Trong trại giam, Chu Miên Miên được cho biết có người tới thăm.
"Ai vậy?"
Trình Hành? Cố Tử Minh?
Cố Tử Minh còn chưa biết chuyện này.
Còn Trình Hành, tới giờ cô ta vẫn không quên được ánh mắt Trình Hành nhìn mình lần cuối.
Sốc, thất vọng, còn có... tiếc nuối hoàn toàn không dành cho cô ta.
Sự hối tiếc vô cùng ấy, là dành cho Bạch Linh sao?
Chu Miên Miên được dẫn đến khu thăm nuôi, nhưng suy nghĩ của cô ta lại chẳng tập trung vào chuyện trước mắt.
Cho đến khi cô ta được đưa đến ngồi trước tấm kính.
Đối diện cô ta là một người phụ nữ cô ta hoàn toàn không quen biết.
Chu Miên Miên có chút bối rối.
Người phụ nữ trước mặt rất khoan thai, bà ta mặc chiếc áo khoác Cashmere Dior mẫu mới nhất, đôi tất màu da và đôi bốt Chelsea màu nâu nhạt. Trên tai là hai chiếc khuyên tai kim cương màu vàng rực rỡ, nhìn qua cũng biết là rất đắt. Mà bắt mắt nhất là chiếc túi da cá sấu Hermes màu xanh đậm trên tay bà ta, phiên bản giới hạn trị giá hàng triệu đô la.
Chu Miên Miên không nghĩ rằng mình quen được một người như vậy.
Nhưng bên kia đã lên tiếng trước.
"Cô Chu phải không? Chào cô."
Người phụ nữ có giọng Hồng Kông rõ ràng, có thể thấy tiếng phổ thông của bà ta không tốt lắm.
Chu Miên Miên thận trọng gật đầu.
"Đừng lo lắng, tôi đến đây để giúp cô." Người phụ nữ chậm rãi nói: "Tôi đã tìm hiểu một chút về cô, cô xem tôi nói có đúng không nhé? Trước năm 17 tuổi cô học ở thị trấn dưới Bình Thành, 17 tuổi mẹ tái giá nên vào nội thành, cô cũng chuyển trường tới trường cấp ba Bình Thành."
“Cô và Bạch Linh là bạn học cùng trường cấp ba và Đại học Khoa học Công nghệ Bình Thành, nhưng quan hệ của hai người rất tệ." Người phụ nữ chống khuỷu tay lên ghế, ngón tay ấn nhẹ vào thành ghế, phong thái ung dung hơn: "Bởi vì cô ta mà cô bị tạm giam năm ngày, có tiền án, về sau không thể vào làm việc trong các cơ quan, doanh nghiệp nhà nước hay cơ quan công quyền. Không chỉ như thế, sau khi cô rời khỏi đây còn phải công khai xin lỗi, tất cả bạn bè sẽ biết cô đã làm cái gì."
Tim Chu Miên Miên đập loạn xạ.
"Bà là ai? Tại sao bà biết rõ những chuyện này?" Giọng cô ta căng thẳng và run rẩy.
"Đừng sợ, cô gái nhỏ. Tôi đứng về phía cô mà." Người phụ nữ nở một nụ cười xinh đẹp giả tạo, giống như yêu tinh mê hoặc người khác: "Cô không muốn trả thù cô ta sao? Tôi có thể giúp cô. Với sự trợ giúp của tôi, cô có thể khiến cô ta vĩnh viễn không gượng dậy được nữa."
Gần như ngay lập tức, Chu Miên Miên nhận ra rằng đối phương đủ mạnh để nghiền nát cô ta giống như nghiền nát một con kiến.
Mà trước thực lực chênh lệch tuyệt đối, bản thân không có tư cách mặc cả với người ta.
Vị quý phu nhân này đưa cho cô ta một cành ô liu, hoặc tiếp nhận, hoặc cút.
Chu Miên Miên cụp mắt xuống, suy nghĩ một lúc rồi ngước mắt lên hỏi: "Bà muốn giúp tôi như thế nào?"
