Wattpad cavien6666
Sau khi tiến vào phòng.
Lạc Anh phát hiện trong phòng cũng không loạn như trong tưởng tượng của cô. Ngoài mùi rượu mạnh và mùi khói, không có hình ảnh nào không phù hợp với trẻ em.
Chỉ là bình thường vài cậu bé mới lớn vây quanh một chỗ uống rượu chơi bài vui đùa ầm ĩ mà thôi.
Tổng cộng có năm hoặc sáu người trong nhóm đó, có đủ cao, thấp, béo và gầy. Cô không biết ai trong số họ.
Uyển Vưu kiên nhẫn giới thiệu từng người bên trong cho cô, nhưng Lạc Anh vẫn không nhớ tên của họ.
Cô chỉ biết người đàn ông say rượu bị nhốt trong nhà vệ sinh, biệt danh là "hoàng mao".
Người đeo mắt kính dày cộm, da trắng có chút bệnh trạng gọi là "đản đản".
Còn có một người cao gầy tóc húi cua, nhìn đặc biệt khó đối phó được gọi là "thú thú"...
Uyển Vưu kéo Lạc Anh vào phòng, ngồi lên ghế sofa, mở một lon nước trái cây cho cô uống.
Ngón tay tinh tế của Lạc Anh nắm lấy thân lon, uống vài ngụm. Nhìn trước mắt chùm sáng đầy màu sắc thay đổi, hình ảnh ca múa ầm ĩ có chút phóng túng, chớp mắt, hơi khó thích nghi.
May mắn, các thành viên của đội NG da mặt dày lại tự quen thuộc, Đản Đản mắt lóe sáng đánh giá cô gái nhỏ mặc áo hoodie rộng phía sau Thỏ xám, đẩy đẩy mắt kính, mặt đỏ lên, ấp úng tôi: "Uh... tôi... em..."
"Làm cái gì? Lắp ba lắp bắp, có việc nói chuyện thôi, có được không vậy?" Thú Thú nhấc chân đạp cậu ta một phát, không khách khí vạch trần, nheo mắt trêu đùa.
"Đi đi đi!"
Đản Đản trừng anh ta một cái, quay lại tiếp tục hướng Lạc Anh nói:
"Không biết tên của em là gì, luôn cảm thấy em hơi quen mắt, lại không nhớ ra." Hắn gãi gãi đầu "Em gái Hoodie, em muốn chơi gì?"
Lạc Anh giống như một báu vật nhỏ đột nhiên lao vào phòng. Mọi người trong phòng riêng đều nhìn về phía cô. Ngay cả một vài chàng trai trong góc cũng quay đầu tò mò, vụng trộm đánh giá cô.
Lạc Anh không quen bị nhiều người nhìn như vậy, hơi khó chịu.
Cô ho khan hai tiếng, trả lời thành thật: "Xúc xắc lớn, giết người sói, trời tối nhắm mắt, bàn xoay của Nga...? Đều biết một chút... Đi...?"
Đản Đản ha ha cười hai tiếng: "Không sao đâu, biết chơi là được. Chúng ta có thể cùng nhau chơi, em không vội về nhà chứ?"
Nhà....
Lạc Anh không biết giải thích thế nào, chỉ nói đơn giản: "Không vội."
Trở về quá sớm, ngược lại có chút xấu hổ.
Thú Thú lấy xúc xắc, phân từng con một, tạo thành một vòng, tốc độ ánh sáng bắt đầu chơi.
"Chơi xúc xắc trước."
Lạc Anh nghĩ chỉ là tùy tiện chơi đùa mà thôi, hơn nữa các cô là con gái, chắc chắn sẽ được nhường.
Không nghĩ tới, nhóm đàn ông này đầu óc như thanh sắt, cứng hơn thép, căn bản không có khái niệm nào là "nhường con gái".
Không chỉ càng chơi càng hăng, còn đánh bạc ăn tiền.
