Tiểu Bảo Bảo Là Của Tôi, Em Cũng Là Của Tôi!

Chương 69: PN 5. Có Thai Rồi Đi?




"tiểu Phong!" Ân Thiên Vũ chạy như bay đến bên cạnh cậu, rất sợ cậu lại vì chuyện lần này chưa giải thích rõ đã nghĩ tới những chuyện không hay.

Diệp Tần Phong thở hổn hển, mặc cho hắn gào thét ở phía sau vẫn không thèm trả lời. Thứ nhất, vì cậu thực sự thực sự không muốn nhìn thấy hắn nữa, cảm xúc ngay bây giờ là như thế. Thứ hai, trong bụng như có thứ gì đó đang náo loạn, cực kì khó chịu, chạy không được, đứng một chỗ cũng không xong. Rốt cuộc Diệp Tần Phong thoát lực, tay ôm bụng ngồi thụp xuống ngay chân cầu thang, mặt nhăn mày nhíu.

"làm sao vậy? Đụng ở đâu sao?" Ân Thiên Vũ đuổi kịp, ngồi trước mặt cậu, cuống cuồng lo lắng không yên.

"không cần anh lo!" Diệp Tần Phong vung tay đẩy hắn ra, tông giọng có chút cao, rõ ràng là đang rất giận.

"nghe anh nói đã, cô gái kia là..." hắn khổ sở muốn chết, thật sự không như em nghĩ mà!

"còn nhắc?" bỗng chốc mặt Diệp Tần Phong dữ tợn, hai mắt sắc bén trừng hắn.

"được, được, không nhắc!" Ân Thiên Vũ thỏa hiệp, giơ tay đầu hàng "nhưng phải nói xem em đụng chỗ nào rồi? Sao lại ôm bụng?"

"không đụng."

"... Vậy sao lại ngồi như vậy? Đau sao?" hắn vừa hạ giọng dỗ dành vừa mang người bế lên, leo ba tầng lầu về lại phòng làm việc.

"không đau." Diệp Tần Phong vùi mặt vào ngực hắn, vẫn rất dỗi, không thèm nhìn mặt.

"thế làm sao?" Ân Thiên Vũ bất lực thực sự.

Ngày thường Diệp Tần Phong vô cùng lí lẽ chững chạc, có việc gì cũng ngồi lại nói chuyện, phân trần đúng sai rõ ràng. Nhưng chẳng hiểu dạo gần đây cậu làm sao, tâm trạng rất không ổn định, đến tận hôm nay mới bùng phát. Thậm chí còn bày ra vẻ mặt dỗi hờn mà hắn chưa bao giờ được thấy này.

Vừa có chút vui, vừa cảm thấy lạ.

Đi được một lúc, cuối cùng cũng đến phòng làm việc, hắn cẩn thận đặt cậu lên sofa, tay nhanh lẹ rót một ly nước ấm đưa tới "uống một chút, hay là dạ dày khó chịu?"

Diệp Tần Phong nâng mắt nhìn hắn, im lặng không nói gì.

"... tiểu Phong, hôm nay em làm sao vậy?" Ân Thiên Vũ thật sự không thể hiểu được, gấp gáp hỏi.

"cô gái kia là ai?"

Có vẻ một đoạn đường kia được hắn bế đã giúp cậu bình tĩnh hơn, giọng điệu đã không còn quá gắt gỏng không khống chế như vừa rồi.

"là em họ của anh, Lâm Phương Hoa, theo dì định cư ở Pháp, vừa về nước mấy hôm..." Ân Thiên Vũ thành thật trả lời, rõ ràng từng chi tiết, nghe qua cũng không khác bị cảnh sát tra khảo là mấy "vừa rồi anh nhận được tin con bé gây chuyện ở quán bar... nên đến xách người về..."

"sao lại đưa về đây?" cậu vẫn nhìn đăm đăm vào mắt hắn.

"không đưa về đây thì anh biết đưa đi đâu? Khách sạn sao?" về công ty đã hiểu lầm như này, đổi lại đưa vào khách sạn... nói không chừng khi quay về nhà liền nhìn thấy tờ đơn li hôn oai oai vệ vệ nằm trên bàn mất.

"thật sao?" Diệp Tần Phong có chút thả lỏng.

"thật!" Ân Thiên Vũ nâng tay làm động tác nghiêm, cực kì có thành ý "thề!"

"sau này gọi người đến đưa cô ta đi là được rồi, không được tự mình đến những nơi đó nữa!" cậu liếc mắt ra lệnh.

"được, chắc chắn không có lần sau!" hắn gật đầu kịch liệt.

"cũng không được để người khác ôm dính như vậy..." nói đến đây, cậu có chút ủy khuất, giọng nhỏ dần.

Rõ ràng Ân Thiên Vũ là của mình mà! Sao lại tự tiện ôm ôm quấn quấn như vậy?

"được, anh hứa." Ân Thiên Vũ vui vẻ ngồi cạnh cậu, ôm người vào lòng "nhưng mà này..."

"ân?" Diệp Tần Phong thờ ơ đáp.

