Hiện trường buổi họp báo của NS.
Sau khi đoạn phim tuyên truyền có độ dài chưa đến một phút kết thúc, hai mươi tám nhà báo ở hiện trường, không một ai lên tiếng, đều đang chìm đắm trong cảnh tượng như một bộ phim khoa học viễn tưởng kia.
Thư kí Cao ngồi ở ghế chủ trì. Mạnh Tây Nguyệt bổ nhiệm anh ta làm người phụ trách của buổi giới thiệu sản phẩm này. Nhìn thấy phản ứng của các nhà báo, anh ta biết buổi giới thiệu sản phẩm đã thành công được một nửa rồi. Anh ta mang theo nụ cười nghề nghiệp trên gương mặt: "Đây là hệ thống phục vụ AI thế hệ thứ nhất mà NS mới cho ra đời, không bao lâu nữa sẽ đưa ra thị trường."
"Nếu như nói IQ của hệ thống phục vụ đời thứ nhất là một tuổi, vậy thì IQ của hệ thống phục vụ mới này đã được năm tuổi rồi, mang theo ý thức phản ứng tự chủ nhất định, phục vụ bao gồm từng phần mềm của điện thoại."
"Trước mắt, NS cũng có hợp tác với các công ty cung cấp phần mềm lớn."
Thư kí Cao giới thiệu đơn giản về ý tưởng sản phẩm điện thoại, đẩy kính mắt: "Bây giờ là phần đặt câu hỏi. NS sẽ giải thích cặn kỹ từng vấn đề của các vị."
Vừa dứt lời, phóng viên lập tức giơ tay. Thư kí Cao chọn đại một người.
Người được chọn trúng là truyền thông mới có sức ảnh hưởng lớn nhất ở thành phố S, vẫn luôn nổi tiếng với danh hiệu cây bút cay nghiệt. Phóng viên nam vừa mới đứng lên thì đã hỏi ngay: "Nghe nói NS đã mời một đoàn làm phim khoa học viễn tưởng nổi tiếng để chế tác ra đoạn phim này. Không biết sản phẩm điện thoại đời mới này của quý công ty có thật sự như trong đoạn phim tuyên truyền không, hay có thể nói là chỉ được mỗi vẻ bề ngoài."
Thư kí Cao mỉm cười: "Đoạn phim là vì để mang đến hiệu quả tuyên truyền, dĩ nhiên sẽ có chút khoa trương. Con người đều là động vật cảm nhận bằng mắt. NS cũng là vì muốn lấy le chút thôi mà." Câu nói cuối cùng để chọc cười, kéo lại bầu không khí của hội trường: "Về phần có phải chỉ được mỗi vẻ ngoài hay không, vẫn nên mời mọi người dùng thử, rồi hẵng nhận xét nhé."
Các nhân viên được thư kí Cao ra hiệu, lần lượt phát điện thoại cho mọi người.
Các phóng viên đồng loạt không màng đặt câu hỏi nữa, bắt đầu dùng thử.
Phía sau hội trường, Mạnh Tây Nguyệt đứng bên ngoài ánh đèn của truyền thông, trợ lí Lý ở bên cạnh, nhìn phản ứng ở hiện trường.
Thư kí Cao là người mà cô đã bỏ lương cao mới thuê được, năng lực làm việc không thể nghi ngờ, hiện trường buổi họp báo nằm trong tầm khống chế của anh ta.
Trợ lí Lý phấn khởi, nói: "Tổng giám đốc, tiếng vang không tệ. Bước đầu tiên rất thuận lợi."
Mạnh Tây Nguyệt: "Sau khi kết thúc buổi giới thiệu sản phẩm thì thông báo với những đài truyền hình lớn đăng đoạn phim lên."
Gương mặt của đối phương thản nhiên, dáng người thanh nhã, chỉ cần đứng ở nơi đó, đã mang theo khí thế không thể xem thường.
Chỉ tiếc là, tổng giám đốc nhà mình luôn rất khiêm tốn, nếu không thì người hôm nay ra mặt chính là cô ấy rồi.
Trợ lí Lý vội nói: "Vâng."
Mạnh Tây Nguyệt đứng xem hiện trường buổi họp báo thêm một lúc nữa, rồi mới xoay người bỏ đi. Trợ lí Lý đuổi theo, đi phía sau Mạnh Tây Nguyệt nửa bước, thể hiện sự tôn kính của anh ta.
Thư kí Cao ngước mặt lên, nhìn thấy dáng người cao gầy của Mạnh Tây Nguyệt bỏ đi, trên mặt mang theo nụ cười, trả lời phóng viên không chút sơ hở.
