[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 41




Giọng nói bị lạc đi vì hét to, tiếng bước chân vừa vội vã vừa dồn dập, đến hơi thở cũng nặng nề khó khăn. Tiết Dương nhíu mày, Giáng Tai lúc này chỉ cách ngực trái Tống Lam một khoảng cực ngắn. Hiểu Tinh Trần đến chậm một chút thôi, hảo hữu của y liền trở thành một cái xác.

Bước chân Hiểu Tinh Trần không ổn định, đi đứng loạng choạng, va phải Minh tộc nhân gần đó. Y vội níu lấy tay Tiết Dương, đem vị trí kiếm lệch đi, đứt hơi nói:

- Tiết... Tiết Dương... Đừng...

Tống Lam kinh ngạc, lúc này mới thật sự tin lời Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần là nhận ra hắn... Nhưng vì sao? Y không phải nên hận hắn? Hắn là thủ phạm diệt môn Bạch Tuyết Quan cơ mà?!

- Tinh Trần, ngươi...

Tiết Dương đem kiếm ném sang một bên, vì sợ mũi kiếm bị Hiểu Tinh Trần lay đến đâm trúng y. Hiểu Tinh Trần vẫn giữ lấy tay Tiết Dương, một tay kia lay cánh tay hắn:

- Không được... Ngươi vì cớ gì cứ phải đuổi cùng giết tận? A Tinh cũng thế, Tử Sâm cũng thế...

Sắc mặt Tiết Dương âm trầm, không trả lời câu hỏi của Hiểu Tinh Trần, cũng không gạt tay y ra, hỏi:

- Ngươi vì sao đến đây? Ai chỉ ngươi đến đây?

Hiểu Tinh Trần lo đám người kia bị liên lụy, liên tục lắc đầu. Y cố hồi hơi, để nhịp thở bình ổn cùng tâm tình bình tĩnh lại, mới nói:

- Nếu ta không đến, ngươi chắc chắn sẽ hạ thủ.

Hơn nữa, hắn hạ thủ xong sẽ xử lí vô cùng sạch sẽ. Lúc ấy, Hiểu Tinh Trần mãi mãi không biết, Tống Lam cùng A Tinh, vốn đã là hai cái xác rồi. Tiết Dương chợt cười:

- Vậy ngươi nghĩ ngươi đến, ta sẽ không hạ thủ?

Động tác tay của Hiểu Tinh Trần chợt cứng lại, đêm tối như thế, không biết sắc mặt y lúc này ra sao. Hiểu Tinh Trần vặn vẹo một hồi, thoáng trầm bi, nói:

- Tiết Dương, đừng để ta hận ngươi nữa...

Đáy mắt Tiết Dương lóe lên chút dị thường, mấp máy môi định nói, cuối cùng lại thôi. Y từ trước tới giờ vẫn luôn hận hắn, không phải sao? Nói như y yêu thích gì hắn lắm vậy...

Những điều hai người nói, Tống Lam nghe vô cùng rõ ràng. Gã cảm giác, quan hệ hai người vốn không đơn thuần, cũng không phải kẻ thù. Nhưng Hiểu Tinh Trần... Y làm sao có thể bỏ qua cho một tên ác nhân người người xưng tụng như Tiết Dương?!

- Tinh Trần, ngươi và hắn...đến cùng là quan hệ gì? Ngươi vì sao đi cùng hắn? Ngươi...ngươi biết rõ hắn là ai...

Hiểu Tinh Trần hơi xoay đầu, lúc này đối diện với Tống Lam cảm thấy có chút khó khăn. Án diệt môn Bạch Tuyết Quan, y tự thấy chính mình cũng có lỗi. Từ trước đến giờ, Tống Lam chưa có cơ hội nói rõ với Hiểu Tinh Trần, cũng chưa từng xin lỗi y. Lần từ biệt trước không vui vẻ gì, lúc này lại gặp mặt... Hơn nữa, y còn đi cùng Tiết Dương. Cách nói chuyện giữa y và hắn, cùng tiếp xúc cơ thể, sao có thể nói là kẻ thù?

- Ta...

- Hừ, y đương nhiên là Tộc Quân phu nhân rồi.

Hiểu Tinh Trần còn chưa giải thích được gì, Minh tộc nhân kia đã “lên tiếng thay”. Gã không quan tâm chuyện mấy người đang nói, trời sinh thiên tính vô tâm mà. Có điều, dường như gã vô cùng thích nói với người khác về mối quan hệ giữa Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần... Sắc mặt Tống Lam mỗi lúc một xấu, nghe xong liền lần nữa thổ huyết. Tiết Dương hừ lạnh:

- Ngươi mang hắn về, giam lại.

Tộc nhân nghe lệnh, phất phất tay hai cái, Tống Lam đã ngất đi. Lời Tiết Dương ở đây có giá trị nhất, hắn không đồng ý, y không thể làm gì khác. Cách duy nhất, vốn chỉ có trao đổi cùng Tiết Dương mà thôi. Nhưng...y vốn có quan trọng với hắn đâu? Hiểu Tinh Trần chợt nghĩ, nếu y lần nữa tự tử trước mặt hắn, hắn...có hối hận không? Thế gian tuy lắm chuyện kì lạ, lại chẳng phải lúc nào cũng xảy ra, như chuyện trọng sinh này chẳng hạn. Tám năm sau khi chết, Hiểu Tinh Trần mới “may mắn” được trọng sinh, có thể là cơ duyên, hoặc thiên mệnh sai sót. Lần này nếu y chết thật, mọi chuyện liền kết thúc. Không có trọng sinh lần nữa, không có bắt đầu lại lần nữa. Tiết Dương, lúc đó hắn có còn khóc lóc gào hét điên cuồng, có còn tỉ mỉ trân trọng mà giữ lấy một cái xác không hồn kia? Vì sao khi y chết, hắn đau thương đến thế, nhưng khi y đứng trước mặt hắn, hắn lại tỏ ra y chẳng là gì cả?

Tên tộc nhân kia đã đưa Tống Lam về, chuyện này còn bị Tiết Dương bắt giữ bí mật, không cho mọi người trong tộc biết. Tiết Dương nhìn Hiểu Tinh Trần đã mệt đến không còn hơi sức, lãnh đạm nói:

- Về thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.