Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã qua hết mấy mùa xuân hạ thu đông, cúc tàn sen nở, cây khô đâm chồi, hạt nảy thành cây, Hiểu Tinh Trần sống cùng một người sống chết chẳng phân cũng năm năm...
Có thể đối với kẻ khác, năm năm chỉ là một thoáng thôi. Nhưng với người lúc nào cũng trông ngóng chờ đợi như y, năm năm thật sự rất dài...
Sau khi y rời khỏi sơn môn, phiêu bạt nay đây mai đó, chủ yếu là những vùng hẻo lánh, cuối cùng cũng tìm được nơi này... Sơn cốc thanh tĩnh, tách biệt bên ngoài, không sợ ai tìm đến làm phiền.
Lúc Hiểu Tinh Trần đến đây, mặc dù xung quanh hoang vu, nhưng hình như rất nhiều năm trước đã từng có người ở qua, vẫn còn căn nhà tranh cũ kĩ, bụi bặm mạng nhện bám đầy. Y sửa sang, lau dọn một thời gian, tạm có thể ở. Khi ấy, Hiểu Tinh Trần còn mệt mỏi than vãn với Tiết Dương:
-Nếu ngươi tỉnh lại thì tốt rồi, có thể dựng nhà mới cho chúng ta... Ngươi xem, ta không nhìn thấy, đến chặt mấy cây gỗ cũng chẳng biết phải chặt cây nào.
Nhưng hắn đâu có nghe thấy, y vẫn phải dọn dẹp một mình thôi...
Hiểu Tinh Trần là người tu tiên, không cần ăn uống nhiều, Tiết Dương cũng thế. Vậy nên y bình thường chỉ tìm ít rau dại cho qua bữa. Gạo nếu hết liền rời nhà nấy ngày, mang theo hắn ra ngoài mua về dự trữ dần. Bạc thì không có, vì vậy mỗi lần đều kèm trừ tà cho một vài nhà, hoặc đi nhặt ít củi đổi.
Nhưng số lần cũng không nhiều lắm, chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.
Mấy ngày trước Hiểu Tinh Trần đã mang Tiết Dương ra ngoài, mua ít đồ chuẩn bị đón Trung Thu. Y để hắn nằm trên giường trúc nhỏ ngoài sân, còn mình ngồi bên bàn mò mẫm một vài chữ dán. Là chữ Hỉ...
Hiểu Tinh Trần cười nhẹ, nhớ lại:
-Trước kia ở Minh tộc cũng định ngày thành thân của chúng ta là Trung Thu, nhưng không thực hiện được. Dù sao cũng năm năm rồi, ta muốn thử một chút...
Mặc dù không phải thành thân đúng nghĩa, không có cao đường, không có sính lễ, không có tín vật, không có kiệu hoa, không có vạn dặm hồng trang hay tam môi lục sính, nhưng có thiên địa chứng giám, có phu phu nguyện ý, như vậy cũng đủ rồi...
Lồng đèn đỏ đã trao, chữ Hỉ đã dán, không có tân phục, không có khăn uyên ương hay tú cầu nối duyên, nhưng Hiểu Tinh Trần vẫn vô cùng vui vẻ.
Y nghe nói, trong nhà có hỉ sự sẽ mang phúc khí đến, khiến tật ách tai nạn đều tiêu trừ. Biết đâu sau đó, Tiết Dương liền tỉnh lại cũng nên! Mặc dù biết là mơ mộng viển vông, nhưng Hiểu Tinh Trần cũng không thấy nản lòng. Y không đặt hi vọng nhiều, nên sẽ không thất vọng nhiều!
Đôi nến hỉ được Hiểu Tinh Trần đốt lên, song chậm rãi tiến về phía giường Tiết Dương đang ngồi dựa.
Hiểu Tinh Trần tháo giày leo lên, nhẹ nắm lấy tay Tiết Dương, cười cười đặt một cái đồng tâm kết vào tay hắn. Y nói:
-Mấy ngày trước mua đồ chủ tiệm tặng ta, là một đôi. Ngươi và ta mỗi người một cái, ý nghĩa vĩnh kết đồng tâm.
Y dường như đã tự nói một mình như thế rất nhiều lần rồi, cũng chẳng còn cảm giác bản thân có bệnh nữa. Dù sao hắn cũng đâu có chết, y đâu phải nói không ai nghe...
Nhưng thật sự Tiết Dương chưa chết vẫn không nghe thấy thôi mà...
