguyệt: "Mạnh Tây Nguyệt, chúng ta xem như đã kết hôn rồi nhỉ?"
Dùng giọng điệu khẳng định, không phải là nghi vấn.
Dĩ nhiên Mạnh Tây Nguyệt cũng đã hiểu ý của Hạ Ngữ An, yết hầu giật giật: "Ừm."
Vừa dứt lời, Hạ Ngữ An leo lên đùi của Mạnh Tây Nguyệt, hai tay khoác lên cổ của cô, trong lúc hít thở, lồng ngực phập phồng, giọng nói quyến rũ: "Mạnh Tây Nguyệt!"
Mạnh Tây Nguyệt ôm lấy chiếc eo nhỏ của Hạ Ngữ An, nhấc nàng xuống, sắc mặt như thường ngày: "Anh của em vẫn còn ở đây, đợi về nhà đi."
Hạ Ngữ An khó chịu nhếch miệng, ánh mắt rơi lên vành tai của Mạnh Tây Nguyệt, đã sớm đỏ một mảng.
Lập tức, sự khó chịu của Hạ Ngữ An đều biến mất.
Nhìn thấy cô vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt, tự kiềm chế kia, Hạ Ngữ An nảy ý xấu, chạm vào tai của Mạnh Tây Nguyệt.
Nóng, mềm mại.
Còn chưa tiếp xúc nhiều thì đã bị Mạnh Tây Nguyệt chụp được bàn tay, vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy đôi mắt u ám dưới hàng mi dày của cô.
Chứa đầy khát vọng.
"Ngữ An, đừng quậy."
Hạ Ngữ An run lên một chút. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một Mạnh Tây Nguyệt có tính công kích như vậy.
Chân nhũn ra.
Chỗ nào cũng mềm nhũn.