Tiểu Bảo Bảo Là Của Tôi, Em Cũng Là Của Tôi!

Chương 1: Giải Quyết Rắc Rối




"ah~~", hai mắt cậu sớm đã bị phủ bởi một tầng sương mỏng, long lanh đến mị hoặc.

Chốc chốc lại nâng hông lên một chút, tùy hứng mà nương theo từng động tác của nam nhân trên người mình. Đôi lúc lại vang lên một âm thanh ma mị ái tình, cả căn phòng đều là xuân sắc.

"em thật đẹp!", hắn vừa động đậy hông mình, vừa thì thầm bên tai tiểu mỹ nam dưới thân, hơi rượu nóng hổi phả vào tai cậu.

Thanh âm êm dịu lại trầm mê.

Chẳng biết tiểu mỹ nam kia có nghe hay không, tay vẫn choàng ra sau cổ hắn, siết chặt không buông.

Trong cơn mê tình si, cả hai đều đắm mình trong dục vọng, bỗng lại nghe loáng thoáng một danh xưng khiến hắn như lạc vào cõi tiên, càng hưng phấn mà ra vào nơi tư mật kia.

"lão công!!"

Quả nhiên men rượu làm cho mọi thứ đều trở nên đơn giản.

Không biết qua bao lâu, căn phòng yên ắng trở lại. Tiểu mỹ nam kia sớm đã thiếp đi vì mệt mỏi, cả thân hình trần trụi đều gói gọn trong lòng nam nhân.

Sáng sớm hôm sau, ánh bình minh len qua khung cửa chiếu thẳng đến gương mặt còn đang mê ngủ của tiểu miêu trong lòng hắn, khiến cậu bị chói mà tỉnh dậy.

Nheo nheo mắt vài cái, cậu đưa tay dụi dụi như con mèo nhỏ, cảm giác mình đang được ai đó ôm vào lòng, hơn nữa....lại còn thân thể dính chặt vào nhau!!

KHÔNG MẶC ĐỒ!!!!!!!!!!!

Trên đầu như có hàng ngàn dãy hắc tuyến chạy ngang. Cổ họng không tự chủ nuốt 'ực' một cái, chấn kinh bật dậy nhìn nam nhân bên cạnh.

Hắn bởi vì cử động của cậu cũng đã tỉnh, lúc này bốn mắt nhìn nhau, quả thật ngượng chết người!

"...."

Không ai thốt lên được lời nào.

Cậu lúng túng, nhìn sang lại thấy quần áo vương vãi dưới sàn, muốn nhảy xuống nhanh chóng mặc vào.

Vừa định nhấc chăn lên liền cảm thấy bên dưới bị gió vào, mát lạnh từng cơn.

Chỉ có mỗi cái chăn, làm sao đây?

"cậu mặc đồ trước đi!", hắn nhắm mắt lại, quay sang chỗ khác "tôi không nhìn đâu!"

Dù chỉ tiếp xúc lần đâu, nhưng hắn vẫn cảm giác được tính tình của tiểu mỹ nam kia cũng không phải thuộc dạng cởi mở, làm sao có thể giữa thanh thiên bạch nhật đứng trước mặt người khác mà...trần trụi như vậy.

Cậu thay đồ rất nhanh, tiện thể nhặt luôn bộ đồ bên cạnh, quăng lên giường.

"của anh!"

Hắn cũng nhanh chóng mặc vào.

"chuyện này...", hắn có chút không tự nhiên.

"xem như chưa có gì xảy ra!", cậu bình tĩnh, trầm giọng "tôi cũng không phải nữ nhân, cứ xem như say rượu làm loạn thôi!"

"nhưng..."

Hắn vừa định nói gì đó, nhưng điện thọai lại reo lên bất đắc dĩ phải ngắt ngang "chuyện gì?"

"sao? Tôi về ngay!", người gọi đến nói gì đó làm hắn khẩn trương.

Trước khi đi vẫn không quên nhìn cậu "tôi sẽ tìm cách liên lạc với cậu sau, xin lỗi"

Nói xong liền vớ lấy áo khoác đi nhanh ra ngoài.

"liên lạc làm gì?", cậu nhìn cánh cửa đang dần đóng lại "chẳng phải nói rồi sao?"

Nhưng rồi cũng lười quan tâm. Cứ như vậy lạnh mặt rời khỏi khách sạn. Trên đường về lại nhận được điện thọai từ ai đó.

"chuyện gì?", phong cách tiếp điện thọai cũng không khác nhau là mấy.

"......", đầu bên kia luyên thuyên.

"con về ngay!", nói xong liền tắt điện thọai, nhấn ga tăng tốc hướng về nhà.

___tập đoàn Willsuns___

"tổng giám đốc!", một bóng người cao lớn gấp gáp chạy đến.

"lên phòng rồi nói!", vẻ mặt hắn cũng không mấy vui vẻ, khiến cho toàn bộ nhân viên đều chỉ biết cúi đầu chào không dám nói lời nào.