Bây giờ đang là khoảng thời gian nghỉ ngơi, Hạ Ngữ An vẫn chưa tìm được nhân vật, dứt khoát đi học một vài kỹ năng diễn xuất.
Giáo viên dạy diên xuất cho nghỉ ngơi, Hạ Ngữ An tìm một nơi yên tĩnh, ngồi xuống. Đám người Tiểu Nghệ vẫn bài xích nàng như cũ.
Chút xa lánh cỏn con đó, Hạ Ngữ An chẳng thèm đặt trong lòng. Họ cũng chẳng là gì của nàng, còn Hạ Ngữ An nàng, bộ giống một đứa nhóc đáng thương cần người khác tiếp nhận lắm à?
Nàng biết hôm nay NS sẽ mở họp báo. Nàng cần phải xem thật cẩn thận một chút, xem thử đoạn phim mà nàng quay có dìm vẻ đẹp của nàng không.
Kết quả vừa mới mở lên, người ngồi ở ghế chủ trì buổi họp báo là một người đàn ông, rõ ràng, anh ta chính là người phụ trách.
Mạnh Tây Nguyệt đâu?
Xoi mói đối phương một chút, lực chú ý của Hạ Ngữ An tập trung vào đoạn phim.
Nàng rất ít mặc âu phục.
Trang điểm tinh tế, ánh mắt sắc bén, dáng vẻ của một người phụ nữ tài giỏi và mạnh mẽ.
Nàng có chút đắc ý, nhấn mở phần bình luận, phát hiện căn bản không có ai chú ý đến giá trị nhan sắc của nàng, tất cả đều là những bình luận liên quan đến điện thoại mới.
Nàng lẩm bẩm một tiếng, không có mắt nhìn tí nào.
Nhưng mà, nàng cũng biết, điều này cũng đã chứng tỏ thành công của NS. Tầm mắt của tất cả mọi người đều đặt vào sản phẩm. Nếu như đặt trên người nàng, thì sẽ biến thành giọng khách át giọng chủ.
Xem một lúc lâu, Mạnh Tây Nguyệt chưa từng xuất hiện. Hạ Ngữ An không chút hăng hái, chuẩn bị tắt điện thoại, kết quả trên màn hình chợt lướt qua một dáng người cao gầy.
Mạnh Tây Nguyệt.
Chỉ với một bóng lưng, Hạ Ngữ An đã nhận ra cô ngay, thế mà lại ở hậu trường. Nhưng mà, nghĩ đến tính cách của đối phương, không tự mở cuộc họp báo, cũng là lẽ đương nhiên.
Đằng sau không còn gì đáng xem nữa, Hạ Ngữ An tắt điện thoại di động, đang định đứng lên, bên cạnh có một người quen mặt đi đến gần.
"Ngữ An, chúc mừng cô lên hot search. Cô trong đoạn phim xinh lắm đó." Dư Giai Giai vội vã bắt chuyện.
Hạ Ngữ An nhìn chằm chằm gương mặt trang điểm theo kiểu tự nhiên kia, mấy giây sau mới nhớ ra người kia là ai.
Liên hệ đến lời nói hôm qua của người đại diện, gương mặt nàng trở nên mất kiên nhẫn. Người này là đã biết thân phận của nàng, nên đến nịnh bợ.
Nàng liếc mắt nhìn đám người ở phía xa xa xem trò vui kia. Đừng tưởng rằng nàng không biết, mối quan hệ của đối phương ở trong phòng biểu diễn này không tệ. Nàng kí hợp đồng cấp S, chỉ có người đại diện Lâm Hân biết.
Trùng hợp, Dư Giai Giai lại có chung người đại diện với nàng.
Ai đang nhắm vào nàng, trong lòng Hạ Ngữ An hiểu rõ, lấy đâu ra mặt mũi đến đây lấy lòng nàng vậy?
Mí mắt xếch thành một đường cong khinh thường: "Sao, muốn tôi cảm ơn mấy hành động lén lút kia của cô à? Tôi không muốn so đo tính toán. Thế nào, còn muốn được voi đòi tiên à?"
Mặt của Dư Giai Giai cứng đờ, không ngờ Hạ Ngữ An lại thẳng tay vạch mặt, không chút nể mặt cô ta.
Rõ ràng cô ta đã hèn mọn lấy lòng như vậy rồi mà.