Cách duy nhất để "xúc xắc nói lớn" giành chiến thắng là nói loạn, nói dối, hơn nữa dám điểm số.
Lạc Anh hiếm khi nói dối, chơi liền thua.
Số tiền mang đến rất nhanh thua sạch.
Khi cô nhìn chằm chằm vào đống Nhân dân tệ khổng lồ trên bàn Thú Thú và Đản Đản, nghĩ cách lấy lại, thì " chi nha " một tiếng, cánh cửa phòng riêng mở ra sau lưng cô, và nhanh chóng đóng lại.
Dường như có người bước vào.
Thú Thú ngồi đối diện với Lạc Anh cắn điếu thuốc lá không ngớt, ngẩng đầu lên, quán tính hô lớn: "Lão đại".
Đản Đản nghiêng đầu, liếc mắt một cái: "Yo, lão đại đã được kim chủ ba ba cho ra ngoài? Lần này phí đại ngôn của lão đại là bao nhiêu?"
Thú Thú chậc một tiếng: "Này, này, đến ông. Làm cái quái gì vậy? Phí đại ngôn của lão đại đến lượt ông tính hả?"
"Tôi liền hỏi một chút, có thể rơi được hả?"
Bên này, hai người đang cãi nhau không ngừng.
Phía sau người đàn ông lặng không tiếng động, ngay cả nói một câu cũng lười mở miệng, đi vào phòng, rút điếu thuốc ngậm vào miệng, bật lửa, vừa muốn châm.
Chú ý tới phòng có con gái.
Hạ tay xuống.
Lạc Anh đắm chìm bên trong trò chơi, không ngoảnh lại để xem ai vừa bước vào.
Chỉ nghe thấy tiếng động rất nhẹ, người nọ kéo một chiếc ghế qua và ngồi xuống phía sau cô.
Người đàn ông sắc mặt u ám, chân dài gác lên.
Tự nhiên vươn cánh tay dài ra, ngón tay sát qua vai nàng nhảy đến mặt bàn, có ý lấy một lon bia chưa mở trên bàn.
Ánh sáng trong phòng quá mờ, người đàn ông không nhìn thấy rõ, ngón tay đi qua, trực tiếp cầm lên lon hoa quả uống dở của Lạc Anh.
Động tác vô thức.
...... Anh ta cầm nó trong tay và lắc nó.
"..."
"..."
Cả hai đều sững sờ.
Phốc.
Lạc Anh cắn môi cười trộm, không cần nhìn cũng có thể đoán được biểu cảm xấu hổ của người phía sau.
Không biết có nên quay đầu lại, chào hỏi hắn một câu hay là cho hắn cái bậc thang?
Lạc Anh sắp xếp ngôn ngữ trong lòng, nhưng cô không biết mở miệng như thế nào...
Thú Thú gõ gõ bàn, cười tủm tỉm nhắc nhở: "Em gái Hoodie, đến lượt em. Cẩn thận một chút, nếu không anh thắng được tiền của em cũng rất xấu hổ. Hay là tiếp theo không chơi trò này. Chơi cái gì em giỏi?"
Lạc Anh chớp mắt, hồi phục tinh thần, tiếp tục chơi trò chơi trước.
Cô vừa tùy ý báo một điểm ngẫu nhiên, liền nghe thấy người đàn ông đằng sau cô xì khẽ một tiếng.
Tầm mắt nhìn thẳng vào người cao nhất trên bàn, giọng nói lạnh lùng: "Đánh bạc?"
Giọng anh không lớn, nhưng thắng ở chỗ tiếng nói được công nhận. Giọng anh lười biếng và trầm thấp, hai chữ đơn giản ép xuống khiến vài cậu trai không dám cử động.
"Ừ." Đản Đản không cảm thấy có gì sai, bình thường bọn họ vẫn chơi như thế này.