Vừa vào phòng, hắn lập tức mở máy tính, tay lướt chuột nhanh như chớp, trong vài giây liền mở ra hồ sơ cần tìm.

"tổng giám đốc, hiện tại phải làm sao?", trợ lý vừa trình bày xong sự việc, khẩn trương nhìn hắn.

"không sao!", hắn nhấn vài phím trên máy tính, sau đó nhếch môi.

Tiểu trợ lý ngơ ngác, chuyện lớn như vậy lại không sao?

Tổng giám đốc kì quái kia tên gọi Ân Thiên Vũ, hai mươi tuổi đã tiếp quản công ty thay ba hắn. Tiếp xúc với xã hội từ rất sớm, đó trở thành thứ có lợi cho hắn, sau bao nhiêu năm lăn lộn chốn thương trường, hiện tại trở thành một con cáo già ai ai cũng e ngại.

"bắt người đó về cho tôi!", hắn ấn số gọi cho một người khác, giọng âm trầm lạnh lẽo.

___Diệp gia___

"ba! Có phải ba quá nuông chiều nó hay không?", Diệp Tần Phong nhíu mày, rõ ràng tâm trạng không hề tốt.

"hỗn láo, con dám ăn nói với ta như vậy?", Diệp Chấn Nam bùng lửa giận, lớn tiếng với cậu.

"con nói không đúng sao? Khi không chạy đi lấy cắp tài liệu cơ mật của Willsuns làm gì??", cậu vẫn giữ khuông mặt lạnh lẽo ấy.

Nhắc tới chuyện này Diệp Chấn Nam cảm thấy không yên, liền tạm gác lại cơn giận, hạ giọng "Tần Phong, xem như ta xin con được không? Cứu em con một lần này đi!"

"nó căn bản không hề xem tôi là anh, ông đừng nhắc anh em ở đây!", Diệp Tần Phong chán ghét.

Diệp Tử An vừa bước chân vào nhà, nghe được Diệp Tần Phong nói câu đó liền nổi đóa "ba, ba thấy không? Anh ta cũng có xem con là em?"

Diệp Tần Phong nghe thấy tiếng nói quen thuộc liền tăng thêm chán ghét, không buồn trả lời, chỉ thở ra, sau đó ngồi xuống sofa nhấp trà.

"mày có phải là con người không? Em của mày xảy ra chuyện lại không giúp, ngược lại không màng anh em?", Diệp Chấn Nam suýt chút tăng xông, rống giận vào mặt cậu.

"tôi không xem nó là em?", cậu nhếch môi khinh bỉ "tôi không xem nó là em thì ông sớm đã nhặt xác nó rồi!"

Mười mấy năm qua mỗi lần Diệp Tử An gây chuyện đều là Diệp Tần Phong ra mặt giải quyết, nếu không nể tiếng tăm của cậu e là Diệp Tử An có một trăm cái mạng cũng không đủ trả cho người ta.

Vì sao hai người là anh em lại gây gắt như vậy?

Bởi vì chính mẹ của Diệp Tử An đã bức chết mẹ của Diệp Tần Phong, khiến bà đến lúc buông xuôi lìa đời cũng không thể thanh thản.

Diệp Tần Phong hận bà mẹ ghẻ ấy vô cùng, hận đến thấu xương, hận luôn cả con trai bà ta suốt ngày nói lời độc địa. Cậu từng có ý định bóp chết hai người họ để trả thù, nhưng mẹ của cậu trước khi nhắm mắt lại căn dặn "con dù hận bà ấy, cũng không thể đối phó, vì con là con trai mẹ, con trai của mẹ không thể làm chuyện xấu! Còn Tử An, nó cũng chỉ là một đứa bé, con phải xem nó là em trai mà bảo vệ, có hiểu không?"

Diệp Tần Phong đã cắn răng hứa với bà.

Chính vì vậy dù cậu có làm cách nào cũng không thể xem Diệp Tử An là em ruột mà yêu thương. Căn bản là y không bao giờ xem cậu là anh, và cũng vì cái gai trong lòng cậu chỉ có thể tạm thời bỏ xuống, chứ không thể rút ra.

Những lần Diệp Tần Phong giải quyết tàn cuộc cho Diệp Tử An đều là phải tự nhắc nhở mình, đây là trách nhiệm, đây là lời hứa với mẹ.

Hiện tại Diệp Tử An không những không hối cãi, ngược lại gây ra tai họa lớn như vậy, làm sao giải quyết?

Cậu cũng biết chút ít thông tin về tổng giám đốc của Willsuns, hắn ta tuy trẻ nhưng không phải là nhân vật tầm thường. Bao nhiêu lão tiền bối cũng phải cân nhắc e dè với hắn, thì cậu làm sao giải quyết đây?

Suy nghĩ một chút, Diệp Tần Phong không nói lời nào, đi ra ngoài.

Nhưng không lấy xe của mình, mà lấy xe của Diệp Tử An.

Kết quả đúng như cậu dự đoán, giữa đường liền bị tấn công, bản thân bị mang đến một nơi xa lạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.