Cô ta miễn cưỡng trưng ra nụ cười: "Ngữ An à, có phải chúng ta có hiểu lầm gì rồi không? Nếu như đúng như vậy thì cho tôi xin lỗi nhẽ. Chúng ta có chung một người đại diện. Cô đại nhân đại lượng bỏ qua cho tôi nhé."
Dáng vẻ như vứt hết mặt mũi xuống đất.
Hạ Ngữ An hừ một tiếng: "Cô có tư cách được tha thứ sao?"
Nói xong, cũng mặc kệ bạch liên hoa Dư Giai Giai, nàng đi đến hàng phía trước, đứng thẳng. Giáo viên đến.
Người xung quanh xem kịch xong thì vội vàng đến an ủi Dư Giai Giai, nói xa nói gần, nói xấu Hạ Ngữ An.
Dù sao thì bản thân khí thế của Hạ Ngữ An quá mạnh mẽ. Họ không dám thẳng thắn trút giận.
Nhưng mà, tuy là nói lén, nhưng sự chua ngoa trong lời nói, cũng đủ để cho Hạ Ngữ An nghe thấy.
Hạ Ngữ An xoay người, đôi mắt đào hoa kia khó chịu nhìn đám người nhiều chuyện.
Chỉ một lúc sau, lập tức im bặt.
Hừ một tiếng, lúc này, Hạ Ngữ An mới quay lại, nghe giáo viên giảng bài.
Còn Dư Giai Giai thì đang cắn môi, nhìn bóng lưng của Hạ Ngữ An, cực kì không cam lòng, cũng chỉ bởi vì đối phương có tiền thì có thể dẫm đạp cô ta dưới chân, như vậy vẫn chưa đủ, còn làm mất cơ hội quay phim của cô ta.
Ngay cả người đại diện cũng thiên vị Hạ Ngữ An, cũng chỉ vì đối phương là người có tiền có thế.
Hạ Ngữ An hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng Dư Giai Giai, dù có biết thì nàng cũng chẳng thèm để ý.
Buổi họp báo của NS đạt được thành công trước nay chưa từng có.
Có sự xuất hiện của những hãng truyền thông mới này, livestream của NS bớt được một khoản tiền tuyên truyền, liên tục lên hotsearch của weibo. Livestream điện thoại đời mới nhất của NS bùng nổ.
Đám dân mạng đợi điện thoại mở bán lần đầu.
Mở bán lần đầu diễn ra cùng ngày, thậm chí có người ngay rạng sáng hôm đó đã xếp hàng sẵn ở những điểm tiêu thụ lớn.
Điện thoại đời mới nhất của NS đã khẳng định vị thế của NS ở thành phố S chỉ trong một thời gian ngắn.
*
Trong ba ngày, điện thoại đời mới nhất của NS đã quét sạch thành phố S, thậm chí là cả nước. Thành tích tiêu thụ từ ngày đầu tiên vẫn luôn là một đường thẳng lên cao.
Đối với NS mà nói, đây chính là một thành công rất lớn.
Nhưng đối với những những công ty điện tử có uy tín lâu năm, đây chính là đợt ảnh hưởng lớn nhất. Đặc biệt là Thiên Vũ của nam chính, công ty sản xuất sản phẩm điện tử có uy tín lâu năm, mấy năm gần đây lại là lão đại ở thành phố S, cho dù về mặt kĩ thuật không có bao nhiêu sự đổi mới, nhưng cũng đã dẫn trước rất xa các công ty điện tử khác. Dù sao, khi cùng một trình độ, danh tiếng của công ty Thiên Vũ vẫn tốt hơn.
Mà bây giờ, điện thoại đời mới của NS xuất hiện, bộ phận kĩ thuật cũng không thể phân tích ra được nguyên lí của hệ thống AI mới.
Cổ phiếu giảm sâu, nhưng mà so với những công ty cỡ nhỏ khác, Thiên Vũ vẫn khá ổn định.
Nhưng tổn thất lợi ích lại là một đợt tổn thương căn cơ nghiêm trọng.
Trước mắt, chỉ có mảnh đất phía tây thành phố kia, mới có thể giải quyết được hoàn cảnh khó khăn trước mắt của Thiên Vũ.
Áp lực của Lệ Đình ngày càng lớn, làm việc đầu tắt mặt tối, đã vài ngày không về tổ ấm nhỏ với Đinh Dao Dao.
Đinh Dao Dao cũng sốt ruột, nhưng cô ta hoàn toàn không hiểu về chuyện làm ăn. Từ sau khi cô ta từ chức, dường như đã lệch khỏi quỹ đạo với xã hội này.
Hoàn cảnh khó khăn hoàn toàn nằm trong tính toán của Mạnh Tây Nguyệt.