Người phụ nữ mỉm cười nói: “Sau khi cô được thả ra, có thể đến số 27 đường Bình Giang tìm thư ký của tôi, Hà Lệ Tư.”
***
Bạch Linh: [Tối chủ nhật, Thương hội Bình Thành sẽ tổ chức tiệc trao giải. Cậu có thể đi cùng tôi không? Có một số chú bác cần giao lưu, việc này cũng sẽ có lợi cho việc phát triển kinh doanh của chúng ta.]
Cô gái gõ tin nhắn rất chậm, vừa gõ vừa đọc, thậm chí xóa sửa nhiều lần, cuối cùng cảm thấy ổn hẳn rồi mới gửi tin nhắn đi.
Dù sao thì ngày hôm qua, cô vừa mới bị từ chối một lần.
Lần này, đối phương đồng ý ngay lập tức.
Lý Chuẩn: [Được.]
Trả lời rất nhanh và dứt khoát.
Thật sự bởi vì lý do này rất chính đáng nhỉ? Bạch Linh không khỏi suy nghĩ.
Bạch Linh: [Cậu thích màu gì?]
Bạch Linh: [Tôi đang chọn váy.]
Hỏi vậy có phải có chút quá cố gắng không?
Lý Chuẩn: [Tôi nhớ cậu mặc đồ màu trắng trông rất xinh đẹp.]
Bạch Linh: [Lúc nào? Cái nào cơ?]
Lý Chuẩn: [Ngày cậu tới Khoa học Kỹ thuật Văn Viễn đấy. Váy Ralph Lauren màu trắng.]
Bạch Linh nhỏ giọng "À".
Anh nhớ rõ vậy sao?
Bạch Linh: [Vậy tôi chọn một chiếc váy đuôi cá màu trắng nhé? Cậu có bộ vest nào phù hợp không?]
Nếu như câu trả lời là không thì sao đây? Mua một bộ vest tặng anh à?
Nhưng Lý Chuẩn đã nhanh chóng đáp lại bằng một chữ "có".
Được rồi, quà không thể tặng rồi.
Bạch Linh ôm cằm nhìn màn hình điện thoại, trong lòng có chút tiếc nuối.
Vào tối chủ nhật, Lý Chuẩn lái chiếc Mercedes-Benz S màu đen đến cửa nhà Bạch Linh đúng giờ hẹn.
Anh phát hiện ra mình dường như đã thực sự trở thành tài xế của Bạch Linh - chịu trách nhiệm lái xe, hơn nữa còn luôn luôn túc trực.
Anyway (Dù sao thì), anh cũng chẳng bận tâm lắm.
Xe vừa mới rửa sạch, nước sơn đen bóng loáng dưới trời chiều. Lý Chuẩn nghiêng người dựa vào xe, chờ cô gái ra ngoài.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cánh cửa mở ra.
Bạch Linh ra ngoài đúng giờ, nói sáu giờ là sáu giờ, không đến muộn một phút nào. Lý Chuẩn mơ hồ nhớ lại khi ở Hồng Kông, cũng xuất phát từ phép lịch sự anh đón một vài đại tiểu thư, bởi vì trang điểm hoặc là làm bộ làm tịch mà tới muộn nhiều không đếm nổi.
Rồi sau đó, một người như bông tuyết tung bay xuất hiện trước cửa.
Cô gái mặc một chiếc váy trắng thiết kế ôm sát hông, phần dưới đuôi cá và phần eo vô cùng thon gọn, tôn lên vóc dáng thanh tú vô cùng duyên dáng, chiếc túi xách Lady Dior bằng da cừu trắng trên tay càng thêm tinh xảo.
Mái tóc dài được nhà tạo mẫu uốn nhẹ, xõa ngang vai, lớp trang điểm rất xinh đẹp, tô son màu đỏ khá bắt mắt với bộ trang phục màu trắng như tuyết.
Trong nháy mắt ấy, Lý Chuẩn phải thừa nhận là mình kinh ngạc tới nỗi có chút không rời mắt nổi.
