"Sao cô lại ở đây?"
Hạ Ngữ An nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt thì kêu lên một tiếng hoảng hốt, lại nhìn thấy tay của Mạnh Tây Nguyệt đang đặt trên khóa mật mã, ngượng ngùng nói: "Cô ở chỗ này à?"
Mạnh Tây Nguyệt mang theo gương mặt lạnh nhạt "cô còn có chuyện gì à" nhìn Hạ Ngữ An: "Ừ."
"..."
Lập tức im ắng.
Hạ Ngữ An cũng không nói chuyện, cúi đầu đứng đó, không nhúc nhích, dáng vẻ uất ức "tôi không thèm nói đó".
Mạnh Tây Nguyệt nhìn đỉnh đầu u ám của đối phương, thầm nghĩ, họ cũng không thân quen, nhưng nghĩ đến việc ngày mai bàn chuyện hợp tác với Hạ Thị, cô ngước mặt, mở cửa: "Cô Hạ, nếu như đã đến rồi thì vào uống ngụm trà đi."
Nghe nói thế, Hạ Ngữ An ngẩng đầu, cầm theo túi xách, hiên ngang đi vào, dáng vẻ như đang cực kỳ nể mặt Mạnh Tây Nguyệt.
Mạnh Tây Nguyệt: "..."
Hạ Ngữ An vừa đi vào, nhìn cách bày trí trong phòng, rất bình thường, nhưng rất dễ chịu. Nàng cũng không xem mình như người ngoài, dáng vẻ như chủ nhà, ngồi xuống ghế sô pha.
Thời gian này, dì giúp việc ở lại đây đã đi ngủ. Mạnh Tây Nguyệt đi rót một ly nước cho Hạ Ngữ An, rồi mới thả lỏng ngồi xuống ghế sô pha.
Nói thật, trong khoảng thời gian này, Mạnh Tây Nguyệt luôn rất sốt ruột. Công ty đang ở thời khắc mấu chốt, muốn tiến thêm một bước, phải dựa vào chuyện hợp tác với Hạ Thị vào ngày mai.
Hạ Ngữ An uống nước, hơi híp mắt nhìn Mạnh Tây Nguyệt. Ánh đèn hắt lên mặt cô, vừa trắng lại vừa xinh đẹp, mang theo chút lười nhác.
Hạ Ngữ An đặt ly nước xuống, vô thức chạm vào mặt mình. Xét về phương diện nhan sắc, nàng cũng không hề thua kém, lập tức lại nghĩ đến anh Lệ của nàng, đã nhiều năm như vậy rồi, vẫn chỉ có nàng nhiệt tình một phía.
Mà bây giờ, thế mà lại xem trọng Đinh Dao Dao không có chút gì đặc biệt, cô gái kia có gì tốt chứ.
Nghĩ đến chuyện này, lửa giận đã lắng xuống của Hạ Ngữ An lại một lần nữa bùng cháy.
Lúc Mạnh Tây Nguyệt đang thả lỏng, bất thình lình nghe thấy một câu: "Đinh Dao Dao có điểm nào bằng tôi chứ?"
Mạnh Tây Nguyệt đang hơi khép mắt suy nghĩ, chợt mở mắt ra, trạng thái đang thả lỏng cũng nghiêm túc lại. Cô ngạc nhiên nhìn Hạ Ngữ An, trong nháy mắt hiểu ra.
Nói thật, Hạ Ngữ An và Đinh Dao Dao, Mạnh Tây Nguyệt đều không hề thân thiết, sao có thể so sánh hai người.
Hơn nữa, Mạnh Tây Nguyệt cũng không hề cho rằng bản thân có nghĩa vụ trả lời câu hỏi nhàm chán này. Suy cho cùng, họ cũng chỉ là những người xa lạ.
"Thật sự xin lỗi, cô Hạ. Tôi không quá hiểu biết về hai người."
Lúc đầu, đột nhiên mở miệng hỏi ra câu này, Hạ Ngữ An đã có chút hối hận. Dù dao nàng cũng mới chỉ gặp mặt Mạnh Tây Nguyệt được bốn lần, nhưng mà, nghe nói như vậy, nàng nói thầm mấy câu, cảm thấy Mạnh Tây Nguyệt hoàn toàn không biết làm cho người khác vui vẻ. Nếu như là những người thường ngày đi theo nàng, chắc chắn sẽ khen nàng lên tận trời xanh."