"À?" Thú Thú sờ soạng đầu húi cua, không thể tin. "Không phải chứ, anh. Anh cũng muốn chơi à? Anh mà vào, bọn em thua ngay cả đồ lót cũng không có"
Thẩm Chi Châu đứng dậy, nhíu mày, nhìn vào tiền mặt trên bàn, biết rõ còn cố hỏi, "Không phải rất nhiều sao? Đến đây, một người cũng đừng mong trốn. Tôi không đến, tôi chơi cho cô ấy."
"Chết tiệt." Đản Đản không vui, "Này với anh chơi có gì khác nhau? Đây không phải là thắng bọn em lấy niềm vui của em gái Hoodie sao?"
"Em gái Hoodie...?" Giọng nói của người đàn ông trở nên lạnh hơn, khinh thường nhìn Lạc Anh, đặt lon nước trái cây lại trên bàn.
...
Thế nào nằm không cũng trúng đạn???
Lạc Anh một mặt mê man, thậm chí có chút buồn bực.
Là ngòi nổ của cuộc cãi vã này, cô đang suy nghĩ có nên đứng lên giơ tay để can thiệp, trở thành một người hòa giải hay gì đó.
Nhưng cô thật khó, không có can đảm.
Sau một lúc, Lạc Anh quay đầu lại, liếc nhìn nguồn âm thanh phía sau, giả vờ vô tình, nhìn lên.
Thật trùng hợp, chạm phải đôi mắt mờ mịt của anh ta trong không khí. Phút chốc, dường như có một số yếu tố không thể giải thích được bùng nổ trong không khí, ánh lửa bắn ra bốn phía.
Cô cả kinh đến nỗi không thể hoàn hồn.
Một giây sau, trực tiếp cố định tại chỗ.
Lông mi rung động, thân mình dường như cứng đờ.
Nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra...
Trên đời làm sao có duyên phận như vậy, người đàn ông buổi chiều đã làm bỏng tay cô bằng tàn thuốc, giờ phút này lại xuất hiện phía sau cô.
Chỉ cách nhau vài centimet, ngay cả mùi thuốc lá quen thuộc trên người anh ta cũng có thể ngửi thấy rõ.
Lạc Anh liếm môi, mặt cô nóng bừng, không dám nhìn anh nữa, rời mắt khỏi cằm người đàn ông, cuộc cãi vã tiếp tục...
Đản Đản cố gắng giãy dụa: " Lão đại, đừng mà. Bọn em nhận tội không được sao? Anh chơi trò chơi, thủ pháp thực sự quá bẩn, anh không bắt nạt người khác không được à?"
Người đàn ông xoa tóc, khẽ nhướn mày, kéo chiếc ghế lại gần bàn, còn nói với cô gái bên cạnh "Cho anh một chỗ, hả?"
Lạc Anh thậm chí còn không biết tại sao cô lại tìm thấy một đại lý đào tạo miễn phí: "?????"
Ngay khi vị trí thay đổi, trò chơi đã bắt đầu.
Một vòng kết thúc, khóc lóc khắp nơi
"Mẹ ơi, lão đại mẹ nó vô sỉ, phân không rõ thật giả, cho rằng anh nói dối đi, chết tiệt này là đúng, nghĩ rằng lương tâm anh trỗi dậy nói sự thật, lại mẹ nó bị đùa giỡn. "
"Đừng có mẹ nó mẹ nó, quản cái miệng ông. Có thể chơi trò chơi một cách nghiêm túc không?"
"Buồn cười, ông không thua mất nhiều tiền à? Còn nói tôi, sao ông không lên trời luôn đi?"
"Hai người có thể ngừng cãi nhau không? Làm cho tôi não đều đau. Khó trách trên mạng đều nói các người trẻ con."
"Đản nhi, ông thật trẻ con."
Thú Thú cười cười không nói chuyện.
Đản Đản cầm lon trống rỗng ném qua: "... Mẹ kiếp!"
Thỏ xám là một cô gái xuất thân từ gia đình giàu có. Một cái túi liền mấy vạn, căn bản không care số tiền nhàn rỗi này.
