Đêm ngày thứ nhất, lòng người chẳng mấy vui vẻ trôi qua...
Đêm ngày thứ hai, giờ Tuất, Tiết Dương vừa ở chính sảnh về, nhộn nhạo háo hức muốn trời sáng thật nhanh. Cứ tựa như đứa trẻ chờ được cho kẹo vậy. Hắn xem lại sính lễ ngày mai phải đưa đến phía Nam tộc cho các đời Tộc Quân trước. Song nghĩ một hồi thấy không vừa ý lắm, liền phất phất tay đi vào mật thất đặt trân bảo trong hoa các. Muốn chọn cho y một món đồ gì đó thật đặc biệt, thật hợp với y... Nhưng Hiểu Tinh Trần bình thường không đeo mấy thứ màu mè gì.
Tiết Dương nhìn khối bạch ngọc đang phát quang nhàn nhạt, vừa sáng vừa đẹp, chợt nảy ra ý nghĩ. Hay là...làm trâm ngọc cài tóc cho y? Hắn làm không quen tay, giờ tìm người dạy cũng không được, tự mày mò, không biết đến sáng có thể làm ra thứ vừa ý không. Hoặc dễ nhìn một chút cũng được... Nghĩ thế, khóe môi Tiết Dương bất giác cong cong, mang khối ngọc ra khỏi mật thất, đến góc sân viện yên tĩnh trong hoa các, sai người lấy mấy dụng cụ cần thiết, tỉ mỉ ngồi đẽo đẽo khắc khắc. Chuyên tâm đến như chẳng có gì làm phiền nổi...
Đôi khi trượt tay, vô tình dao khắc làm hắn bị thương, hắn cũng không để tâm. Chỉ cần kịp đến sáng đưa cho y là được rồi.
Không biết qua bao lâu, Tiết Dương chưa từng có cảm giác hưng phấn hồi hộp thế này. Cảm giác trái tim tựa như...thiếu nữ lúc vừa nếm qua vị ngọt của ái tình? Nhưng cũng không đúng lắm...
Trăng tỏ sao tàn... Khối ngọc cơ hồ đã có hình dạng gần giống trâm cài tóc, nhưng vẫn chưa ổn lắm. Nét đục đẽo cũng không được đẹp mắt như đồ ngoài tiệm. Có điều chưa hoàn chỉnh, Tiết Dương đâu có tiến hành sửa chữa. Hắn cứ cẩn cẩn dực dực, thổi bụi ngọc nhè nhẹ, từng chút mài cho giống với trâm cài nhất.
Dường như xung quanh ồn ào, động tĩnh thật lớn, Tiết Dương vẫn đang đắm chìm trong công việc của chính mình. Chỉ đến khi...
- Tộc Quân! Tộc Quân! Không... Không hay rồi!
Thiếu niên y sư trẻ tuổi hay bị hắn bắt nạt hớt hải chạy vào sân viện, vội vội vàng vàng đến thở cũng không ra hơi nữa. Cậu cố gắng nói cho lưu loát nhất, khuôn mặt dưới ánh trăng sáng trắng bệch, môi không chút huyết sắc. Lúc này Tiết Dương mới nhíu mày, đem “trâm cài” còn thô sơ kia giấu vào tay áo, hỏi:
- Có chuyện gì?
Y sư trẻ đó gấp đến độ không nói được nữa, vừa mếu vừa kéo Tiết Dương chạy về khu nhà Minh tộc nhân ở. Chân cậu dù đã không còn nhiều sức lực, vẫn cố gắng chạy thật nhanh. Tiết Dương phất tay, cũng biết nhất định xảy ra chuyện lớn, bỏ lại y sư kia, tự mình đi trước. Sắc mặt hắn âm trầm khó coi, chỉ hận không đem cả cái Minh tộc này giết sạch.