Song, Hiểu Tinh Trần lại chợt nhớ ra, vội mò trong ngực y phục, lấy ra một cái khăn tay, khẽ mở. Là một cây trâm ngọc! Vẫn còn nguyên vẹn, nhưng quan sát kĩ, tự nhiên sẽ thấy được vết nứt mờ mờ... Y giọng hơi buồn, nâng tay Tiết Dương lên, để hắn sờ vào cây trâm:
-A Dương, ngươi vẫn chưa nói với ta, cây trâm ngọc này có phải làm tặng ta hay không? Trước kia ở trên núi, là ta nhờ Lục sư đệ sửa lại giúp. Đệ ấy nói cây trâm này còn chưa khắc xong, nhưng hình như có một chữ “Hiểu”.
Dừng lại, y hạ thấp giọng:
-Không cần ngươi nói, ta cũng biết là tặng ta... Nhưng ta muốn chính tay ngươi khắc xong tặng ta, nên không cho Lục sư đệ khắc thêm gì.
-Ngươi trước kia giận ta như vậy, đến cả tín vật cũng bẻ gãy...
-Cũng may không có nghiền thành tro...
Nói đến giận, gương mặt Hiểu Tinh Trần đã cứng đờ:
-Ngươi hiện tại vẫn giận ta, nếu không sao lại để ta nói một mình, mãi không thèm đáp lấy một câu chứ...
Hiểu Tinh Trần thở dài, đem cây trâm cất đi. Song, y liền cởi lớp y phục ngoài của Tiết Dương, hạ người hắn nằm thẳng xuống giường, nhưng vẫn để nến sáng.
Tay Hiểu Tinh Trần vòng qua eo Tiết Dương, hơi nhoài người dậy:
-Sắp qua canh, ta biết ngươi vẫn sẽ không tỉnh. Nhưng mong hết hôm nay, sau này chúng ta là người một nhà đúng nghĩa rồi, ngươi đừng bỏ mặc ta nữa... Năm năm, ta thật sự rất mệt...
Giống như hắn trong tám năm hoang thành kia vậy... Biết là đau, biết là mệt, biết là vô vọng, biết người sẽ chẳng tỉnh lại, vẫn cứ cố chấp, ngu ngốc... Suốt ngày ôm một cái xác mà thì thầm, rồi xem người ta như người sống mà đối xử tâm sự... So với bản thân, lại càng trân trọng cái ‘xác' kia hơn, không dám để thương tổn dù chỉ một chút...
Hiểu Tinh Trần hôn nhẹ lên cánh môi Tiết Dương, muốn chúc hắn ngủ ngon.
Chợt, bên eo y lại xuất hiện một bàn tay, lành lạnh hữu lực, khiến cả người Hiểu Tinh Trần bị kéo ngã lăn một vòng, nằm ngửa xuống giường. Y còn chưa kịp kinh ngạc, đã thấy phía trên có người đè lên, song môi liền có cảm giác bị mút lấy. Nhưng Hiểu Tinh Trần không chống cự, chỉ thuận theo...
Chờ người kia hôn chán rồi, Hiểu Tinh Trần chưa kịp điều chỉnh nhịp thở, tóc tai rối loạn, gấp gáp hỏi:
-A Dương...?
Qua nửa khắc, giọng nam nhân trầm khàn mới đáp lại:
-Ta ở đây.
Hắn ngủ thật lâu, lâu đến mức khi tỉnh lại cũng mất giọng, khó khăn lắm mới có thể lên tiếng.
Hiểu Tinh Trần kích động, muốn ngồi dậy, liền bị tay Tiết Dương đè lại:
-Nằm xuống đi.
Hiểu Tinh Trần phát run, hỏi:
-Ngươi...ngươi tỉnh từ lúc nào?
-Cũng gần nửa tháng.
Thấy Hiểu Tinh Trần ngơ ngác bày ra vẻ mặt đã bị lừa dối, Tiết Dương bật cười, giải thích thêm.
Gần nửa tháng trước hắn bắt đầu mở ý thức, có thể nghe được thanh âm xung quanh, đặc biệt là giọng Hiểu Tinh Trần, tuy nhiên không thể nào mở mắt, cũng không cử động được tay chân, chứ đừng kể nói chuyện. Sau đó mỗi ngày hắn đều biết, Hiểu Tinh Trần than vãn thời gian năm năm qua mệt mỏi như thế nào, vì hắn khổ sở như thế nào... Y không phải muốn kể khổ, hay muốn hắn thương hại, chỉ là nghĩ hắn sẽ không nghe thấy mới nói ra, hoặc nghe thấy sẽ vì tình cảm của y mà sớm tỉnh lại chút...