Nàng nhăn nhó một lúc, vẫn hỏi: "Rõ ràng Đinh Dao Dao kia không đẹp bằng tôi, tại sao anh Lệ lại thích cô ta mà không thích tôi chứ?"
Bây giờ, nàng thật sự vô cùng phiền muộn. Hôm trước, rõ ràng Lệ Đình đã hẹn nàng ăn cơm, nhưng kết quả lại cho nàng leo cây, chạy đến bên cạnh Đinh Dao Dao kia.
Quan trọng hơn chính là, nàng còn nhìn thấy dấu hôn trên người Đinh Dao Dao. Hạ Ngữ An là người trưởng thành, điều này chứng tỏ việc gì, trong lòng nàng hiểu rất rõ ràng. Nàng chỉ có thể âm thầm liều mạng an ủi bản thân.
Nàng muốn làm cô gái cuối cùng trong cuộc đời của anh Lệ.
Nhưng chướng ngại trong lòng kia dù có làm cách nào cũng không vượt qua được.
Lúc đầu, hôm nay nàng định sẽ nói chuyện đàng hoàng với Lệ Đình. Kết quả được cho biết, đối phương căn bản không hề quay về. Hạ Ngữ An biết, rất lâu trước đó, Lệ Đình đã đưa theo Đinh Dao Dao tan làm rồi.
Đã trễ như thế này, đi đâu, không cần nói cũng biết.
Thật sự kìm nén quá khó chịu, nàng không nhịn được nữa, hét to một tiếng, sau đó đụng mặt Mạnh Tây Nguyệt.
Mạnh Tây Nguyệt không muốn hiểu rõ chuyện tình cảm rối ren của Hạ Ngữ An, nhưng mà nghe thấy nàng nói, vẫn vô thức nhìn về phía nàng.
Hạ Ngữ An thật sự rất xinh đẹp, gương mặt kia quyến rũ, khoa trương, dáng người thướt tha, đôi mắt đang nhìn cô lúc này, mang theo sự đáng thương, tủi thân.
Cô nhớ lại kịch bản một chút, cộng thêm duyên phận vài lần trước đó được gặp nữ chính. Đinh Dao Dao không thể nói là xinh đẹp, chỉ có thể xem như thanh tú.
Cô nhớ trong sách, tác giả nhiều lần miêu tả ánh mắt quật cường, sáng ngời của nữ chính. Nam chính nhìn trúng cô, cũng là vì đôi mắt kia rất giống với bạch nguyệt quang của anh ta.
Sau đó, chính là một đống hồ đồ. Cái gì mà yêu tinh nhỏ, ngồi lên, tự chuyển động.
Đồng thời còn có nhiều lần nam chính ép buộc nữ chính, ngược thân lại ngược tâm, kết cục vẫn có thể viên mãn cho được.
Nghĩ đến đây, gương mặt của Mạnh Tây Nguyệt tối sầm. Dưới cái nhìn của cô, quyển sách này thật sự tam quan bất chính, trong đầu tất cả mọi người đều chỉ biết mỗi yêu đương.
Không có mấy người được bình thường.
Mạnh Tây Nguyệt nhìn Hạ Ngữ An. Nữ phụ độc ác trong truyền thuyết này, tam quan lại càng xuất sắc. Không phải bỏ thuốc thì chính là làm cho nữ chính sinh non, còn không hề có lòng tự trọng mà quỳ liếm nam chính, cuối cùng rơi vào cảnh nhà tan cửa nát.
Không hề có chút lý trí.
Nghĩ đến việc nếu như ngày mai thành công hợp tác với Hạ Thị, ít nhất trong vòng một năm, công ty của họ sẽ buộc chung với Hạ Thị, có phước cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Cô không chút tình cảm, vô cùng lý trí nói với Hạ Ngữ An: "Dưa hái xanh không ngọt."