So với nam chính Lệ Đình đang loay hoay sứt đầu mẻ trán, Mạnh Tây Nguyệt lại vô cùng thong thả.
Hôm nay là ngày khởi chiếu Người Thứ Ba.
Cô và Hạ Ngữ An đang mua trà sữa.
Gần rạp chiếu phim có một quán trà sữa, rất nhiều người. Hai người phải đợi một lúc mới đến lượt họ chọn món.
Liếc nhìn một cái, Mạnh Tây Nguyệt cũng không có món nào đặc biệt muốn uống. Số lần cô uống trà sữa có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cô giao hết cho Hạ Ngữ An quyết định.
Cô uống gì cũng được.
Hạ Ngữ An chọn hai vị trà sữa, trời lạnh, nên kêu hai li trà sữa nóng.
Trang phục hôm nay của nàng phối với áo khoác của bản thân, bên trong mặc váy đỏ ôm người, hiện rõ dáng người thướt tha.
Đúng chung một chỗ.
Một người lóa mắt, một người lạnh lùng.
Cũng rất hài hòa.
Trà sữa được làm rất nhanh, mỗi người cầm một li, vừa bước ra khỏi quán trà sữa, vẫn có rất nhiều người đang trên đường đi đến rạp chiếu phim.
Nàng đắc ý nói: "Có nhiều người đi xem phim của tôi như vậy luôn."
Trước khi đến, Mạnh Tây Nguyệt cố tình tìm hiểu bộ phim của Hạ Ngữ An một chút. Đầu tư nhỏ, chế tác nhỏ, mức độ tuyên truyền cũng không rầm rộ.
So với bộ phim tình cảm hôm nay khởi chiếu, thật sự là khác biệt một trời một vực.
Càng đừng nhắc đến chuyện bộ phim tình cảm kia là do ngôi sao tuyến một biểu diễn.
Mạnh Tây Nguyệt lí trí, không nói gì, tránh khiến cho đại tiểu thư thẹn quá hóa giận thì lại phiền phức nữa.
Khẽ nhấp một ngụm trà sữa nóng.
Hơi ngọt, cũng không quá tệ.
Sau khi nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt nếm thử một ngụm, trên gương mặt kia rõ ràng cũng mang theo hơi ấm, Hạ Ngữ An đắc ý nói: "Tôi biết mà, cô thích uống ngọt. Trà sữa này chọn lượng đường cao nhất đó."
Mạnh Tây Nguyệt nghe nói như vậy, đuôi mắt mang theo ánh sáng nhàn nhạt, lại nhấp thêm một ngụm trà sữa.
Hơi nóng.
Nhìn thấy cô uống liên tục hai ngụm, Hạ Ngữ An nhớ lại lúc nàng vẫn chưa quen biết biết Mạnh Tây Nguyệt, đối phương đã mời nàng ăn bánh ga tô. Quay về, nàng đã ăn, rất ngọt.
Bây giờ nghĩ lại, bắt đầu từ lúc đó, Mạnh Tây Nguyệt đã đối xử rất tốt với nàng rồi.
Nghĩ đến chuyện này, ánh mắt của Hạ Ngữ An nhìn về phía hai cô gái đang đi trước mặt, nếm vị trà sữa trong tay đối phương.
Đương nhiên Mạnh Tây Nguyệt cũng nhìn thấy. Cô nhìn thấy Hạ Ngữ An nhìn chằm chằm vào li trà sữa của mình, ánh mắt quá thẳng thắn không thể xem nhẹ được.
Xiết chặt li trà sữa trong tay, Mạnh Tây Nguyệt hơi mím môi.
Trước giờ Hạ Ngữ An không hề che giấu tính cách của mình, nàng muốn gì thì sẽ nói thẳng: "Mạnh Tây Nguyệt, tôi muốn nếm thử trà sữa của cô."
Hạ Ngữ An cũng có bạn bè, nhưng đều không hề thân thiết đến mức uống chung một li trà sữa. Bây giờ, nàng lại đột nhiên muốn nếm thử.
Đầu ngón tay của Mạnh Tây Nguyệt run lên, thấy cả người của Hạ Ngữ An nhích lại gần, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn nàng vài giây, đưa trà sữa đến, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về phía trước.
"Ngọt ghê." Hạ Ngữ An nếm xong, bình phẩm một câu.
Nàng lại đưa li của mình qua: "Nếm thử của tôi đi."
Thấy Mạnh Tây Nguyệt không nhúc nhích, Hạ Ngữ An chớp mắt mấy cái, lắc lắc li trà sữa: "Mạnh Tây Nguyệt."
