[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 54




Mấy người Minh tộc sau đó bị đuổi ra ngoài hết, Tiết Dương im lặng, cầm tay Hiểu Tinh Trần, khẽ áp lên má hắn... Tay y lúc này lạnh như vậy... Hiểu Tinh Trần không chút động tĩnh, chỉ có hơi thở vẫn còn hỗn loạn. Mấy ngày nay hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, linh lực lại chẳng đâu đến đâu, y không bệnh mới lạ. Cũng chẳng biết có thật sự như y sư nói, huyết linh không hại đến sức khỏe Hiểu Tinh Trần không.

Dưới gầm giường có tiếng động nhỏ, Tiết Dương cau mày:

- Chui ra đây.

Tiểu hồ ly chậm chậm chui ra, sợ Tiết Dương tóm đuôi nó, nhảy tót lên giường, bám lấy vai áo Hiểu Tinh Trần. Hắn cũng chỉ hừ lạnh, không xách nó ném đi nữa. Con bạch hồ này có linh tính là thật... Hơn nữa hình như bản lĩnh cũng lớn lắm? Nếu không sao giúp Hiểu Tinh Trần tìm được Tiết Dương đúng lúc thế. Sớm không đến, muộn không đến, lúc hắn làm chuyện xấu lại đến. Nó đôi với Tiết Dương khác với lần đầu gặp, trước thì hung dữ cào hắn bị thương, sau lại sợ hãi muốn tránh đi. Nhưng chung quy đối Hiểu Tinh Trần vẫn luôn yêu thích.

Bạch hồ kêu nhẹ mấy tiếng, vươn cái chân ngắn ngắn chỉ chỉ lên đầu Hiểu Tinh Trần, ánh mắt vô tội nhìn về phía Tiết Dương. Hắn không hiểu ý, khó chịu hỏi:

- Lại chuyện gì?

Nó vẫn như cũ, chỉ chỉ lên đầu Hiểu Tinh Trần. Mãi đến khi Tiết Dương thấy đau đầu muốn ném nó đi, móng vuốt bạch hồ đặt sát trán y, như muốn hạ xuống. Hắn trực tiếp gạt vật nhỏ kia xuống. Lúc lướt qua trán y, lại bị hơi nóng chợt phả lên làm giật mình. Hiểu Tinh Trần hình như phát sốt rồi! Nhưng sao tay y vẫn lạnh băng thế kia?! Tiết Dương lúc này mới vội đi gọi y sư đến tiếp.

Lão y sư vừa bắt mạch cho Hiểu Tinh Trần xong, hơi lắc đầu với Tiết Dương, ra vẻ thần thần bí bí mà thở dài. Hắn trừng mắt:

- Ngươi thần thần bí bí cái gì? Y đến cùng làm sao?

Lão y sư lại thở dài lần nữa. Đương lúc nhìn thấy Tiết Dương muốn nổi điên đánh người, lão vội thu lại vẻ mặt như kiểu “người không thể cứu chữa nữa”, nói:

- Y bị nhiễm phong hàn. Hơn nữa, chuyện phòng the... Sức khỏe y không tốt lắm, vẫn là hạn chế. Còn có, sau này làm xong tẩy rửa cẩn thận sạch sẽ chút... Ta...đi kê thuốc.

Lão nói xong, sức già còn nhanh hơn trai trẻ, mới đó liền không thấy đâu nữa. Thiếu niên vẫn luôn theo sau sư phụ, sợ ở lại chịu trận thay, cũng co giò chạy mất. Tính ra mỗi năm một vị Tộc Quân, sống nhiều năm thế rồi, chưa từng sợ vị Tộc Quân nào như Tiết Dương...

Các đời Tộc Quân trước, sau khi có người thay thế, đều được sắp xếp lui về phía Nam sống, đến khi chết cũng táng tại đó. Phía Nam tộc phong cảnh hữu tình, vốn thích hợp ẩn cư vô cùng. Trước khi Tộc Quân mới cùng phu nhân hắn thành thân, vị phu nhân kia đều được đưa đến phía Nam trước ba ngày. Song Tộc Quân phải qua rước y về. Đã thành tục truyền từ đời tổ tiên, không thể tùy tiện thay đổi. Dù sao phu thê trước khi thành thân cũng không nên gặp mặt.