Nghe những người này một bên chơi một bên cãi nhau, cười đến nghiêng ngả.
Chỉ có Lạc Anh không hiểu thấu nhìn người đàn ông bên cạnh giúp cô thắng tiền. Không biết là vui hay buồn.
Cô chỉ có thể ngoan ngoãn mở một lon nước trái cây khác, im lặng ngồi bên người hắn, xem thủ pháp lừa tiền mà Đản Đản cùng Thú Thú gọi là " bẩn ".
Cuối cùng, ngay cả Thỏ Xám cũng thua.
Liếc nhìn người đàn ông ưu tú, chống đầu, lẩm bẩm: " P thần, anh quá tàn nhẫn."
Lạc Anh chính xác bắt giữ xưng hô, nhỏ giọng lặp lại một lần: "P thần...? Khó khăn... Có phải... Pluto...?"
Giọng của Lạc Anh cực kỳ nhỏ, vốn nghĩ hắn sẽ không nghe thấy.
Vài giây sau, người đàn ông dừng động tác lắc con xúc xắc trong tay, biểu cảm bất cần lại nhàn tản, hơi cúi xuống, quay đầu chống lại tầm mắt cô, âm cuối dài, một âm tiết nhẹ nhàng từ cổ họng tràn ra.
"Hả?"
"..."
Lạc Anh giật mình, có chút hoảng, cắn vào miệng lon nước trái cây, âm thanh nghiến răng rất nhỏ. Để che giấu sự xấu hổ, cô chớp mắt, nhắc nhở anh: "Đến lượt anh."
Thẩm Chi Châu nghe vậy nhếch miệng, còn chưa có cười ra tiếng, nhưng ngả người ra sau, tiền mặt trên bàn trả lại cho Thỏ Xám.
Anh rút điện thoại ra và thản nhiên nói: "Không chơi nữa."
"..."
Thú Thú và Đản Đản nhẹ nhàng thở ra, nhìn chằm chằm người nhàn rỗi nào đó, ánh mắt phảng phất như muốn đâm thủng anh ta, ở trong lòng giằng co một trận, vì tiền, quyết định kéo lấy thương hại, cho dù quỳ trên mặt đất cũng được.
"Cái kia... Cái kia lão đại..."
Người đàn ông không ngẩng đầu, dựa vào lưng ghế xem điện thoại, không nói lời nào.
"Lão đại, kỳ thực, tiền cá cược của bọn em chỉ là một niềm phấn khích mới. Bọn em thật sự không muốn. Khi trò chơi kết thúc, bọn em sẽ trả lại tiền từng người một. Ai biết được chơi một nửa, anh đã đến rồi. " Đản Đản đẩy mắt kính, cảm thấy lời giải thích của mình rất yếu, nhưng vẫn kiên trì nói " Vậy,... tiền... bọn em có thể lấy lại được không? Lão đại? "
Thú Thú duỗi tay chạm vào góc của đồng Nhân dân tệ, mắt thấy sắp thành công.
Thẩm Chi Châu khẽ ngẩng đầu lên, một tay nâng đầu, nheo mắt, âm trầm nói, "Tất nhiên rồi."
Thú Thú hai mắt sáng lên, nắm chặt tiền trong tay, không muốn buông.
Giây lát----
"Sau khi trở về, WeChat hoặc Alipay chuyển khoản cho tôi."
"..." Cái gì... cái gì!?
Hai người khóc không ra nước mắt.
Bên này, Thẩm Chi Châu ngón tay nhanh chóng gõ vào điện thoại, mở Meituan, tùy tiện đảo qua, nhìn vào một cửa hàng bánh khá ngon, đưa màn hình điện thoại quay sang cô bé mặc áo hoodie, hạ mắt nhìn đôi chân tinh tế của cô, chậm rì rì nói:
"Tiền thắng là của em, giờ không có cửa hàng nào mở. Tùy tiện chọn cái bánh ngọt để người ta đưa đến, hả? Hay là không thích bánh ngọt?"