Cô mím môi, ánh mắt đặt lên đôi môi của Hạ Ngữ An, đôi mắt sáng màu có chút ảm đạm. Cuối cùng, cô cúi đầu uống một ngụm.
"Ngọt."
Hạ Ngữ An uống một ngụm: "Rõ ràng của cô vẫn ngọt hơn mà."
*
Rạp chiếu phim.
Đi vào rạp chiếu phim Người Thứ Ba thì Hạ Ngữ An mới phát hiện hơn phân nửa chỗ ngồi trống không, có chút không vui chu môi: "Bọn họ thật sự không có mắt nhìn gì cả."
Dựa theo số ghế ngồi xuống, Mạnh Tây Nguyệt nhìn thấy Hạ Ngữ An vẫn đang không vui, dường như còn muốn nói với cô chuyện gì đó. Cô đưa bắp rang đến trước mặt nàng.
Hạ Ngữ An hừ một tiếng: "Giảm cân ó."
Mạnh Tây Nguyệt nhìn li trà sữa mà đối phương vẫn còn cầm chặt trong tay, lặng lẽ lấy bắp rang về.
Bộ phim bắt đầu.
Người Thứ Ba là một bộ phim kinh dị. Nữ chính Lý Man là con của một liệt sĩ. Năm đó, ba của cô ấy đang điều tra một vụ án giết người, lại vì nhiệm vụ mà hi sinh.
Đến nay vẫn chưa tìm được hung thủ, trở thành vụ án tồn đọng.
Bộ phim bắt đầu, trong một con hẻm nhỏ tăm tối, đột nhiên xuất hiện một bộ thi thể có cách chết hệt như vụ án vẫn chưa giải quyết vào ba năm trước.
Dựa theo mạch suy luận xoắn não, kịch bản được phát triển từng bước một. Cuối cùng, Lý Man đặt một một vị thương nhân của xí nghiệp nổi tiếng vào vòng nghi vấn.
Còn vai diễn của Hạ Ngữ An, chính là vợ của nghi phạm.
Một con chốt thí.
Nhìn trong bộ phim, Hạ Ngữ An diễn đại tiểu thư vô cùng sống động. Trong bóng tối, đôi mắt lạnh nhạt kia của Mạnh Tây Nguyệt nhiễm ý cười.
Sau khi vai diễn đại tiểu thư của Hạ Ngữ An chết thì bộ phim cũng đi đến hồi kết. Hung thủ chính là vị thương nhân kia. Gã có chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội, chỉ là ngày thường ngụy trang quá tốt.
Hạ Ngữ An nhìn bản thân ngã xuống giường, tư thế khi chết vừa thê thảm lại vừa xinh đẹp, nhỏ giọng nói, mang theo sự đắc ý: "Thấy sao hả?"
Rõ ràng đang muốn nghe lời khen.
Mạnh Tây Nguyệt nhỏ giọng. Giọng nói luôn lạnh lùng, sau khi đè thấp, lại mang theo sự dịu dàng: "Rất có linh khí, rất sinh động." Biểu diễn bản thân, Mạnh Tây Nguyệt nói đúng sự thật.
Ờm, thì để tránh những phiền phức không cần thiết, cô cũng có hơi nói quá một chút.
Hơi thở ấm nóng phả vào tai nàng, mang theo hương thơm lành lạnh, là mùi hương đặc hữu trên người Mạnh Tây Nguyệt. Hạ Ngữ An rụt ngón chân, không hiểu sao lại có chút tê rần.
Nàng vừa mới ngẩng đầu lên, trong hoàn cảnh mờ tối, nàng nhìn thấy một đôi mắt trong veo mang theo ý cười.
Thường ngày, gương mặt lạnh nhạt kia, vậy là lại trở nên dịu dàng ở một góc khuất nào đó.
Hạ Ngữ An rụt ngón chân, lại giật giật, gương mặt nóng lên, dứt khoát cúi đầu.
Thầm nghĩ.
Tại sao Mạnh Tây Nguyệt luôn nhân lúc nàng không chú ý là lại dùng ánh mắt này để nhìn nàng vậy.
Dưới ánh mắt như thế này, nàng nóng đến mức dường như giọng nói cũng đang run rẩy: "Cảm ơn."
*
Đinh, độ thiện cảm: +5.
Độ thiện cảm trước mắt của Hạ Ngữ An: 75.
- --------
Tối ngày nói ngta phiền phức nhưng ngta nói cái gì cũng xuôi theo =)))