Anh cũng đã từng gặp rất nhiều nữ minh tinh, nhất là những người đại diện quảng cáo cho nhà mình những năm qua. Vẻ ngoài đoan trang có, ngọc nữ thuần khiết có, gợi cảm mê người cũng có nhưng anh không có hứng thú.
Lúc ấy anh chỉ cảm thấy vẻ bề ngoài thật nhàm chán, nhìn thấy những người phụ nữ đó cố gắng hết sức để bám lấy những người có tiền có quyền khiến anh nhíu mày quay người, không muốn ở lại nơi chướng khí mù mịt, giao dịch tình tiền này.
Nhưng đến lúc này anh chợt nhận ra rằng, hình như anh cũng không ghét người có vẻ bề ngoài xinh đẹp.
Chỉ là vẻ đẹp của con người khác nhau, vậy nên thái độ mới khác thôi.
Lý Chuẩn có nhận thức hoàn toàn mới về bản thân mình.
Không sai, có lẽ anh thật sự có tiêu chuẩn kép.
Bạch Linh xách váy đi về phía anh.
“Trông đẹp không?” Cô cười rất rạng rỡ, giọng điệu vô cùng tự tin.
Lý Chuẩn không khỏi cong môi.
“Biết rõ còn cố hỏi sao?" Anh hỏi ngược lại.
“Cái gì đấy, chẳng khen người ta được một câu." Cô gái giả vờ mất hứng.
"Vô cùng xinh đẹp." Lý Chuẩn kéo cửa xe tay lái phụ: "Lên xe đi, Milady.[*]"
[*] Milady (hay Milady Clarick de Winter) là một nhân vật hư cấu trong cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp – lịch sử trứ danh Ba người lính ngự lâm (1884) của nhà văn Alexandre Dumas. Milady được miêu tả là một trong những người phụ nữ đẹp nhất trong tiểu thuyết này. Cô ta có một quá khứ tội lỗi và đầy sóng gió, là một con người độc ác, nham hiểm, một người có lòng tham và một người phụ nữ quyến rũ đã làm mê mẩn rất nhiều người đàn ông trong đó có cả D'Artagnan. Nhưng đồng thời Milady cũng được xây dựng như một mẫu người phụ nữ mạnh mẽ, đầy cá tính và có tham vọng lớn.
***
Khi Lý Lương Thục Nghi ngồi xe tới dưới lầu khách sạn, Văn Duệ tự mình ra đón.
Lần này công việc mở rộng ở nước ngoài, Lý Ký Hồng Kông rót vốn lớn, mà hai ngày trước, phu nhân của người sáng lập Lý Hậu Trình kiêm thành viên của ban giám đốc - Lý Lương Thục Nghi còn tự mình tới Bình Thành để trực tiếp ký hợp đồng.
Dự án ở nước ngoài này được các quan chức Bình Thành vô cùng coi trọng, bữa tiệc Thương hội Bình Thành tối nay rất khó mà nói không phải dành riêng cho việc này. Mà Lý Lương Thục Nghi với tư cách đại diện bên đầu tư kiêm khách từ xa tới cũng được mời tới tham dự.
"Lý phu nhân." Văn Duệ lễ phép chào hỏi.
"Văn tổng." Người phụ nữ mặc váy dạ hội màu xanh đậm, khoác áo lông thú, mỉm cười khoan thai cao quý.
Lý Lương Thục Nghi, trước đây gọi là Lương Thục Nghi, từng là hoa hậu ở Hồng Kông, sau khi gả cho người sáng lập Lý Ký thì lấy họ của chồng.
Bởi vì một số lý do đặc biệt, Hồng Kông từng theo văn hóa của Anh. Trong giới chính trị bảo thủ của Anh, nếu như nữ công nhân viên kết hôn không theo họ chồng thì rất dễ bị coi là có vấn đề trong mối quan hệ vợ chồng, mà mối quan hệ giữa vợ chồng cũng là một phần hình tượng chính khách. Vậy nên các nữ chính trị gia trong giới chính trị ở Hồng Kông cũng thường lấy họ của chồng, một số ít là những vọng tộc địa phương tiếp tục sử dụng văn hóa này.