Tiết Dương cúi người, bế Hiểu Tinh Trần đang nằm im trên giường dậy, nghe lời y sư mang y đến ôn tuyền tẩy rửa trước... Hiện tại hẳn trong tâm y chỉ có hắn, nhưng cũng chẳng biết có nên giúp y hồi linh lực không nữa... Ngộ nhỡ linh lực y hồi phục, tác dụng của Đồng Tâm huyết thay đổi, hắn lại không thể làm gì khác được.

Uống hết hai chén thuốc, qua giờ vãn thiện, Hiểu Tinh Trần mới từ từ tỉnh lại, hơi thở đã bình ổn hơn nhiều... Xung quanh im ắng không chút động tĩnh, Hiểu Tinh Trần lê người ngồi dậy, nhẹ sờ lên băng vải che mắt. Đã được thay rồi...

Mùi cháo quen thuộc thơm phức bay vào nhã gian, khóe môi Hiểu Tinh Trần không rõ là nhếch lên hay trầm xuống, chỉ khẽ động. Y hướng phía cửa, chờ cho người kia bước vào. Tiết Dương hơi nâng tầm mắt, nhàn nhạt nói:

- Ngươi tỉnh rồi à?

Hiểu Tinh Trần mấp máy môi, khẩu hình không rõ lắm. Song, qua một hồi mới thấy y khàn khàn gọi:

- A Dương...

Tiết Dương kinh ngạc, muỗng nhỏ trên tay suýt cũng rơi xuống đất.

- Ngươi...vừa gọi ta là gì?

Hiểu Tinh Trần khó hiểu, nghi hoặc hỏi:

- A Dương, không phải sao? Hôm nay ngươi cứ lạ lạ.

Hắn trầm ngâm một hồi, cuối cùng tà tà cười, mang chén cháo đến ngồi bên mép giường. Tiết Dương trời sinh nhanh nhạy, chuyện lật mặt nhanh hơn sét đánh đối với hắn dễ dàng vô cùng. Có lẽ trong tâm trí Hiểu Tinh Trần, những chuyện không vui của hai người bị xóa đi gần hết, thay vào là những hồi ức khác. Tiết Dương thổi thổi muỗng cháo nóng, cười nói:

- Không sao, ngươi gọi không sai. Nào, mau ăn đi! Mấy ngày nay ngươi không ăn gì rồi.

Muỗng cháo nhỏ được đưa đến bên miệng Hiểu Tinh Trần, y ngoan ngoãn nghe lời mà nuốt xuống. Không giống mọi khi vẫn luôn phản kháng... Như vậy cũng tốt... Chờ đến khi y ăn xong cháo rồi, cơ thể cũng hữu lực hơn. Tiết Dương vốn đang thu dọn, Hiểu Tinh Trần bên kia lại hỏi:

- Đúng rồi, hôm trước không phải Tử Sâm đến chơi sao? Ngươi đừng lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ với người ta nữa. Tử Sâm dù sao cũng là khách, đối đãi tử tế chút.

Động tác của Tiết Dương chợt khựng lại. Hiểu Tinh Trần thế nhưng không quên chuyện của họ Tống kia! Dường như kí ức của y bị rối loạn thì phải... Hắn vốn đang vui vẻ chút, bị mấy lời của y làm sắc mặt khó chịu, lạnh nhạt đáp:

- Biết rồi.

Hiểu Tinh Trần nhíu mày, giọng dù nhẹ vẫn nghe ra sự không vui:

- Ngươi khó chịu gì chứ? Ta nhớ ngươi hôm đó còn đánh Tử Sâm nữa. Trọng Tộc hiện tại không cho ra vào tùy tiện, ngươi đừng khó dễ người ta.

Tiết Dương dọn hết chén muỗng, hướng phía cửa mà ra ngoài, hờ hững bỏ lại một câu:

- Ờ.

Hắn vốn định nhân cơ hội mang Tống Lam diệt khẩu, song lúc này chợt suy nghĩ lại. Mắt của Hiểu Tinh Trần đang nằm trên người gã mà! Hiểu Tinh Trần một phần kí ức bị hỗn loạn, vẫn không phải kẻ ngốc. Đột nhiên trên người mọc ra một đôi mắt mới, y không nghi ngờ làm loạn với hắn mới lạ. Còn chưa kể trong suy nghĩ của y, gã ở nơi này là khách nhân đến chơi... Hơn nữa, đâu phải cứ móc mắt Tống Lam ra lắp vào là Hiểu Tinh Trần có thể nhìn thấy lại được?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.