"bụng em làm sao? Nói rõ anh nghe xem." hắn nhẹ giọng, thập phần ôn nhu.

"không biết, có lẽ buổi tối ăn cay nhiều, khó chịu." cậu lắc đầu, nhắm mắt dựa vào ngực hắn.

"mấy hôm nay anh không ở nhà, lại ăn uống bừa bãi rồi?" Ân Thiên Vũ bẹo má cậu một cái, vờ trách móc.

Diệp Tần Phong không đáp, lần nữa vùi mặt vào ngực hắn, nhỏ giọng thủ thỉ "buồn ngủ."

"..." này là kiểu làm nũng gì đây? Rõ ràng thừa biết công việc của hắn tối nay làm không xuể, ấy vậy mà còn đòi dỗ như trẻ con thế này... Xem có chết không cơ chứ?

"buồn ngủ." thấy hắn lâu chưa trả lời, cậu hắng giọng, lặp lại lần nữa,tay càng ôm chặt người hơn.

"hảo, anh mang em về nhà."

Ân Thiên Vũ vốn dĩ đã không thể chống cự lại mệnh lệnh của lão bà nhà mình, nay lại được người thương quấn lấy mình như vậy, cầu còn không được, vì thế dứt khoát bỏ lại đống văn kiện chất cao như núi kia, chiều theo ý cậu trước rồi tính.

Về đến nhà cũng đã sắp nửa đêm, tất cả mọi người đều ngủ rồi, chỉ còn lại dì Trương là vẫn còn thức trong Tĩnh nhi giúp cậu.

"dì Trương, con về rồi, vất vả cho dì, dì mau đi nghỉ đi." Diệp Tần Phong khẽ nhón chân đi vào phòng, nhìn thấy người phụ nữ đứng tuổi vẫn ngồi sừng sững ở đó trông bé con trong khi đáng lẽ ra giờ này bà ấy nên đi ngủ rồi, bất giác cậu cảm thấy có lỗi vô cùng.

"không sao, là việc của tôi, thiếu gia cũng nên nghỉ đi, không còn sớm nữa..." dì Trương cười hiền hòa, sau đó ra ngoài.

"được."

Lát sau, Ân Thiên Vũ cũng rón rén mở cửa vào, nhìn qua chẳng khác gì ăn trộm.

"ngủ đi, anh đi tắm, sẽ ra ngay!"

"ân."

Nói rồi, Diệp Tần Phong ngã người nằm xuống giường, cố gắng hạn chế động đến bé con đang say giấc bên cạnh. Nhưng nằm cả buổi cũng không ngủ được, cứ trằn trọc mãi, trong cổ họng như có gì đó muốn dâng lên, rồi lại lưng chừng như vậy, không lên không xuống, vô cùng khó chịu.

Muốn nôn lại không nôn được.

Đúng lúc Ân Thiên Vũ đẩy cửa phòng tắm bước ra, thấy cậu vẫn trăn trở liền hỏi "sao còn chưa ngủ?"

"không ngủ được." Diệp Tần Phong chống tay ngồi dậy, dựa người vào thành giường.

"lại làm sao rồi?" hắn cũng nhanh chóng mò lên giường, để cậu ngồi lọt vào trong lòng mình.

"muốn..." lời còn chưa kịp nói hết, cảm giác lưng chừng trong cuống họng bỗng chốc dâng lên cao khiến cậu không thể làm gì khác ngoài việc cấp tốc ngồi dậy, chạy một mạch vào phòng tắm.

"... này là..." Ân Thiên Vũ chớp chớp mắt nhìn theo bóng dáng vội vã của cậu, dường như hiểu ra gì đó "chẳng lẽ... "

"ọe..." Diệp Tần Phong ở trong phòng tắm đem tất cả những gì tối nay ăn được nôn hết ra ngoài, hai mắt đỏ ngầu ướt đẫm.

Chính cậu cũng dần hiểu ra, đây là tình trạng gì...

"ổn hơn chưa?" Ân Thiên Vũ vài giây sau cũng theo vào, hiện tại đang giúp cậu xoa lưng một chút.

Sau một hồi nôn điên cuồng, cuối cùng cũng có thể dừng lại cảm giác đáng sợ này, cậu vô lực ngã vào lòng hắn, mồ hôi lạnh trên trán chảy không ngừng.

"có thai rồi đi?" hắn vừa bế người về giường vừa hỏi.

"..." hai má Diệp Tần Phong thoáng đỏ ửng, ngượng ngùng lấy chăn trùm cả người lại, đầu cũng không lộ ra.

Rõ ràng chính mình vào đêm tân hôn còn quấn lấy người ta đòi sinh thêm tiểu bảo bảo, bây giờ thật sự có rồi lại ngại cái gì?

Ân Thiên Vũ phì cười, ở một bên nhỏ nhẹ "sáng mai gọi Thiên Cát sang kiểm tra, nếu thật sự có... thì Diệp phó tổng phải nghỉ phép dài hạn lần nữa rồi!"

"câm miệng!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.