Lý Lương Thục Nghi không với tới nổi giới chính trị, càng chẳng thuộc về "vọng tộc" nào, nhưng bà ta vẫn sửa lại họ.
Có người đã nói với Văn Duệ từ rất sớm rằng Lý Lương Thục Nghi thích nhất được người ta gọi là "Lý phu nhân", hơn nữa bà ta cực kỳ ghét người khác nhắc tới "tiền Lý phu nhân" ở trước mặt mình. Nghe nói "tiền Lý phu nhân" là đại tiểu thư nhà ông trùm ngành vận tải biển ở Ma Cao, năm xưa cũng xinh đẹp động lòng người, tiếc là ba mươi tuổi đã buông tay thế gian.
Nhưng mà Văn Duệ chẳng hứng thú với mấy lời bàn tán này lắm. Anh ta tự coi mình là người sáng lập công ty công nghệ, thậm chí không thể xem là "doanh nhân" truyền thống, bởi vì mục tiêu của doanh nhân là kiếm thật nhiều lợi nhuận, mà công nghệ về cơ bản đang thay đổi thế giới, lợi nhuận chỉ là thứ đi kèm mà thôi.
Nếu như tư bản sau lưng Lý Lương Thục Nghi có thể giúp anh ta thay đổi thế giới thì anh ta không ngại phục vụ sở thích của người khác, chủ động phối hợp với "Lý phu nhân".
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hai người cùng đến sảnh tiệc tối.
Tối nay, lãnh đạo Cục Công Thương Bình Thành cũng có mặt, tất nhiên đại diện chủ chốt của Phòng Thương mại Bình Thành cũng tới, có phát biểu và trao giải rất hoành tráng.
Hà Lệ Tư ngồi bên cạnh Lý Lương Thục Nghi.
Cô ta nói nhỏ vào tai bà ta: "Trên đường đi không thấy đại thiếu gia. Không biết tối nay cậu ấy có tới không?"
"Đương nhiên là có rồi." Lý Lương Thục Nghi tỏ vẻ ung dung hiểu rõ: "Văn Duệ nói con gái nhà Bạch gia sẽ tới, vậy Lý Chuẩn chắc chắn sẽ đi cùng."
"Hình như cậu ấy cũng chưa hẹn hò gì với Bạch Linh mà?"
"Chúng hẹn hò hay không có gì quan trọng chứ? Có lúc nào cô thấy nó quan tâm một người phụ nữ tới mức này chưa? Lúc trước con nhỏ người mẫu kia cởi sạch sẽ đưa lên giường nó mà nó cũng chẳng có phản ứng. Thật sự không ngờ hôm nay lại bị một con nhỏ bán hũ tro cốt ở Bình Thành làm mê muội." Người phụ nữ cúi đầu nhìn móng tay mới làm, nhếch nửa miệng, giọng điệu châm chọc: "Nhưng mà nghĩ lại cũng phải thôi, mẹ nào con nấy, phải không?"
"Vậy tại sao phu nhân phải dùng cô gái họ Chu kia để đối phó Bạch Linh? Có phải có chút vẽ vời thêm chuyện không ạ?" Hà Lệ Tư hỏi.
Lý Lương Thục Nghi chậm rãi trả lời: "Cô không hiểu, muốn đối phó với một người phụ nữ, cách làm cô ta tuyệt vọng nhất là để người cô ta hận nhất, ghét nhất dồn cô ta vào chỗ chết."
***
Bạch Linh khoác tay Lý Chuẩn, chầm chậm đi vào sảnh bữa tiệc.
Cô lớn lên ở Bình Thành, những bậc chú bác trong Thương hội đều là chú bác thím dì của cô, vậy nên Bạch Linh liên tục chào hỏi và nở nụ cười trên mặt.
Trên đường khó tránh bị mấy chú bác trêu ghẹo: "Đây là cộng sự của Linh Linh hả?"
Từ "cộng sự" còn được nhấn mạnh với giọng điệu rất khác thường.