Nghe nói như vậy, Hạ Ngữ An lập tức không vui. Thứ nàng muốn là sự cổ vũ, là chê trách Đinh Dao Dao, khen ngợi nàng. Nàng như phát điên, phủi bụi đứng bật dậy: "Đợi mà xem, anh Lệ chắc chắn sẽ là của tôi."
Đợi nàng giết chết đứa ti tiện Đinh Dao Dao kia.
Sau đó tức giận đùng đùng bỏ đi.
Nhìn cánh cửa khép lại, trong lòng Mạnh Tây Nguyệt không hề có chút xúc động nào, chỉ hi vọng, ngày mai, tổng giám đốc Hạ Thị là người bình thường.
Mạnh Tây Nguyệt chuẩn bị kỹ càng hợp đồng hợp tác, dẫn theo trợ lý Lý và thư ký Cao, đi đến Hạ Thị.
Lần gặp mặt này rất thuận lợi. Tổng giám đốc Hạ Thị - Hạ Kha, là một người đàn ông rất lịch sự, không hề ngạo mạn như Lệ Đình.
Dù sao cũng phải nói, ấn tượng đầu tiên rất thoải mái.
Hạ Kha nghe thấy phương án của Mạnh Tây Nguyệt, không thể không thừa nhận sự ưu tú của đối phương. Nhân tài mới nổi này, ngôi sao mới đang lên trong giới kinh doanh, đợi một khoảng thời gian nữa, không biết sẽ leo lên đến độ cao nào nữa.
Đồng thời, cũng nghĩ đến đứa em gái Ngữ An nhà mình. Từ nhỏ đã bị họ làm hư, làm chuyện gì cũng hùng hùng hổ hổ, không màng hậu quả. Nếu như đối phương ưu tú bằng một nửa Mạnh Tây Nguyệt thì anh ấy đã rất thỏa mãn rồi.
Mạnh Tây Nguyệt kết thúc bài thuyết trình: "Tổng giám đốc Hạ, thế nào?"
Hạ Kha đang suy nghĩ, mấy quản lý của Hạ Thị cũng nhỏ giọng thảo luận.
Hạ Kha ngoài việc cân nhắc chủ tịch của công ty, còn có thêm một Lệ Đình. Anh ấy và Lệ Đình từ nhỏ lớn lên cùng nhau, là quan hệ anh em thân thiết.
Kế hoạch của Mạnh Tây Nguyệt bị Lệ Đình từ chối, anh ấy cũng biết rõ.
Lệ Đình bá đạo đã quen, nếu như biết anh ấy hợp tác với NS, có lẽ sẽ không vui.
Nhưng mà, Hạ Kha mở mắt.
Nhớ đến em gái của anh ấy, em gái của anh ấy từ nhỏ đã thích chạy theo sau lưng Lệ Đình, lớn lên lại tuyên bố muốn gả cho anh ta, nhưng lần nào Lệ Đình cũng nói chỉ xem Hạ Ngữ An như em gái.
Nhưng thái độ lại có chút mập mờ.
Điều đó, Hạ Kha vẫn luôn bất mãn.
Nhưng mà, thương trường như chiến trường, nhà họ Lệ tung hoành ở thành phố S nhiều năm như vậy, nhà họ Hạ cũng không phải không có dã tâm. Kế hoạch của Mạnh Tây Nguyệt trùng hợp giẫm trúng tim đen của Hạ Kha.
Anh ấy suy nghĩ một chút, quyết định: "Cô Mạnh, xin đợi một chút. Tôi mở cuộc họp, trong vòng nửa tiếng sẽ cho cô biết kết quả."
Mạnh Tây Nguyệt biết việc này có tám mươi phần trăm cơ hội thành công, trên mặt cô mang theo nụ cười thận trọng: "Được."
Đợi Mạnh Tây Nguyệt đi ra, Hạ Kha dặn dò cao tầng, tổ chức họp.
Bên đây, Mạnh Tây Nguyệt vừa mới đi vào phòng khách, lại nhìn thấy Hạ Ngữ An.
Mạnh Tây Nguyệt: "..."
Nhưng mà đối phương cũng không chào hỏi cô, hất cằm, sải bước trên đôi giày cao gót, hừ lạnh một tiếng, đi lướt qua mặt cô.