Một biển lửa... Khắp nơi đều là lửa... Lửa cháy rực thiêu rụi quá nửa nhà cửa Minh tộc nhân. Nhưng tại sao ở hoa các, hắn không hề thấy được chút ít bất thường nào?! Minh tộc nhân đang hoảng loạn, chạy về hướng gốc linh thụ, lửa chưa lan đến nơi đó. Tiết Dương kinh ngạc.
Mấy trưởng lão già cả cũng vội vàng, nhưng may chưa mất bình tĩnh hoàn toàn. Sức lão không còn nhiều để nói, ho khụ khụ vì sặc khói, túm chặt tay áo Tiết Dương:
- Tộc Quân, cấm chế bị phá rồi! Ma thú thoát rồi! Hơn nữa... Hơn nữa... Thác Nhĩ Chân...
Lão dường như không thể nói được nữa. Trong biển lửa kia, ít nhất cũng có mấy tộc nhân đã bỏ mạng...
Lúc này Tiết Dương mới sực nhớ, trong tộc còn có một người tên Thác Nhĩ Chân! Gã im hơi lặng tiếng quá lâu, Tiết Dương cũng chủ quan quá mức, tâm vì Hiểu Tinh Trần mà rối loạn hết lần này đến lần khác, căn bản không nhớ đến sự tồn tại của con người này! Nói vậy, ma thú cũng là do gã! Nếu không sao trùng hợp như vậy được!
Tiết Dương cắn răng, quát to nhắc mấy võ sư trong tộc bảo vệ mọi người trước. Hắn quá mức bất cẩn...
Lửa mỗi lúc một lớn, một lan rộng hơn. Minh tộc nhân bị dồn về một phía trước gốc linh thụ. Phía trước toàn tộc, một con ma thú so với lần trước Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần gặp phải còn to gấp rưỡi. Nam nhân kia...lưng hùm vai gấu, xung quanh cổ, tay chân, da thịt lộ ra bên ngoài đều là vết ác chú màu đen, đến cả trên mặt cũng có. Môi gã thâm đen, sắc mặt dữ tợn, mấy hài tử nhìn về phía đó, liền bị dọa khóc không dừng được. Giọng gã ồm ồm khó nghe, nghiến răng nói với Tiết Dương đứng đầu Minh tộc bên kia:
- Tiết - Dương! À, không đúng, là Tộc Quân! Ngươi còn nhớ ta không?!
Ngày đó bị Tiết Dương đánh đến sống dở chết dở, nếu không phải được cứu đi kịp, sợ là gã đang dưới Minh giới báo danh rồi. Tiết Dương trừng mắt, nhìn đến kẻ lần trước cố tình dừng cuộc giữa chừng, không cho hắn diệt trừ hậu họa tận gốc. Kẻ kia cũng chỉ biết run run sợ hãi mà lùi xuống, lẩn vào đám người.
Sau khi được cứu, Thác Nhĩ Chân căn bản không giao du với ai, cứ một mình suốt ngày đóng cửa nhà mà tự làm việc của gã. Nhưng còn việc gì ngoài tìm cách báo thù? Gã bí mật đến nơi chứa thư tịch trong tộc, tìm mấy quyển tà thuật linh tinh về, thế mà thật sự làm được đến độ này. Tà thuật gã thử, đều vô cùng đơn giản, nhưng hậu quả thì khôn cùng. Nên chỉ trong thời gian ngắn, chính gã đã người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ. Sợ là chỉ thêm mấy ngày nữa thôi, sẽ bị nó khống chế đến ngu ngốc.
Có khi Tiết Dương thấy, Thác Nhĩ Chân và hắn có điểm tương đồng. Thù dai! Có thù tất báo, đều sẽ dùng cách tàn nhẫn độc ác để trả lại! Tiết Dương cười nhạt, liếc qua con ma thú kia. Hắn cao giọng, kiêu ngạo nói:
- Ngươi cũng đủ tư cách để ta phải nhớ đến? Loại người như ngươi, còn không xứng làm đá kê chân cho ta!