“Tôi nghe lão Bạch nói là bạn đại học của Linh Linh nhỉ?"
"Không phải, ông chưa nghe hết rồi. Chàng trai trẻ này là sinh viên trao đổi từ Đại học Khoa học và Công nghệ Hồng Kông đến Đại học Khoa học và Công nghệ Bình Thành, cậu ta học ở học viện kinh doanh số một Châu Á đấy!"
"Ái chà, tài mạo song toàn quá, thật là xứng với Linh Linh của chúng ta."
...
Mấy chú bác như càng trò chuyện càng quá giới hạn làm cho Bạch Linh có chút chột dạ, kéo Lý Chuẩn muốn rời đi.
Không phải chứ, bố cháu nói chuyện này với các chú từ lúc nào vậy? Tiểu Kiều Hoa cũng chỉ gặp ông ấy một lần ở nhà cháu thôi mà? Ông ấy xem như con rể luôn rồi sao? Quả thật là không ai hiểu con gái bằng bố mà...
Cô lén nhìn Lý Chuẩn, người phía sau lại rất bình tĩnh, khi cô chào hỏi các chú bác, anh cũng nói "chào ngài", cô gọi chú dì thì anh cũng gọi chú dì, thản nhiên tiếp nhận mọi lời trêu chọc.
Sao anh có thể bình tĩnh như vậy chứ!!!
Sau khi kéo người bước nhanh tới sân khấu bữa tiệc, bước chân của Bạch Linh bỗng nhiên dừng lại.
Xuyên qua đám đông, cô chợt nhìn thấy một bóng dáng mà bất luận thế nào cô cũng chưa bao giờ ngờ tới.
Không, cũng không phải là một bóng dáng.
Thực sự thu hút sự chú ý của cô là chiếc túi da cá sấu Hermes Kelly màu xanh đậm mà người phụ nữ đang cầm.
Trong giấc mơ của cô có chiếc túi này!
Chết tiệt, sao cô có thể quên mất chi tiết này?! Là vì cô không biết chủ nhân của chiếc túi sao?
Và trong giấc mơ, người phụ nữ xuất hiện cuối cùng này còn nói gì đó cơ mà...
Tiêu rồi, không nhớ gì cả.
Ngón tay Bạch Linh khoác tay Lý Chuẩn vô thức bấu chặt.
"Có chuyện gì vậy?" Lý Chuẩn hạ ánh mắt xuống nhìn gương mặt cô.
Sắc mặt cô gái bất chợt tái nhợt.
"Tiểu Bạch?" Lý Chuẩn cau mày.
Bấy giờ Bạch Linh mới hoàn hồn lại.
Cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười với Lý Chuẩn một cách bình tĩnh nhất có thể rồi nói: "Không sao. Vừa rồi nhìn thấy một người không quen biết, thấy có chút kỳ lạ. Có thể là ảo giác."
Lý Chuẩn nhìn theo hướng của cô, cũng chú ý đến bóng dáng của Lý Lương Thục Nghi.
Lông mày của anh đột nhiên nhíu chặt, ánh mắt ngay lập tức trở nên nguy hiểm.
Thật sự trùng hợp, người phụ nữ cũng ngước mắt lên nhìn về phía hai người họ.
Ánh mắt họ gặp nhau.
Lý Chuẩn rút cánh tay bị Bạch Linh khoác ra, vòng tay qua vai cô, cố ý dẫn cô đi hướng khác, không cho cô nhìn Lý Lương Thục Nghi.
"Người không quen, không muốn làm quen thì thôi." Anh nói với Bạch Linh: "Đừng sợ, tôi ở đây."
Trong khoảnh khắc được Lý Chuẩn ôm, não Bạch Linh có chút thiếu oxy.
Trong phòng bật điều hòa vừa phải, váy của cô là trang phục mùa hè, lòng bàn tay và đốt ngón tay của Lý Chuẩn chạm trực tiếp vào làn da của cô, làm cho cô không còn nghĩ đến điều gì khác.
Còn có cảm giác rất an toàn, cô nghĩ.
Vậy... Lý Chuẩn có ý gì không?