Khoảng tám ngày trước, Tiết Dương tự nhiên có thể mở mắt, nhìn khắp xung quanh, nhìn thấy dung mạo người hắn ‘đã lâu không gặp', nhung nhớ cũng sắp chất thành núi cao sông sâu... Nhìn y chật vật ôm hắn từ nơi này đến nơi khác, mò mẫm làm việc, đến treo đèn lồng hay dán chữ Hỉ cũng mất rất nhiều thời gian, trong lòng liền thấy xót xa... Không biết trong năm năm qua, chuyện y tự làm nhiều như vậy, còn phải chăm sóc hắn, mệt mỏi đến mức nào...
Nhưng tay chân Tiết Dương lại không cử động được, cùng lắm chỉ là cựa cựa mấy ngón mà thôi... Hắn cố sức, thử vận linh lực, nhưng thật sự rất khó khăn. Vì vậy mỗi ngày đều thử một chút một chút, mãi đến tận tối nay mới khiến bản thân tạm thời ổn chút, vừa nói vừa có thể cử động, mặc dù hơi cứng nhắc.
Khóe mắt Hiểu Tinh Trần đỏ đỏ, miệng nhìn như đang mếu, chợt vòng tay ôm chặt Tiết Dương, mặt cũng úp vào ngực hắn, khiến hắn vốn vừa bình ổn, lại bị chấn động. Y nhỏ giọng mếu máo:
-A Dương, ta nghe sư phụ nói, ngươi không muốn tỉnh là vì ý thức tổn thương... Ta... Ta lúc đó còn tưởng, ngươi hận ta như vậy, làm sao muốn tỉnh lại chứ...
Tiết Dương hơi mở to mắt, cúi đầu, hôn nhẹ lên trán Hiểu Tinh Trần, tay cứng đờ vuốt vuốt tóc y, an ủi:
-Vì có ngươi, nên ta mới tỉnh lại... Chẳng qua ta vẫn luôn nghĩ bản thân đã chết rồi, hơn nữa... Nghĩ cho dù có tỉnh lại, cũng là dưới lòng đất lạnh băng, bên cạnh cũng không nhìn thấy ngươi. Như vậy sống có ý nghĩa gì nữa...
Lời này lại chợt khiến Hiểu Tinh Trần đau lòng hơn, hốc mắt đau đau, mím môi kìm nén mấy tiếng than khóc nho nhỏ vừa định thoát ra.
-Ta từng nói, đời đời kiếp kiếp đều sẽ bên cạnh ngươi, không xa không rời...
Tiết Dương cười cười, không chờ Hiểu Tinh Trần phản ứng, đã nhe răng nanh cắn lên hõm cổ y.
-Ừ, ngươi đúng là đã hứa như thế. Vậy nên ngươi là người của ta, ta nhất định phải đánh dấu.
Xem ra thật sự như dân gian truyền miệng, hỉ sự có thể đem lại phúc khí, xua đi tật ách tai nạn...
Năm năm chờ đợi, có lẽ đủ rồi...
Hiểu Tinh Trần cả đời thanh sạch, lại vì Tiết Dương mà tâm nhiễm đất bùn. Y trước giờ chưa từng dung túng cái ác, lại vì hắn mà lừa dối toàn bộ thiên hạ. Y luôn tâm niệm hành thế cứu đời, đến cùng, cũng vì hắn mà nguyện ẩn cư sơn dã, chẳng màng thế sự. Dù cho sau này có phong ba bão táp, thiên hạ đại loạn, Hiểu Tinh Trần cũng không còn xuất hiện, không còn dính dáng, không còn can hệ... Chỉ cần y và hắn sống tốt cuộc đời của chính mình, chẳng màng ai khác...
Dù thiên hạ đồn đãi đoạn cố sự đã qua thế nào, vẫn không phiền lòng vướng bận...
“ Khắc chuyện xưa lên đá rêu phong, mặc đời sau bình phẩm...
Nửa đời say lại tỉnh, bích họa thật như mơ...”
------------------------------------
Cuối cùng cũng hoàn :))) Cám ơn các cô đã theo dõi và ủng hộ suốt thời gian qua nhaaa ❤❤ Nếu có thời gian tôi sẽ viết 1 bộ sư đồ, hoặc 1 bộ tổng hợp các truyện ngắn về cuộc sống sau này của Tiết Hiểu ❤❤